- Triệu tướng quân không phải là người thích đàn ông đấy chứ? Nhạc Phá Nô trợn tròn mắt nhìn vị công tử tuyệt sắc úp hẳn gương mặt vào lồng ngực Triệu Tử Văn. Hắn không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt là sự thật, phải dùng tay nhéo chính mình một cái. Nhạc Phá Nô tuổi còn nhỏ, chuyện tình cảm hang hốc còn chưa biết nhiều, tất nhiên sẽ không biết đạo lý bên trong. Người hầu của Bát Hoàng tử lườm y một cái, nói: - Nhạc Phá Nô, ngươi đứng đây nói bậy bạ gì đó, dùng ngón chân cái cũng có thể hiểu được trên đời này làm gì có vị công tử nào tuấn tú như vậy chứ! Vị công tử tuyệt sắc kia chắn chắn là nữ giả nam! Tuy Bát Hoàng tử không biết vị công tử tuyệt sắc kia, nhưng y biết bên cạnh Triệu tướng quân có vài vị ái thê, sao có những loại sở thích làm người ta khó chịu này được. Cho nên chỉ có thể là một vị Triệu phu nhân nào đó giả nam trang để thay Triệu đại nhân báo danh. Nhưng vì sao Triệu phu nhân lại phải thay Triệu Tử Văn báo danh chứ? Hạng Long Không chẳng thể hiểu được điều này. Lần này Hạng Long Không hưởng ứng tham gia tuyển chọn Phò mã, tất cả cũng chỉ vì lão Hoàng đế cưỡng ép. Cho nên vị trí Phò mã Tây Lương y cũng coi như không, cũng chẳng thèm để ý vì sao Triệu Tử Văn không tham gia. "Nữ giả nam sao?" Ánh mắt Nhạc Phá Nô lập tức hướng về phía khuôn mặt Dư Tư Lăng. Y thấy hai gò má của vị công tử tuyệt sắc kia rất cao, lại nổi lên từng đám mây đỏ, lộ ra chút xuân ý, lông mày rất quyến rũ, mà lại kiều mị đến mức sắp chảy ra thành nước. Y thấy đó rõ ràng là bộ dạng của một kiều thê. - Trời, ta thật ngốc, sao lại không nghĩ ra điều này nhỉ? Nhạc Phá Nô oán giận vỗ đầu một cái rồi nói. Hạng Long Uyên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lên cái bụng đang nhô cao của Dư Tư Lăng: - Chẳng lẽ nàng ta chính là Dư Tư Lăng con gái của Dư Thế Phong, Huyện lệnh Huyện Tiền đường ở Hàng Châu sao? Sở Thăng cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai kẻ đang thân mật với nhau: - Nàng ta cũng là ái đồ của Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên, không ngờ lại xuất hiện ở Tây Lương. Lại là La Thanh Yên, gương mặt trắng nõn của Hạng Long Uyên đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng. Đối với vị Hoàng tỷ này gã rất không quen mắt, nhưng vị Hoàng tỷ này lúc nào cũng tìm cách đối nghịch với hắn, trong lòng hắn cũng rất căm giận. Đám người ở đây cũng không phải ngu hết thuốc cứu chữa, nhìn thấy một công tử tuyệt sắc thẹn thùng và hạnh phúc giống như một kiều thê nhỏ trong đêm tân hôn, nhưng bụng lại nhô lên khá cao không tương xứng với thân thể mềm mại và uyển chuyển. Tất cả mọi người đều bừng tỉnh, đây không phải là bụng nhỏ gì cả mà cong tử tuyệt sắc căn bản chính là một người phụ nữ đang mang bầu. "Nữ nhân đang mang bầu còn tham gia tuyển chọn Phò mã sao?" Tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, đây chính là tội khi quân phải chém đầu, đúng là không biết sống chết. - Tướng công, sao chàng lại đến Tây Lương? Trong mắt Dư Tư Lăng chỉ có một mình tướng công, nàng căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, gương mặt nàng đỏ ửng lên rồi nũng nịu nói. Triệu Tử Văn giống như cơn giận trước đó vẫn chưa tan, hắn trừng mắt nhìn cô gái nhỏ nói: - Ta phụng mệnh Hoàng thượng cùng đi với Bát Hoàng tử đến Tây Lương tham gia tuyển chọn Phò mã. "Sao lại trùng hợp như vậy chứ?" Dư Tư Lăng thầm nghĩ trong lòng, nhưng nàng lại uất ức nói: - Tướng công, chàng còn giận Lăng Nhi sao? Chính chàng là người ức hiếp Lăng Nhi trước đấy. Ai bảo chàng chẳng thèm gửi một lá thư về nhà, làm Lăng Nhi ngày đêm nhớ mong, sợ tướng công sẽ bỏ ta mà đi! Nàng nói xong, lại nhớ đến khoảng thời gian còn ở Tiền Đường, lúc đó nàng chẳng có tin tức gì của tướng công, nàng lại không khỏi uất ức rơi lệ. Triệu Tử Văn đã từng viết nhiều thư tình rất buồn nôn, nhưng lại không viết lá nào về nhà. Bởi vì thế giới trước đây của hắn có Internet và điện thoại, vậy mà còn viết thư để báo bình an sao? Cho nên nếu muốn trách thì cũng chỉ trách tư tưởng của Triệu Tử Văn quá tiên tiến mà thôi. "Thì ra vì vậy mà tiểu nha đầu này cố ý chạy đến tận Tây Lương tham gia tuyển chọn Phò mã, thì ra nàng tức giận ta! Nhưng nếu Lăng Nhi được chọn trúng thì làm sao để xong việc đây? Chẳng lẽ phải bắt tướng công thay thế nàng lấy công chúa làm vợ sao? Nhưng công chúa sẽ đồng ý chắc? Quốc chủ Tây Lương bị ngươi đem ra đùa giỡn, lão sẽ cam tâm sao?" Nhưng Triệu Tử Văn biết rõ giữa mình và Lăng Nhi đã từng xảy ra rất nhiều xung đột. Sau khi suy tính thiệt hơn thì hắn thấy Lăng Nhi vẫn còn sờ sờ ra đây, hắn cũng thật sự không đành lòng tiếp tục trách móc tiểu ny tử lúc nãy đã khóc như mưa này nữa. - Ôi, dù tướng công không đúng, nàng cũng không thể vác bụng bầu chạy khắp nơi được. Ta rất sợ nàng gặp phải nguy hiểm. Triệu Tử Văn ôn hòa nói. Dư Tư Lăng áp sát đầu vào lồng ngực nóng bỏng của Triệu Tử Văn: - Tướng công, thiếp có để lại thư, không phải đã nói rồi sao? Trên đường đi có ba vị sư tỷ bảo vệ thiếp, tướng công chàng cũng đừng quá lo lắng. - Ba vị sư tỷ của nàng đâu? Triệu Tử Văn đảo mắt khắp bốn phía cũng không phát hiện ra ba cô gái nào, hắn cảm thấy kỳ quái rồi cất giọng hỏi. Dư Tư Lăng cười nói: - Các nàng cũng không cải trang thành đàn ông, đợt tuyển chọn Phò mã này các cô gái như bọn họ làm sao tiến vào được, cho nên khi các nàng đưa ta vào Hoàng thành thì đứng bên ngoài chờ! Trước đó nếu Triệu Tử Văn không thấy trong thư nàng đề cập đến chuyện được ba vị sư tỷ chiếu cố thì chắc chắn sẽ sốt ruột đến mức giậm chân khoa tay, sẽ chạy đi khắp thế giới tìm nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn - Lăng Nhi, trước tiên nàng về khách điếm Mãn Tinh Lâu chờ ta, sau khi chuyện tuyển chọn Phò mã xong, ta sẽ trở lại khách điếm tìm nàng! Triệu Tử Văn nói khẽ. Nhìn thấy hai người đang châm đầu ghé tai vào nhau, căn bản không thèm xem đám thủ vệ đứng trên điện và những thanh niên đến tham gia tuyển chọn Phò mã ra gì, trong mắt Chiêu Hôn sứ đã bùng ra ngọn lửa, bộ dạng giống như núi lửa sắp phun. Thanh niên Tây Lương đều dùng ánh mắt hả hê nhìn hai người kia, bọn họ đang đợi xem Khâm Sai đại thần Chiêu Hôn sứ xử trí hai người kia thế nào. Vị công tử tuyệt sắc kia dám cải nam trang đến tham gia tuyển chọn Phò mã, nếu như giáng tội khi quân chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi cái chết. Dù biết vị Khâm Sai đại thần kia sẽ làm khó dễ nhưng vẻ mặt Thế tử Hạng Long Uyên vẫn không có chút vui mừng. Vị Chiêu Hôn sứ này nói dễ nghe thì chính là Khâm Sai đại thần, nhưng nếu nói khó nghe thì chỉ là một quan viên Lễ Bộ nho nhỏ mà thôi. Đối với một Triệu tướng quân thanh danh vang vọng khắp Trung Nguyên thì căn bản không có bất kỳ con sóng nào được nổi lên trên mặt hồ. Khi nghe được lời nói của tướng công phải ngoan ngoãn rời đi thì ánh mắt Dư Tử Lăng lại có chút phức tạp, một lúc lâu sau nàng mới cắn răng nói: -Tướng công, thiếp nghĩ nên nói cho chàng biết một chuyện, hơn nữa chuyện này nhất định chàng phải làm. "Không phải nàng bắt ta đi tham gia tuyển chọn Phò mã đấy chứ?" Triệu Tử Văn trong lòng thầm vô thức nói đùa một câu. Nhưng hắn thấy vẻ mặt của Lăng Nhi rất nghiêm túc, hình như không phải muốn nói một câu đùa giỡn như vậy. Hắn liền cười nói: - Chuyện gì quan trọng hơn so với gia pháp nhà chúng ta chứ? Dư Tư Lăng nghe thấy như vậy thì đỏ mặt lên, nàng rất xấu hổ nhưng lại sẵng giọng nói: - Tướng công, thiếp muốn nói chuyện nghiêm chỉnh. Khi nàng còn chuẩn bị muốn nói thì Chiêu Hôn sứ đã không thể áp chế được lửa giận đang bốc lên ngập trời trong lòng, hắn rống lên vô cùng giận dữ: - Người đâu, bắt đứa con gái khi quân phạm thượng kia lại cho ta. Một tiếng gầm rống vang lên bên tai làm đám người nghe thấy lập tức không có chút kinh ngạc, ánh mắt của đám người đều trở nên hả hê, tất cả đều đang đợi được xem kịch hay. Tám gã hộ vệ đứng trên điện cung vua lập tức giơ đao kiếm lên phóng thẳng về phía Dư Tư Lăng. Nữ giả nam trang, giả mạo đàn ông để tham gia cuộc tuyển chọn Phò mã do chính Hoàng thượng hạ chỉ, đây đúng là tội khi quân, không người nào dám kháng nghị. Trong ánh mắt Hạng Long Không hiện lên chút lo lắng, cũng không biết vị Triệu phu nhân này muốn vào đây tham gia tuyển chọn Phò mã hay muốn mò mẫm vào đây để quấy rối nữa. Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn tám tên hộ vệ đang vọt thẳng tới, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Dư Tư Lăng nhìn thấy ánh mắt của hắn thì trong lòng vừa thẹn vừa mừng, nàng lại càng si mê và quấn quít bên cạnh tướng công. - Láo xược! Đột nhiên một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy Nhạc Phá Nô phóng lên phía trước một bước rồi nhảy đến trước mặt Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng. Tư thế của y rõ ràng muốn nói phải ngăn cản tám tên hộ vệ đại điện kia. Dư Tư Lăng đảo mắt nhìn tên thiếu niên đang đứng chắn trước người, nàng nghi ngờ hỏi: - Tướng công, hắn là ai vậy? - A! Tên này sao? Triệu Tử Văn cười nói: - Hắn là một tiểu đệ ta mới thu nhận! Nhìn thấy tên dám ngang ngược ngăn cản đám người của mình chỉ là một tên thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Chiêu Hôn sứ lại càng nổi giận. Gã lập tức mở miệng chửi đổng giống như những người đàn bà đanh đá: - Khá lắm tên tiểu tử chưa đủ lông kia. Dám dĩ hạ phạm thượng. Bắt cả hai đứa nó lại cho ta. Vẻ mặt Hạng Long Không trở nên ngưng trọng. Cho dù là y đến Tây Lương giải sầu cũng không muốn chọc vào phiền phức. Y xem ra phiền toái hôm nay không đến không được. Người hầu của Bát Hoàng tử là một tên rất nhanh nhạy, gã khẽ nói: - Điện hạ, có phải ngài muốn lên tiếng với tên Chiêu Mộ sứ này không? "Chiêu Hôn sứ này rõ ràng lửa giận đang bốc lên đỉnh đầu, sẽ để người khác ngăn cản sao? Hạng Long Không cũng chẳng phải lo Triệu tướng quân bị thương. Y chỉ sợ thủ đoạn của Triệu tướng quân gần đây rất máu lạnh sẽ làm cho tám gã hộ vệ Hoàng cung tiến lên bắt kẻ phạm thượng phải đổ máu. - Đợi chút, dựa vào tình huống mà làm! Hạng Long Không nhíu mày nói. Ánh mắt Triệu Tử Văn nhìn thẳng về phía tên Chiêu Hôn sứ đầu sỏ, trong ánh mắt hắn tràn đầy hàn ý. Cái nhìn lạnh như băng của Triệu Tử Văn làm Chiêu Hôn sứ cảm thấy kinh hoàng, gã không nhịn được phải rùng mình. - Các ngươi dám khi quân, còn dám náo loạn trong Hoàng cung, đúng là chán sống rồi! Chiêu Hôn sứ chỉ tay vào ba người Triệu Tử Văn. Gã khúm núm nói, rõ ràng đã bị sự bá đạo của Triệu Tử Văn hù cho sợ hãi. Tám tên hộ vệ cũng biết Triệu Tử Văn quá đáng sợ nên không dám tùy tiện đi tới, nhưng Triệu Tử Văn lại cười lạnh nói: - Ta muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ai náo loạn? Ngươi muốn bắt chúng ta, chẳng lẽ Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ mà ngươi muốn tự tiện bắt người trong Hoàng cung sao? Câu hỏi này đột nhiên làm trong lòng Chiêu Hôn sứ cảm thấy kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Nếu tự tiện bắt người trong Hoàng cung thì tội danh mắc phải cũng không nhỏ, tám gã hộ vệ nóng đầu xông lên cũng liên tục kêu khổ, cũng không dám làm việc thiếu suy nghĩ. Có thể nói tên Chiêu Hôn sứ này cũng là người lăn lộn lâu năm trên quan trường. Gã vội chuyển chủ đề: - Các ngươi và cô gái này lừa trên gạt dưới, dám tham gia tuyển chọn Phò mã, phạm tội khi quân. Tội danh này dù cho bản đại nhân tự tiện bắt người trong Hoàng cung thì Hoàng thượng cũng sẽ không trách tội. "Đúng vậy, ba người kia hình như là đồng lõa, vị phu nhân này nữ giả nam trang đã phạm tội khi quân. Hoàng thượng sao lại trách tội đại nhân tự tiện bắt người trong Hoàng cung chứ?" Tám tên hộ vệ lại mừng thầm trong lòng. Ánh mắt Triệu Tử Văn xoay chuyển rồi cười lớn nói: - Chẳng lẽ trong quy định tuyển chọn Phò mã không cho phép phụ nữ thay mặt đàn ông báo danh sao? Câu nói này lại làm cho tất cả mọi người sửng sốt, Chiêu Hôn sứ vô thức nói: - Ngươi là Triệu Tử Văn sao? - Chính là tại hạ! Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng rồi nói. - Công văn tuyển chọn Phò mã cũng sẽ không kỹ càng như vậy, ai ngờ được đàn ông muốn báo danh lại để phụ nữ đi thay chứ? Nhưng vì sao cô gái kia lại phải mặc quần áo của đàn ông, điều này rõ ràng là khi quân phạm thượng, rõ ràng muốn lừa dối để vượt qua kiểm tra! Chiêu Hôn sứ nghiến răng nghiến lợi nói. Triệu Tử Văn lại lãnh ngạo nói: - Hình như trong pháp luật của Tây Lương cũng chẳng quy định con gái không được mặc đồ của đàn ông?