Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 335: m mưu kinh thiên

Trong lầu các phía đông vẫn còn vang lên những tiếng tiêu dễ nghe như trước, Triệu Tử Văn lại quay trở về chỗ cũ một lần nữa. Lúc này tiếng tiêu đột nhiên trở nên gấp rút, vài cô gái khiêu vũ trong đại sảnh đang dùng mũi chân làm trục, các nàng vung nhẹ ống tay áo, thân thể mềm mại bắt đầu xoay tròn, càng xoay càng nhanh rồi đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên. Những cô gái này xếp thành một vòng tròn, những cánh tay trắng như ngọc vung lên, mấy chục sợi dây màu xanh da trời được tung ra. Có một cô gái nhảy lên những sợi dây lụa kia, mủi chân điểm nhẹ, y phục bay bềnh bồng giống như Lăng Ba tiên tử. Bốn phía trong đại điện lập tức vang lên những tiếng vỗ tay, những tiếng xuýt xoa và khen ngợi liên tục vang lên bên tai.
Lão Hoàng đế đã sớm chỉ biết nhìn chứ chẳng còn hành động gì đối với nữ sắc, ca múa chỉ có tác dụng trợ hứng. Lúc này lão bưng chén rượu lên trong mắt hình như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi Triệu Tử Văn gặm mấy cái bánh mì kẹp thịt thì tinh thần đã trở nên vô cùng hưng phấn đảo mắt nhìn khắp động tĩnh trong đại sảnh. Năm vị Hoàng tử đã sớm dâng lễ vật lên, đám đại thần bên dưới lại đang nhân cơ hội vuốt mông ngựa, cũng chẳng cần biết hiểu ca múa hay không mà cứ tấm tắc khen hay.
Lúc này có hai thái giám bưng vào một bình rượu quý đi đến trước mặt Chính Nam Vương Hạng Tử Hiên. Ánh mắt của Triệu Tử Văn vô thức nhìn về phía hai người này, hắn đột nhiên cảm giác được trên người hai tên thái giám này một luồng sát khí rất mơ hồ.
Hai tên thái giám đi đến trước chiếu của Hạng Tử Hiên thì đột nhiên đồng thời rút ra hai thanh cương đao rồi đâm thẳng về phía ngực Hạng Tử Hiên.
- Hộ giá, hộ giá!
An công công sợ tới mức thét lên thật lớn, tất cả hộ vệ trong đại điện lập tức vây lão Hoàng đế vào bên trong.
Mà lão Hoàng đế nhìn thấy hai gã thích khách đâm về phía Chính Nam Vương, trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng, trong hai con ngươi bùng ra sự uy nghiêm:
- Mau đi cứu Chính Nam Vương cho trẫm!
Lão Hoàng đế đều rất ôn hòa với Hoài Vương và An Vương, không ngờ lão cũng rất quan tâm tới một người trẻ tuổi nhất như Chính Nam Vương. Đám hộ vệ vội vàng chạy về phía Hạng Tử Hiên.
Đao pháp của hai gã thích khách rất ác liệt và biến đổi liên tục, trong nháy mắt đã chém chết tên hộ vệ ngăn cản trước mặt. Năm vị Hoàng tử đều đã sợ đến mức trốn đến bên cạnh lão Hoàng đế, sau khi được đám hộ vệ bao vào bên trong mới cảm thấy yên lòng.
Hoài Vương vẫn lẳng lặng ngồi trên bàn tiệc ở phía xa, An Ninh đã bỏ ông mà đi, ông cũng đã sớm không còn tâm tranh đấu nữa. Người không đánh ta, ta không phạm người, ông thầm nghĩ muốn thoái ẩn, không quan tâm đến chuyện triều đình nữa.
Thế tử Hạng Long Uyên đứng hộ vệ bên cạnh An Vương, vẻ mặt không hề sợ hãi.
Ngay cả huynh đệ của ta mà cũng dám đụng vào, con ngươi Triệu Tử Văn lập tức bùng lên sát khí. Lúc này hắn lập tức hướng về phía một tên thích khách đánh tới, nhưng đột nhiên vút một tiếng, một mũi tên phóng thẳng về phía hắn. Biến hóa đột ngột này làm cho tất cả đại thần ở đây đều phải giật mình kinh hoàng.
Toàn thân Triệu Tử Văn không nhịn được phải trở nên run rẩy, hắn vội vàng lách người tránh qua mũi ám tiễn không biết từ chỗ nào bắn tới rồi lui ra phía sau vài bước. Hắn dùng ánh mắt cẩn thận dò xét khắp bốn phía, cũng không thể đến kịp để cứu Hạng Tử Hiên.
Đám đại thần đều đã sợ đến mức sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại hướng về bên ngoài quát ầm lên:
- Người đâu! Có thích khách.
Hai gã thái giám kia căn bản không có gì để bận tâm, cả hai đều vung đao lên dùng tốc độ cao nhất phóng về phía Hạng Tử Hiên. Con ngươi Hạng Tử Hiên lóe lên những luồng sáng lạnh, thân thể nhanh nhẹn tránh qua vài đao trí mạng của thích khách. Khi y đang chuẩn bị ra tay thì Triệu Tử Văn lại tiến một bước phóng tới trước mặt y. Triệu Tử Văn cũng không kịp cân nhắc mà chỉ biết hét lớn lên một tiếng ngăn cản bước tiến của hai người kia.
- Ầm ầm!
Trong đại sảnh lập tức xông vào vài trăm Ngự Lâm quân, Trương Dần là người cầm quân xông vào, y lập tức quát lớn một tiếng:
- Triệu tướng quân, nhận đao!
Một thanh trường đao từ không trung phóng tới, Triệu Tử Văn chụp lấy rất chính xác. Một tên bên trái dùng hai tay cầm đao hừ lạnh một tiếng rồi lập tức dùng toàn lực phóng thẳng về phía hắn. Triệu Tử Văn hoành ngang thanh đao, hai đao đánh thẳng vào nhau phát ra một tiếng keng!
Triệu Tử Văn chưa bao giờ dùng đao, khi nhận đao còn chưa kịp ổn định cước bộ thì bị tên này tập kích làm cánh tay phải tê rần. Hắn vội vàng đổi thành hai tay cầm đao. Thân đao của đối thủ xoay nhẹ rồi di chuyển dọc theo lưỡi đao của Triệu Tử Văn, tiếp được một đao của thích khách làm lòng tin của Tử Văn tăng lên rất nhiều, hắn tỉnh táo lui người về phía sau một bước, cánh tay hơi xoay chuyển rồi dùng sống đao đập thẳng vào đầu tên lại tiến lên tấn công.
Tên thích khách còn lại phóng thẳng qua bên cạnh Triệu Tử Văn, Hạng Tử Hiên đột nhiên gầm lên giận dữ, áo bào mặc bên ngoài đột nhiên căng phồng lên, những miếng vải trắng trên người y bắn ra khắp bốn phía. Hạng Tử Hiên nắm chặt bàn tay, một quyền được tung ra phóng thẳng về phía tên sát thủ kia.
Lưỡi đao sắc bén và nắm đấm của Hạng Tử Hiên chạm vào nhau mà không gãy ra, tên sát thủ kia kinh hoàng nhìn nắm đấm đang dần trở nên to lớn trước mặt. Một tiếng xương vỡ trong trẻo vang vọng khắp màn đêm yên tĩnh, một quyền của Hạng Tử Hiên đã đánh vỡ vụn đầu lâu của tên sát thủ kia. Tên sát thủ đang giao chiến với Triệu Tử Văn rõ ràng bị sự hùng mạnh của Hạng Tử Hiên uy hiếp, sau khi vung lên một đao sáng ngời thì trực tiếp xuyên qua cửa sổ bỏ chạy về phương xa. Triệu Tử Văn đang muốn đuổi theo thì Hạng Tử Hiên lớn tiếng nói:
- Giặc cùng đường chớ đuổi!
"Tha cho hắn một mạng chó vậy!" Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng rồi đút đao vào vỏ, sau đó hắn đi đến trước mặt Hạng Tử Hiên vỗ vào bả vai y rồi cười hì hì nói:
- Huynh đệ, ngươi che giấu rất tốt đấy!
Hạng Tử Hiên chỉ dùng một quyền đã đánh vỡ đầu sát thủ, quyền pháp bá đạo như vậy xem ra chắc chắn là Hoàng gia Bá Vương Quyền. Hạng Tử Hiên cũng là người trong Hoàng thất nên biết dùng bộ quyền này là đương nhiên. Điều không ngờ là Hạng Tử Hiên đã luyện quyền pháp này đến mức lô hỏa thuần thanh.
- Không có gì, chỉ là ngẫu nhiên luyện tập mà thôi!
Hạng Tử Hiên cười ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy vẻ vô tội.
Ngự Lâm Quân đang ồn ào chạy vào trong đại sảnh qua cửa lớn, nhưng lúc này thích khách đã một chết một bỏ trốn rồi.
Vụ việc xảy ra làm đám đại thần mất hết hào hứng tiếp tục uống rượu mà lão Hoàng đế cũng là như vậy. Vẻ mặt lão chợt đỏ ửng lên, trong mắt bắn ra hàn quang, vừa định chuẩn bị giải tán yến tiệc để sai người điều tra chuyện này.
Đúng lúc này đột nhiên một tên hộ vệ Ngự Lâm Quân vừa mới tiến vào đại sảnh đột nhiên nhảy dựng lên không trung, gã giương cung gài tên rồi chuyển ánh mắt về phía hậu tâm An Vương. Một tiếng vút vang lên, một mũi tên lạnh được bắn ra. Khi tất cả mọi người đều không ngờ vẫn còn thích khách thì mũi tên kia đã nhanh chóng phóng thẳng về phía cơ thể An Vương. Khi An Vương giật mình thì mũi tên chỉ còn cách cơ thể lão ba thước. An Vương vội vàng lách người về phía bên phải, đáng tiếc là vẫn chậm một chút, hàn quang lóe lên mang theo một tiếng rít bén nhọn, mũi tên cắm thật sâu vào bả vai bên phải. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Phụ Vương!
Thế tử An Vương Hạng Long Uyên đột nhiên kêu thảm một tiếng rồi ôm chặt lấy An Vương đang bị thương. Khi Thế tử hô lên một câu, hắn đột nhiên cảm thấy bước chân nhẹ bẫng đi, ý thức đột nhiên trở nên mơ hồ, khóe miệng trực tiếp chảy ra một dòng máu rồi ngã xuống đất.
- Bịch, bịch!
Sau đó lại có hai tiếng ngã đổ vang lên, chỉ thấy Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử đồng thời ngã xuống. Hai người bọn họ thất khiếu đều chảy máu, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Lão Hoàng đế nhìn thấy hai Hoàng tử trực tiếp ngã xuống đất mà chết thì tâm thần chấn động kịch liệt. Sau khi lão hét lên một tiếng tê tâm liệt phổi thì phun ra một ngụm máu lớn rồi té xỉu trên chiếu tiệc được bảo vệ dày đặc.
Biến hóa bất ngờ làm cho tất cả mọi người phải trợn trừng mắt, nhất thời cả đám chẳng biết phải làm thế nào.
- Phụ hoàng!
Bát Hoàng tử thét lớn một tiếng rồi nhào lên người lão Hoàng đế.
Triệu Tử Văn kinh ngạc đứng ngây tại chỗ, Lục Hoàng tử bị độc chết không thể là Hoài Vương hạ độc thủ, Tam Hoàng tử và thế tử trúng độc cũng không thể là An Vương hạ độc thủ. Hơn nữa chính An Vương cũng bị thương, những kẻ khả nghi còn lại cũng chỉ có Hạng Tử Hiên và Bát Hoàng tử.
Hạng Tử Hiên vẫn là một Vương gia sống hòa bình yên ổn ở Hàng Châu. Hôm nay y mới đến kinh thành, hà tất phải tạo ra thủ đoạn này để người khác phải nghi ngờ chứ, xem ra việc này chính là vu oan giá họa. Đám đại thần bắt đầu ồn ào hướng về phía Bát Hoàng tử đang phủ phục trên người Hoàng thượng mà mèo khóc chuột.
Tô Thái sư và Tần Quán đều cau mày. Bọn họ tin Bát Hoàng tử sẽ tuyệt đối không làm chuyện này. Nhưng hôm nay sự thật lại bày ra trước mắt, mưu kế này suýt nữa đã giết sạch người trong Hoàng thất chỉ còn chừa lại một mình Bát Hoàng tử. Chỉ cần tất cả những người khác trong Hoàng thất đều chết sạch, Bát Hoàng tử có thể thuận lợi đăng cơ.
Mưu kế này quả thật rất độc ác và lợi hại, nhưng An Vương chỉ bị thương nhẹ mà Thế tử lại trúng độc không biết sống chết thế nào. Hạng Tử Hiên nhờ vào một thân võ nghệ mà lại bình yên vô sự, cho nên mưu kế này cũng không phải quá thành công.
Lão Hoàng đế tín nhiệm Bát Hoàng tử nhất, nếu Bát Hoàng tử hạ độc, ngầm cắm thích khách vào trong hộ vệ và thái giám là một chuyện vô cùng đơn giản. Lúc này dù Bát Hoàng tử giải thích thế nào chỉ sợ cũng không có cách nào thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
- Triệu tiểu ca, chuyện này nên xử lý thế nào bây giờ?
Tô Thái sư nhất thời trở nên luống cuống tay chân đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, lão lo lắng nói.
- Truyền thái y, truyền thái y!
An công công là người phục hồi tinh thần lại sớm nhất, lão vội vàng gạt lệ rồi giận dữ hét lên.
Thích khách vừa rồi bắn An Vương một tên đã tự sát mà chết, Trương Dần cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối nào, cũng sốt ruột đến mức quay cuồng.
"Mẹ nó, đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Triệu Tử Văn cảm thấy đầu óc tê dại, âm mưu này quá phức tạp, hắn cũng không thể biết được là kẻ nào đứng phía sau giật dây.
Lúc này Bát Hoàng tử chỉ lo cho tình trạng vết thương của lão Hoàng đế. Y đang yên lặng rơi lệ, cũng không biết được là kẻ nào đứng sau màn.