Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 322: Trị nạn châu chấu

Trình Thị lang cũng không dám không nghe lời nói của Triệu đại nhân, tay lăm lăm cầm bút son, đứng đợi Triệu đại nhân nói.
Triệu Tử Văn trầm ngâm một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Phương pháp thì có ba cách. Thứ nhất là châu chấu khi đẻ trứng sẽ để ở nơi ẩm ướt hoặc gần nguồn nước, phương pháp chính là trồng một lượng cỏ thật lớn ở gần nguồn nước, sẽ khiến cho châu chấu không có chỗ để đẻ trứng thì sẽ diệt được châu chấu!
Châu chấu trước giờ đều là đẻ trứng ở nơi có độ ẩm chừng mười đến hai mươi phần trăm. Đây là kiến thức rất trọng yếu mà đại đa số nông dân đều hiểu. Đưa phương án này cho bọn họ thì bọn họ đương nhiên là sẽ hiểu ra ngay.
- Thứ hai, có thể nuôi một số lượng chim hồng vừa phải, giết chết dần số lượng lớn châu chấu bằng phương pháp dẫn dụ kẻ thù thiên nhiên!
Dẫn dụ kẻ thù thiên nhiên? Các quan viên trợn to mắt ra nhìn. Bọn họ chưa từng nghe qua phương án diệt châu chấu, quả thực là vô cùng kỳ diệu!
- Phương pháp thứ ba... Ngươi ghi nhớ kỹ lại cho ta,
Triệu Tử Văn nhìn Trình Thị lang, ngưng lại một chút, nhấn mạnh.
- Vâng, vâng, vâng ......
Trình Thị lang lập tức phục hồi thần trí khỏi sự khiếp sợ, xoa mồ hôi lạnh trên trán nhưng trong đôi mắt thì hưng phấn, không sao tả hết bằng lời. Ông ta thành khẩn tiếp tục lắng nghe sự chỉ dạy của Triệu đại nhân.
Trong mắt đám đại thần đều có vẻ vui sướng. Triệu đại nhân này thật sự là thần nhân!
Triệu Tử Văn nói tiếp:
- Thứ ba là, trong mùa giao phối của châu chấu, có thể giết hại một số lượng lớn châu chấu theo giới tính để gián tiếp khống chế mức độ sinh sôi nảy nở của chúng!
- Đại nhân, phương án thứ ba này có lẽ không được phù hợp với thực tế cho lắm. Chúng ta làm sao biết được châu chấu là đực hay là cái?
Trình Thị lang nghiêm mặt nói.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Chẳng lẽ chúng ta không thể bắt châu chấu rồi lại dụ châu chấu sao? Đem một số lượng lớn châu chấu lại cùng một chỗ rồi bắt giết hết xung quanh, làm cho chúng không thể sinh sôi nảy nở được thì nạn châu chấu đương nhiên sẽ được giải quyết triệt để!
Phương pháp này ở cổ đại rất khó làm. Dù sao thời kỳ này rất lạc hậu, nhưng cứ thử một lần thì cũng có thể ....
Các vị đại nhân chưa từng nghe qua phương pháp khoa học như thế. Bọn họ cho dù không thể nghe hiểu được toàn bộ nhưng cũng có thể hiểu được tác dụng diệu kỳ trong đó, không khỏi hưng phấn lớn tiếng nói:
- Thật là hay! Ba phương án này đều có thể xử lý được nạn châu chấu, hơn nữa, đều rất ưu việt. Thật sự là rất hay!
- Lời của Triệu đại nhân cho thấy kiến thức của ngài thật khó có người thường có thể so sánh được.
Mấy vị quan viên đều bội phục từ tận đáy lòng. Vốn là một vấn nạn rất phức tạp, qua mấy lời nói của Triệu đại nhân thì trong nháy mắt đã tìm ra phương án xử lý rồi.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đừng cao hứng quá sớm! Ta cũng chỉ hiểu sơ sơ thôi, trong số này có một số địa phương, các ngươi cứ lấy ra ba phương án này, thương thảo với các quan viên khác nữa đi xem sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Các đại nhân nghe rồi vội vàng gật đầu. Chuyện này rất phức tạp, không thể làm qua loa được, phải tìm đại học sĩ của Hàn Lân Viện thương nghị mới có thể xác định được phương án. Chuyện này có quan hệ trọng đại, không thể làm qua loa được.
Nếu như ba phương án này đều có thể làm được thì như vậy Triệu đại nhân lại lập được một kỳ công cho Đại Kinh. Cũng không biết Triệu đại nhân này đầu óc thế nào nữa, hình như vấn đề gì cũng không làm khó được hắn thì phải. Những quan viên thủ hạ và Thị lang đều không khỏi ngạc nhiên thán phục mãi.
- Được rồi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, bản quan xin được cáo lui trước.
Triệu Tử Văn giải quyết được hai đại sự, những việc nhỏ còn lại liền giao cho Trình Thị lang đi làm rồi đứng dậy nói.
Các quan viên trong đại sảnh của Trung Thư Tỉnh sớm đã biết rõ tính tình của đại nhân là chỉ xử lý đại sự và lượn đi lượn lại như chong chóng. Bọn họ cười nói:
- Đại nhân đi thong thả!
- Ôi...... Trên lưng Triệu đại nhân sao lại có vết máu?
Một vị đại thần bỗng nhiên chú ý thấy Triệu đại nhân đã đổi trường sam rồi mà đằng sau lưng lại lộ ra vết máu thì không khỏi kinh ngạc.
Trình Thị lang ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Vết máu?
Ánh mắt của ông ta lập tức chuyển sang phía sau lưng Triệu đại nhân. Ông đột nhiên hiểu ra là Triệu đại nhân không đi chữa thương mà lại ngồi lại trong sảnh để xem tấu chương thì nhất định là vì Triệu đại nhân không muốn để mọi người biết là mình đã thụ thương!
- Không cần ồn ào!
Trình Thị lang lão luyện trừng mắt nhìn Xá nhân vừa kêu lên này, hừ lạnh nói.
Vị Xá nhân này cũng là một kẻ tinh minh. Nếu để cho người khác biết Triệu tướng quân bị thương chẳng phải sẽ là tạo thêm cơ hội cho kẻ phái người đến ám sát hắn hay sao. Ông ta lập tức im lặng, nhỏ giọng nói:
- Hạ quan hiểu rồi!
- Chết thật, cũng hơi đau ......
Triệu Tử Văn vốn nghĩ rằng ở sau lưng chỉ là ít vết thương nhỏ, khi thay quần áo cũng lau ít thảo dược qua loa, không ngờ là miệng vết thương lại không ngừng chảy máu.
Lúc trở lại Triệu phủ đã là đêm khuya rồi. Là Trình Thị lang lén phái người dùng tiểu kiệu đưa hắn về phủ. Mặc dù Triệu tướng quân tự nhận là mình đồng da sắt, nhưng một đao kia cắt qua da thịt của hắn cũng cảm giác được đau đớn vô cùng.
Triệu Tử Văn cả người lắm vết thương, đều là do trải qua lăn lộn vô số chiến hỏa, da thịt rắn chắc vô cùng, ít thương thế nhỏ thế này, hắn căn bản là không để ý.
Hắn tránh thoát được một đao lăng không của thích khách, phía sau lưng lại bị đao khí cắt qua da, cũng còn may là chưa ăn sâu vào thịt, bằng không thì chắc chắn sẽ làm cho Triệu tướng quân đau đến kêu cha gọi mẹ.
- Con mẹ nó chứ, đừng có để cho ta phải nhìn thấy ngươi. Bằng không lần sau ta sẽ trực tiếp lấy thương đoạt đầu của ngươi đó.
Triệu Tử Văn cảm nhận được vết đau ở sau lưng, phẫn hận làu bàu.
Kiệu nhỏ vội vã hạ xuống, một nữ tử rất không bình tĩnh từ phía trong lao ra, trông thấy Triệu tướng quân bị một người dìu đỡ thì đầu tiên là sửng sốt, sau rồi không tự chủ được, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chan chứa, thở hồng hộc nói:
- Chàng, chàng làm sao rồi?
- Vũ Tình, ta không sao.
Triệu Tử Văn trừng mắt lườm kẻ đang dìu mình, đứng thẳng dậy nói.
Người dìu hắn sớm đã được chỉ thị của Trình Thị lang nên mới làm thế. Thấy vậy gã phẫn nộ ôm quyền với Triệu đại nhân rồi cùng ba người khác nâng cái tiểu kiệu lên hậm hực rời đi.
Hạ Vũ Tình nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới xem có bị thương ở chỗ nào không. Khi thấy ở bạch sam phía sau lưng có vết máu nhuộm đỏ thì bịt cái miệng nhỏ nhắn, chặn lại tiếng khóc, nghẹn ngào nói:
- Tử Văn, chàng không thể không bị thương sao?
Tin tức có thích khách ám sát Triệu tướng quân đã lan truyền rất nhanh trong khắp kinh thành. Nghe nói là có một số cao thủ vây công Triệu tướng quân. Triệu tướng quân không hề bị thương chút nào. Ba vị tiểu thư ở Triệu phủ nghe thấy tin Triệu tướng quân bị người ta ám sát thì sợ tới nỗi lệ tuôn như mưa, cũng may là Tử Văn không bị thương.
- Một ít thương tích nhỏ thôi mà.
Triệu Tử Văn nhếch mép cười nói.
Đại tiểu thư đỡ hắn đi vào trong phủ, lau nước mắt, nói nhỏ:
- Nghe nói có người đến ám sát chàng, thiếp, thiếp sợ tới mức mất hồn. Cũng còn nghĩ là chàng không hề bị thương, thế mà ......
Nàng vừa nói mà nước mắt lại rơi như mưa, càng khóc lại càng đáng thương.
Có lẽ là đao phong quá nhanh nên lúc mới đầu Triệu Tử Văn cũng không có cảm giác bị thương. Khi cởi y phục bị rách rưới ra thì mới cảm thấy phía sau hơi đau đau, nhưng hắn không dám khinh địch kêu Thái y. Nếu để cho người khác biết mức độ bị thương của mình thì nói không chừng lại phái Sở Thăng đến. Chuyện sơ hở như vậy hắn sẽ không làm rồi, cho nên chỉ tìm một ít thảo dược, tự mình sơ cứu, tự chịu đựng để mọi việc êm xuôi đi.
Nhìn vết dao không dài không sâu ở phía sau lưng hắn, Hạ Vũ Tình nhất thời không nhịn nổi, khóc ồ ồ lên. Lại còn nỗi lo lắng tình hình mới rồi nữa, nước mắt lại như vỡ đê, khóc tấm tức mãi không thôi.
- Đại ca...... Huynh thế này là làm sao đây?
Bảo Nhi nghe thấy động tĩnh, lao ra đại sảnh, thấy Vũ Tình tỷ tỷ đang dìu đại ca tới thì hoảng sợ, đi đến bên cạnh Tử Văn. Đôi mắt đẹp của nàng chan chứa nước, nghẹn ngào hỏi.
Làm sao mà lại giống khóc tang thế không biết? Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt. Không phải chỉ là một vết đao bé tí thôi sao? Làm gì mà to chuyện thế không biết?
- Bảo Nhi, đừng khóc. Đại ca chỉ bị một ít thương tích nhỏ thôi, không có gì đáng ngại cả đâu.
Triệu Tử Văn cười lớn nói.
Đại tiểu thư trừng mắt lườm kẻ bại hoại đang còn cợt nhả này, lau nước mắt hai bên má, ôn nhu nói với Bảo Nhi:
- Tử Văn bị thương. Muội với ta cùng dìu chàng đi vào nào.
- Vâng.
Bảo Nhi và Vũ Tình tỷ tỷ liền cùng nhau dìu hai bên người hắn, cẩn thận đi vào trong phòng.
Cái tư vị bị hai vị tiểu thư một trái một phải nâng đỡ thực sự là làm cho lòng dạ người ta ngứa ngáy khó chịu. Cảm nhận được bờ vai non mềm và vòng eo mảnh mai của nhị nữ, lại nhìn vành tai nho nhỏ trắng nõn và hai má xinh đẹp tuyệt trần của Đại tiểu thư, Triệu Tử Văn bắt đầu thấy lòng rối loạn, dựa vào Đại tiểu thư thổi khẽ một hơi bên tai nàng. Hạ Vũ Tình run lên, cả người như nhũn ra, bước chân loạng choạng không vững. Khuôn mặt nàng như phát sốt, nàng hung hăng lườm hắn một cái, trong nỗi giận dữ còn mang theo nét xấu hổ, cực kỳ tiêu hồn.
- Chàng là cái đồ tồi! Đã bị thương rồi còn muốn làm chuyện xấu nữa.
Hạ Vũ Tình giận tái cả người, sẵng giọng mắng.
Nhị nữ đưa hắn tới nằm trên giường rồi, Triệu Tử Văn ôm lấy cái gối đầu, nhìn hai vị tiểu thư thướt tha yểu điệu mà tâm thần rung động, cười cười nói:
- Hai vị tiểu thư không cùng ta ngủ sao?
Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến hắn. Bảo Nhi thì mặt đỏ bừng lên, xấu hổ nói:
- Vũ Tình tỷ tỷ, muội đi lấy nước thuốc và vải trắng.
Thấy Bảo Nhi đã đi ra cửa, Hạ Vũ Tình tâm lý mới dịu lại, rốt cuộc không chịu nổi, vươn tay vuốt nhè nhẹ lên vết thương trên lưng hắn, giọng nói run rẩy:
- Là ai phái người ám sát chàng, xuống tay ác độc thế này? Có đau không?....
Triệu Tử Văn cười nói:
- Đau ít thôi. Nhưng mà đau da thịt, so ra thì không bằng nỗi đau lòng của Đại tiểu thư......
Hạ Vũ Tình mặt đỏ bừng, ánh mắt nhu hòa, dịu dàng nói:
- Ở bên ngoài không phải là mọi người đồn thổi chàng không bị thương sao? Làm sao lại ....?
- Ta cố ý giả bộ như không có việc gì.
Triệu Tử Văn thản nhiên cười đáp.
- Bằng không, nếu để bọn thích khách biết là ta bị thương thì ta chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không được an bình đâu.
Nghĩ đến cảnh Tử Văn đã bị thương rồi mà còn phải lo bị người khác ám toán nữa, Hạ Vũ Tình thấy sống mũi cay cay, nước mắt cuồn cuộn rơi. Nàng nhìn hắn nức nở nói:
- Tử Văn, khi nào thì chúng ta mới có thể được sống một cuộc sống yên tĩnh? Thiếp sợ chàng sẽ ...... Hu hu hu ......