Triệu Tử Văn nhanh chóng đi tới gần xe ngựa của Hạng Long Uyên mà thủ vệ xung quanh xe đều nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác. Ngay lúc Triệu Tử Văn sắp đi tới cạnh xe ngựa thì thân hình Sở Thăng chợt nhoáng lên, đứng chắn trước mặt hắn, hừ lạnh một tiếng nói: - Thế tử bị phong hàn rất nặng, bệnh tình không thể coi thường. Mời Triệu đại nhân sớm hạ lệnh cho người giúp nâng xe ngựa ra khỏi hố, để cho thế tử sớm trở lại Tây Lương chữa bệnh. - Ồ, thật sao? Triệu Tử Văn cũng không biết trong hồ lô của Sở Thăng bán thuốc gì. Giờ phút này hắn cũng không kiên quyết xông tới, thần sắc nghiêm túc hướng về phía Cao thống lĩnh trách cứ: - Cao thống lĩnh, chẳng lẽ vừa rồi ngươi chưa nghe ta hạ lệnh sao? Còn không mau hạ lệnh cho người tới nâng xe ngựa của Sở Vương lên đi? Bên trong xe ngựa lại vang lên tiếng ho nhẹ của Hạng Long Uyên đang bị nhiễm phong hàn, tiếng nói khàn khàn cất lên: - Triệu đại nhân, hôm nay thật sự là bất kính, xin Triệu đại nhân thứ lỗi cho. Đợi tới khi quay về Đại Kinh, ta nhất định sẽ tự mình tới thăm để tạ ơn Triệu tướng quân hôm nay đã tương trợ! "Tới thăm ta để cảm tạ? Ta thấy ngươi muốn suất quân vây diệt ta thì đúng hơn." Triệu Tử Văn thầm cười, đối với tâm tư trong lòng Hạng Long Uyên, hắn cũng hiểu rất rõ. Thành Hàm Đan có loạn, tin tức lớn như vậy người trong thiên hạ đều biết, thế mà Thế tử Đại Kinh lại không biết sao? Hai người đều vội vã chạy tới Tây Lương, tính toán rồi mới hành động, ở nơi này phát sinh xung đột hiển nhiên không sáng suốt. Sở Thăng, Hạng Long Uyên và Triệu Tử Văn đều rõ ràng điểm này cho nên bên ngoài có vẻ vô cùng hòa thuận, nhưng lòng lại đang tìm cách về tới thành Hàm Đan sẽ dồn đối phương vào chỗ chết. - Thế tử nói thế làm gì, giúp đỡ thế tử là chuyện thần tử của Đại Kinh nên làm mà. Triệu Tử Văn khẳng khái lẫm liệt, chính khí mênh mông nói. Sở Thăng thấy La Thanh Yên không có ở đây, đích xác đã nổi sát tâm với Triệu tướng quân. Nhưng Triệu Tử Văn cũng không phải chỉ có hư danh, hơn nữa lại nhiều hộ vệ như vậy, mình sẽ không chiếm được tiện nghi. Vì thế y hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Trên mặt Cao thống lĩnh lộ vẻ xấu hổ, ấp úng nói: - Triệu tướng quân, người... không tránh ra, ta.... cũng không thể sai người đẩy xe ngựa được. Nghe thấy Cao thống lĩnh nói, mọi người mới thấy Triệu tướng quân đang đứng bên cạnh xe ngựa, nhàn nhã dựa vào xe. Thế này thì làm sao người ta làm việc được chứ? - Ồ, ta sao lại đứng ở đây nhỉ? Triệu Tử Văn vỗ đầu, ngượng ngùng cười nói: - Xấu hổ, xấu hổ quá. Cao thống lĩnh, ngươi mau sai người tới hỗ trợ đi. Ngươi xem Sở Vương đã gấp tới độ.... Khuôn mặt Nhạc Phá Nô đỏ bừng, bội phục công phu chỉnh người của Triệu tướng quân đúng là bậc nhất, âm thầm cười trộm, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Sở Thăng có thân thủ tuyệt đẳng kia. Lúc này Nhạc Phá Nô không dám khiêu khích Sở Thăng một cách rõ ràng. Bởi lẽ Sở Thăng này còn lợi hại hơn Hoàn Nhan Liệt nhiều. Lần trước mình vì khinh thường nên mới bị Hoàn Nhan Liệt đâm cho một kiếm hộc máu, mà lần này thì mình đã toàn lực đề phòng nhưng vẫn bị Sở Thăng một kiếm đánh cho thiếu chút nữa là phun máu. Có thể thấy võ công Sở Thăng thật sự là đăng phong tạo cực. "Nhân yêu chết tiệt! Võ công cao thì giỏi lắm sao? Cả đời cũng không lấy được vợ. Dùng làm cái rắm!" Nhạc Phá Nô trong long căm giận mắng thầm. Vô sỉ! Sở Thăng nắm chặt trường kiếm trong tay, hận không thể lập tức xông lên vung kiếm đâm chết cái tên Triệu Tử Văn da mặt dày như trường thành này. Tướng sĩ Tây Lương ngạc nhiên vô cùng, trong lòng thầm nghĩ, thật không biết da mặt Phò mã gia làm sao mà luyện thành tới bậc này.... Triệu Tử Văn lùi lại trong đội ngũ của mình, cười dài nói: - Cao thống lĩnh, còn không mau hạ lệnh nâng xe đi? - Vâng, vâng, vâng... Đến hiện tại Cao thống lĩnh cũng chẳng biết là Phò mã gia chuẩn bị làm gì, liên tục gật đầu vâng dạ. Gã lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng hạ lệnh cho hơn mười tướng sĩ tới hỗ trợ nâng xe ngựa. Bên cạnh xe ngựa của Hạng Long Uyên còn để lộ phần đường vừa đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Triệu Tử Văn nhìn thấy đoạn sơn đạo này nở nụ cười thâm trầm đầy ý vị. Hơn mười tướng sĩ hỗ trợ lại có hộ vệ của Hạng Long Uyên xúm vào, xe ngựa của Thế tử đã nhanh chóng được nâng lên. Mà Sở Thăng hiển nhiên là không vội lên đường, bắt đầu kiểm tra tình trạng hư hại của xe ngựa. Ánh mắt Sở Thăng đột nhiên chuyển hướng. Phò mã và công chúa ngồi cùng một xe. Con ngươi yêu mị của y lóe lên hàn quang, dường như muốn nhìn thấu qua chiếc xe. Đang ngồi trong xe len lén nhìn qua màn xe ra bên ngoài, Lương Mộ Phỉ cảm giác được ánh mắt của Các chủ, đôi vai khẽ run, lập tức quay mặt đi, có vẻ sợ hãi vô cùng. Lương Mộ Phỉ ở Ám Kiếm Các đã hơn mười năm, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Sở Thăng mới có một thân võ nghệ bất phàm, đối với Sở Thăng hỉ nộ vô tường trong đáy lòng nàng không khỏi dâng lên sự sợ hãi. - Mộ Phỉ, tỷ sợ hắn làm gì. Dư Tư Lăng cảm thấy vẻ trốn tránh của Hưng Bình công chúa, rõ ràng là bởi vì Sở Thăng, trên người lập tức tỏa ra anh khí, trừng mắt nói: - Những gì tỷ nợ hắn đã trả hết rồi, không cần phải sợ hắn! Đây là sự sợ hãi từ nhỏ tích tụ lại mà thành, làm sao có thể dễ dàng giải trừ. Lương Mộ Phỉ cười khổ một tiếng nói: - Lăng Nhi, muội không hiểu được đâu.... - Dù sao thì tỷ chỉ cần giúp hắn làm xong một việc cuối cùng là sẽ còn còn gì nữa rồi. Dư Tư Lăng nhướng mày, biến thành một thiếu phụ hung dữ, bàn tay thon thon chống ở cạnh sườn, hừ lạnh nói: - Hắn nếu muốn tỷ làm chuyện gì thương thiên hại lý, ta sẽ bảo tướng công và sư phụ cho tên yêu nhân này biết tay! - Cái gì mà chuyện thương thiên hại lý chứ! Lương Mộ Phỉ khẽ gắt nói: - Ta chưa từng giết qua một người tốt, những người bị ta giết đều là những kẻ đáng chết. Chỉ là nhiệm vụ cuối cùng mới.... Vừa nói tới đây, trong mắt nàng hiện lên thần sắc mất mát, không muốn nói thêm nữa. Dư Tư Lăng thế nào lại không rõ nhiệm vụ cuối cùng trong miệng Hưng Bình công chúa là cái nhiệm vụ gì. Lúc đầu Sở Thăng cam đoan với Lương Mộ Phỉ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là sẽ để nàng quay trở lại Tây Lương đoàn tụ với phụ hoàng của nàng. Nhưng cuối cùng nhiệm vụ lần này lại là giết Triệu Tử Văn! Lương Mộ Phỉ vì muốn quay về Tây Lương, bất đắc dĩ phải tiếp nhận điều kiện của Các chủ, ám sát Triệu Tử Văn. Ngay lúc đó cảm giác của Lương Mộ Phỉ đối với Triệu Tử Văn là hắn là một nam tử kỳ dị, tài học không ai sánh bằng, biết những chuyện xưa mà không ai biết. Nhưng vì để đoàn tụ cùng phụ hoàng, ở trong sơn động trong ống tay áo nàng đã lóe lên hàn quang, muốn cầm chủy thủ nhanh chóng giải quyết Triệu Tử Văn. Nhưng dù sao Lương Mộ Phỉ cũng không phải là người có lòng dạ độc ác, trong lúc chần chừ lại nghe thấy Triệu Tử Văn nói mê. Nàng kinh ngạc không thôi. Từ nhỏ nàng đã gặp phải cảnh nước mất nhà tan, vài chục năm không thể gặp mặt phụ hoàng. Nàng cảm nhận sâu sắc được sự thống khổ khi phải xa quê hương của Triệu Tử Văn. Mọi người đều không rõ được nỗi đau đớn tới khó tin này! Bởi vậy Lương Mộ Phỉ nhìn nam tử của ngàn năm sau này, sau đó đồng tình rồi mềm lòng, mà vì cứu hắn, ngay cả tấm thân trong sạch cũng cho hắn. Chuyện cũ như gió bay nhưng lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lương Mộ Phỉ. Nàng nhất thời cảm khái không thôi. Hiện tại có thể kết thành đôi lứa với Triệu Tử Văn, nàng thầm nghĩ phải nắm giữ thật tốt những ngày hạnh phúc này, không xen vào chuyện gió tanh mưa máu nữa. - Mộ Phỉ, Tử Văn cho tới bây giờ chưa từng trách tỷ đâu. Dư Tư Lăng nhẹ giọng an ủi, rất sợ nàng vì chuyện này mà luôn cảm thấy áy náy. Lương Mộ Phỉ cười nói: - Ta chỉ là cảm khái về những chuyện đã trải qua với Tử Văn, làm sao có thể vì những chuyện này mà đau buồn được. Còn về phần Các chủ... sau này hắn đi cầu độc mộc của hắn, còn ta đi trên đường rộng thênh thang của ta... Thấy Mộ Phỉ đã thông suốt, Dư Tư Lăng thở phào một hơi nói: - Tỷ nghĩ được thế là tốt rồi... - Hừ hừ... Thần sắc Lương Mộ Phỉ đột nhiên biến đổi, đôi mắt đẹp nhìn tiểu phúc lộ ra của tiểu ny tử kia, cười đùa nói: - Lăng Nhi, muội còn không biết xấu hổ mà nói ta. Cũng không biết ai là ngươi đả thương Tử Văn hai ba lần. Lần đầu tiên còn trực tiếp dùng chuôi đao đánh ngất chàng... Dư Tư Lăng hơi ngẩn ra, lập tức đỏ bừng hai gò má, vừa xấu hổ vừa nóng ruột hô lên: - Không được nói nữa, không cho phép nói nữa.... Hai vị tiểu thư đều có vô vàn kỷ niệm rất khúc chiết với Triệu Tử Văn, đều có những chuyện xưa nói không sao hết. Các nàng cũng chỉ biết cảm khái không thôi.... - Hi hi.... Bên trong xe ngựa truyền ra từng tràng cười kiều mỵ êm tai. Dư Tư Lăng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt liếc về phía ngọn núi xa xa, không biết là đang nghĩ tới điều gì. Hai tiểu ny tử này lại đang đùa gì thế nhỉ? Triệu Tử Văn thầm buồn cười, lại kêu lớn: - Lên đường! Những tướng sĩ vừa hỗ trợ nâng xe lập tức trở lại vị trí. Nhạc Phá Nô nghe được hiệu lệnh của Triệu Tử Văn thần sắc đùa cợt lập tức trở lại nghiêm túc, mang ngân thương trên lưng nhảy lên chiến mã, chuẩn bị lên đường. Triệu Tử Văn sau khi tiến vào trong xe ngựa, đội ngũ lập tức lên đường, đi qua xe ngựa của Hạng Long Uyên, chậm rãi tiến về phía trước. - Lăng Nhi, nàng đừng có gây chuyện với Mộ Phỉ. Triệu Tử Văn tiến vào xe ngựa hơi trách cứ nói. Gương mặt Dư Tư Lăng đỏ lên, lập tức cúi đầu xuống, yểu điệu nói: - Tướng công, Lăng Nhi lần sau không dám nữa... Đôi mắt đẹp của Lương Mộ Phỉ trợn tròn, trong lòng thầm nghĩ, tiểu ny tử này sao lại nghe lời thế nhỉ? Triệu Tử Văn nhìn Lăng Nhi ôn nhu động lòng người mà có cảm giác dở khóc dở cười. Như thế nào mỗi lần lại làm cho mình trở thành một ông xã hung hãn vậy chứ? Bàn tay hắn ôm chầm lấy Lăng Nhi mảnh mai, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu phúc của nàng, ôn nhu nói: - Tướng công không phải là trách muội, chỉ là muốn muội cẩn thận một chút. - Vâng, Lăng Nhi sẽ cẩn thận! Dư Tư Lăng gật đầu, lại nhẹ nhàng tựa vào vai tướng công, thần sắc ngọt ngào không nói lên lời. Hai người bọn có rất nhiều kỷ niệm. Sự sủng ái của Triệu Tử Văn đối với nàng sợ rằng không có người nào có thể so sánh được. Không chỉ bởi vì trên người Lăng Nhi đã phải chịu nhiều đau khổ mà còn bởi vì hắn tìm thấy bóng dáng của An Ninh trên người nàng. Nhìn Lăng Nhi, trong lòng hắn luôn không khỏi dâng lên ngàn vạn nhu tình. Đội ngũ hơn hai trăm người đi qua xe ngựa của Hạng Long Uyên, dọc theo sơn đạo giữa dãy núi, càng lúc càng xa. Một hộ vệ bên cạnh Sở Thăng nhìn đoàn xe đã gần khuất tầm mắt hỏi: - Các chủ, hiện giờ nên làm gì? - Giữ nguyên kế hoạch! Trong mắt Sở Thăng hiện lên sát khí, nhìn xe ngựa Triệu Tử Văn đang ngồi nói. - Tuân mệnh! Hộ vệ rất cung kính hồi đáp, sau đó phóng thẳng lên dọc theo vách núi, leo về phía đỉnh núi....