Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 320: Chuyện phong lưu

- Hảo thương pháp!
Thủ lĩnh thích khách nhướn mày. Thủ hạ của gã đã bị Triệu Tử Văn giết gần hết. Nếu như gã không xuất đầu ra thì có lẽ chẳng còn người nào dám tiến tới nữa.
Thủ lĩnh thích khách tiến lên một bước dài hướng thẳng tới trước mặt Triệu Tử Văn. "Keng!" Cương đao lạnh lẽo phát ra bốn phía. Không khí khắp nơi giống như bị co rút lại, sát khí ép lên mặt Triệu Tử Văn.
- Đến hay lắm!
Triệu Tử Văn lâu rồi chưa gặp phải cao thủ lợi hại như vậy. Hắn hưng phấn thét lên một tiếng, trường thương đâm tới, đao phong rít lên.
Thích khách thủ lĩnh chém một đao xuống. Đầu thương từ trên không trung bổ xuống đầu của Triệu Tử Văn, cổ tay của gã xoay tròn đao ở trong tay mình. Thương pháp của Triệu Tử Văn biến hóa rất nhanh, lực đạo lại cương mãnh. Hắn nhẹ nhàng di động một cái, tựa như là một con linh xà thoát khỏi vòng vây. Tiếng kim loại do đao thương chạm nhau phát ra chói tai. Đầu vai của hai người chạm vào nhau, hai thân thể tiếp xúc rồi nhanh chóng tách ra. Thủ lĩnh thích khách lập tức đứng dậy, thân thể xoay tròn ở trên không, mũi đao đâm thẳng tới ngực Triệu Tử Văn, khí thế mãnh liệt giống như muốn nghiền ép hắn.
Triệu Tướng quân đâm một mũi thương tới. Dù sao binh khí dài một tấc cũng là lợi một tấc. Đao còn chưa tới thì thương đã gần tói đầu thủ lĩnh thích khách. Gã bị dọa cho mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng thu đao, dùng mũi đao phóng lên cản thương lại, mượn lực lướt trên đỉnh đầu Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn thấy tình thế như vậy không ổn liền vô thức lao thân hình lên phía trước. Cho dù như vậy không thể làm hắn thoát khỏi một đao chém sau lưng. Đao phong lạnh như băng trượt trên làn da của hắn, chiếc áo ngoài đã bị thích khách chém đứt làm hai nửa.
- May mà tránh kịp!
Triệu Tử Văn thấy quần áo của mình bị chém làm hai nửa thì trong lòng hơi sợ hãi. Cảm giác lạnh lẽo truyền từ sau lưng hắn truyền đến. Thích khách này so với Điền Hổ chỉ có hơn chứ không có kém. Thật đúng là cao thủ nhất đẳng!
"Chẳng biết là người nào phái những cao thủ này tới giết ta. Nếu như là An Vương thì hắn sẽ phái Sở Thăng tới đây. Cho dù thế nào, Sở Thăng so với thích khách trước mặt cũng giỏi hơn." Triệu Tử Văn thầm nói trong lòng.
Triệu Tử Văn nhìn thích khách này rồi nói:
- Đao của ngươi thật không tệ. Xem ra để đối phó với ngươi, ta phải dốc toàn lực!
Hắn vẫn chưa dốc toàn lực sao? Thích khách nghe như vậy thì kinh hoàng. Trong lòng cảm thấy không thể tin được.
- Ta muốn xem Triệu tướng quân khi dốc toàn lực thì lợi hại như thế nào.
Thích khách không phục. Mũi chân của gã nhẹ nhàng lùi về phía sau rồi hét lớn lên một tiếng. Trường đao trong tay gã vung thành một hình cung, trường đao kéo dài trên trời tạo thành một vòng quang hoa thê mỹ tuyệt luân.
Triệu Tử Văn cười lạnh một tiếng. Hắn nhảy tránh qua một bên liền bị thích khách chém một đao khiến cho y sam tung bay theo gió. Thân hình hắn như quỷ mỵ, cầm trường thương đâm tới rồi mượn lực lùi ra xa hơn một trượng. Sau đó thân ảnh lại quay ngược lại, trường thương từ phía trên đâm xuống đỉnh đầu của thích khách, tựa như hàng ngàn hàng vạn hàn quang bao vây đường lui của thích khách.
Trong lòng thích khách cảm thấy kinh hãi. Gã dò xét phương hướng của đối phương rồi vung trường đao trong tay bổ xuống vạn điểm hàn quang kia. Đao thương gặp nhau, lập tức hàn quang tan biến không còn tung tích gì. Trong hoa viên thanh vắng bỗng nhiên vang lên một âm thanh thật lớn, trường đao đập vào mũi thương, thân hình Triệu Tử Văn một lần nữa lại bay ra. Gạch dưới bàn chân thích khách không chịu nổi áp lực mà vỡ nát, hai chân của hắn càng ngày càng run rẩy.
Thân pháp của Triệu Tử Văn vô cùng quỷ dị, không ai có thể đoán ra hành động tiếp theo của hắn là gì. Trường thương phát ra một tiếng ngân dài, sau đó cả người lần đất đều bay lên, mũi thương trực chỉ cổ họng của thích khách. Thích khách giơ cao đao trong tay lên, định dùng Phách Hoa Sơn chém xuống Triệu Tử Văn. Chiêu thức này của hắn tuy tầm thường nhưng đã dốc hết toàn lực, uy lực quả là không nhỏ, đao khí làm thành cơn bão táp bá đạo và dũng mãnh lao tới đối thủ. Trường thương của Triệu Tử Văn đột nhiên phóng nhanh hơn nữa. Mở một con đường xuyên qua đao ảnh dày đặc của thích khách hướng tới ngực của gã. Thích khách nhanh chóng né tránh, đao phong chém xéo xuống cánh tay của đối thủ.
- Hừ, ngươi muốn chém cánh tay của ta, ta sẽ chém cánh tay của ngươi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng, vung tay phải ra. "Đơn Thủ Thập Bát Thiêu" đột nhiên phóng ra, thương pháp lẫn lộn tạo ra một thương ảnh dày đặc tựa như một lá chắn. Trong không trung phát ra từng tiếng gió vù vù.
"Keng!" Cương đao của thích khách trong nháy mắt bị thương đánh gãy. Sau đó lại "bụp" một tiếng nữa, một màn máu tươi mỹ lệ kèm theo một cánh tay bắn ra ngoài. Thích khách hét thảm một tiếng. "Phụt" một ngụm máu tươi bắn về phía Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn vung tay lên đỡ, thích khách liền mượn cơ hội này mà nhảy qua tường trong hoa viên mà chạy ra ngoài.
- Chạy nhanh thật!
Triệu Tử Văn vừa hạ cánh tay xuống. Bây giờ đuổi theo cũng không kịp, thôi đành buông tha cho gã. Triệu Tử Văn đã đánh gãy một cánh tay của thích khách, thích khách này từ nay về sau sẽ không thể làm loạn được nữa.
- Trương huynh, huynh không sao chứ?
Triệu Tử Văn đi đến bên cạnh Trương Dần hỏi.
Trương Dần cố gắng đứng dậy, xấu hổ nói:
- Ta… không sao.
- Trương huynh, thắng bại là chuyện bình thường của binh gia. Huynh không cần phải chán nản.
Triệu Tử Văn vỗ vai khẽ ai ủi Trương Dần.
Trương Dần áy náy nói:
- Tại hạ không bảo vệ được Triệu tướng quân cho tốt. Thật là đáng trách.
- Chẳng phải huynh đã bị thương sao? Hắc hắc, quần áo ta đã trở nên rách nát bầy nhầy như thế này rồi.
Triệu Tử Văn vừa chỉ y sam bị đao chém làm cho rách rưới vừa cười nói.
Trương Dần nhìn thấy cách ăn mặc của Triệu đại nhân giống như là một tên khất cái thì cũng không nhịn được cười lên một tiếng. Tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
- Triệu đại nhân, Triệu đại nhân, mọi người không sao chứ?
Mấy vị đại nhân đi vào trong hoa viên gọi to lên.
- Các vị đại nhân đến rất đúng lúc.
Triệu Tử Văn nhìn mấy vị đại nhân trong Trung Thư Tỉnh cùng với một số Thị lang, cười đầy thâm ý.
Mấy vị lão thần này đểu đỏ cái mặt già lên. Bọn họ không dám đi ra ngoài này, chỉ đợi cho đến khi ở đây yên tĩnh mới dám ra.
Thích khách tại sao mai phục ở đây? Bởi vì nơi này cách khá xa nơi vệ binh đóng giữ. Cho dù nơi này có gần đại sảnh củaTrung Thư Tỉnh thì mấy tên đại thần nhát gan này cũng sẽ bị dọa tới mức không dám lên tiếng.
- Các vị còn không đỡ Trương Hộ vệ tới chỗ Thái y trị thương đi?
Triệu Tử Văn hướng tới các vị đại thần nói.
- Vâng, vâng.
Các lão thần xấu hổ không biết làm sao, luống cuống chân tay đỡ Trương Dần đi tới Thái Y viện.
Một Thị lang đại thần khôi phục tinh thần, tỉnh táo nói:
- Lâm đại nhân, mau gọi vệ binh tơi xử lý những thi thể này đi.
Thấy y phục của Triệu đại nhân rách rưới, viênThị lang muốn cười lên một tiếng nhưng không dám lộ vẻ gì ngoài mặt, chỉ nghiêm túc nói:
- Triệu tướng quân, hay là tướng quân vềthay đổi quần áo đi. Chỗ này giao cho ta, ta sẽ đích thân điều tra tin tức về thích khách!
Vị đại thần này đầu óc thật là khá tốt. Triệu Tử Văn vui vẻ vỗ vỗ vai của Thị lang rồi nói:
- Được rồi, chỗ này giao cho ngươi!
Đây là lần đầu tiên Triệu Tử Văn bị cao thủ đệ nhất ám sát, cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía. May mà có một vị cao thủ hộ vệ, tiêu hao thể lực của bọn thích khách. Nếu không để một mình hắn chống đỡ với sự vây công của đối phương thì kết cục thật sự rất khó nói.
Nhiều thích khách như vậy ám sát Triệu đại nhân thế mà Triệu đại nhân lại không hề bị thụ thương. Các quan viên ở đây trong lòng thầm bội phục võ công của hắn thật là tuyệt luân, rất lợi hại!
Triệu Tử Văn hay đổi một bộ trường sam sach sẽ rồi đi tới Trung Thư Tỉnh, thẳng tiến tới phòng xử lý công chuyện. Trong đại sảnh quan viên đang ồn ào, không biết là đang bàn chuyện gì nữa.
- Hạ quan tham kiến Triệu đại nhân.
Một vị Thị lang hướng về phía Triệu đại nhân hành lễ.
m thanh này giống như là tiếng sấm vang lên. Các vị đại thần trong Trung Thư Tỉnh liền quay người lại, cung kính nói:
- Hạ quan tham kiến Triệu đại nhân!
Triệu Tử Văn khẽ gật đầu.
- Ừ, mọi người đang thương nghị chuyện gì vậy?
- Đại nhân, bọn hạ quan đang….
Khuôn mặt già của Thị lang hơi đỏ lên, các quan viên khác cũng ửng đỏ như vậy, ngắc ngứ mãi không thốt ra tiếng nào.
Tưởng rằng các đại thần này đang thương nghị chuyện gì. Nhưng nhìn thấy sắc mặc ửng đỏ của bọn họ thì không biết rằng bọn họ đang bình luận chuyện bậy bạ gì.
Triệu Tử Văn hỏi:
- Nói đi, các ngươi vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?
Thị lang e sợ uy nghiêm của Triệu đại nhân, khó khăn nói:
- Chúng hạ quan đang thảo luận… chuyện phong lưu của Thập Nhất Hoàng tử.
Thập Nhất Hoàng tử? Triệu Tử Văn đã gặp y lần đầu tiên là ở Tân Nguyệt Lâu y, ấn tượng đối với y cũng không sâu sắc lắm. Chỉ biết Thập Nhất Hoàng tử này ăn uống, chơi gái đánh bạc cái gì cũng đủ cả. Hắn cảm thấy hứng thú, cười nói:
- Thập Nhất Hoàng tử phong lưu như thế nào? Ngươi nói rõ một chút cho ta nghe xem…
Không có biện pháp nào, Triệu đại nhân đã hỏi, bọn họ có thể không trả lời được sao? Thị lang cẩn thận nói:
- Hạ quan nghe nói những quan viên khác nói, Triệu đại nhân không nên hiểu lầm.
- Nói mau đi.
Triệu Tử Văn ngồi xuống vị trí của Tể tướng, bắt chéo hai chân, không kiên nhẫn nói.