Tô Uyển Nhu vừa sợ vừa thẹn, nhanh chóng đẩy Triệu đại nhân ra, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: - Gia gia! Tô Thái sư khẽ vuốt vuốt chòm râu, cười đầy thâm ý nhìn hai người. - Ha ha… thời tiết hôm nay thật là tốt! Triệu Tử Văn ngẩng đầu lên nhìn trời, cười ha hả nói. "Da mặt Triệu tướng quân này thật là dày!" Tô Thái sư nhìn Triệu tướng quân vô sỉ này, trong lòng thầm thở dài nói. - Uyển Nhu, con không sao chứ? Tô Thức nghĩ tới chuyện tôn nữ bảo bối của mình hôm qua đột nhiên mất tích thì lo lắng hỏi. - Gia gia, con không sao. Tô Uyển Nhu cúi khuôn mặt đỏ ửng thấp xuống, thì thào một tiếng. Bỗng nhiên giọng điệu của nàng khẽ chuyển: - Gia gia, buổi lâm triều hôm nay nói về chuyện gì vậy? Có phải về chuyện của An Ninh không? Triệu Tử Văn nghe đến đây thì biến sắc, không tiếp tục cợt nhả nữa. Hắn đem Gia cát liên nỗ giấu sang một bên, dù sao thì thần binh này càng ít người biết thì càng tốt. "Có Triệu tướng quân ở đây, Uyển Nhu có thể gặp chuyện gì chứ?" Tô Thức cười thật tươi tỏ vẻ cảm kích Triệu đại nhân, sau đó kỳ quái hỏi: - Uyển Nhu, làm sao con biết? - Chẳng lẽ Hoàng thượng đã hạ ý chỉ để An Ninh phải lấy chồng xa nơi đất Hung Nô rồi sao? Tô Uyển Nhu nắm chặt bàn tay nhỏ, khẽ cắn răng hỏi thử. - Ý chỉ đã hạ xuống, không chỉ vậy đã bố cáo cả thiên hạ rồi! Tô Thức gật đầu nói: - Hôm nay lâm triều chính là vì chuyện quận chúa lấy chồng xa. Hoài Vương và An Vương không ngừng tranh luận với nhau, thiếu chút nữa là động võ tại triều đường luôn. Đáng tiếc là Hoài Vương thế lực yếu cho nên quận chúa cuối cùng vẫn phải đi lấy chồng xa. Chỉ cần lão Hoàng đế đồng ý thì việc Hoài Vương đối lập với An Vương sẽ giống như bị bỏ đá xuống giếng. Hôm nay trong buổi lâm triều Triệu Tể tướng không có mặt mà Tô Thái sư và Hoàng thượng lại đứng sang một bên. Hoài Vương làm sao có thể đấu lại sự liên thủ của lão Hoàng đế và An Vương chứ? Đôi mắt Triệu Tử Văn lóe lên một tia sắc lạnh. Bây giờ thì hắn chẳng thể nói gì được nữa rồi, bởi vì thánh chỉ của Hoàng đế đã hạ xuống, bố cáo thiên hạ thì cho dù hắn là Tể tướng được vạn dân kính ngưỡng cũng không thể cao hơn quyền lực của Hoàng thượng. Chuyện quận chúa lấy chồng ở xa bây giờ chắc chắn sẽ trở thành sự thực. Lúc này mà muốn làm cho lão Hoàng đế thu hồi ý chỉ thì có mà nằm mơ. Trong lòng hắn đang nghĩ rằng âm mưu này có phải là quỷ kế của lão Hoàng đế không đây nữa. Lão Hoàng đế chính là thúc thúc của tiểu quận chúa, chắc là không làm trò này chứ? Chẳng lẽ là do một người khác làm sao? - Tử Văn, bây giờ nên làm thế nào? Tô Uyển Nhu vốn luôn thành thục ổn trọng, nhưng nghe thấy An Ninh phải lấy chồng xa nơi đất Hung Nô thì trong lòng cảm thấy lo lắng, nhẹ nhàng hỏi. Triệu Tử Văn thản nhiên nói: - Ta không biết. Tô Thái sư nghiêm trang nhìn Triệu đại nhân rồi nói: - Triệu tiểu ca, chuyện Uyển Nhi đột nhiên mất tích chắc chắn không phải là do Hoàng thượng làm! Tô Thức là một Thái sư đương nhiên rất khôn khéo, làm sao không đoán ra được huyền cơ trong chuyện này. Ông biết Triệu đại nhân đang nghĩ gì và Hoàng thượng chắc chắn không làm chuyện này cho nên giải thích cho hắn một phen. - Gia gia, chẳng lẽ chuyện này không thể vãn hồi được sao? Tô Uyển Nhu thấy thần sắc ảm đạm của Triệu đại nhân thì trong lòng cảm thấy đau xót, nàng nhìn Tô Thái sư rồi hỏi. - Không có, chẳng lẽ ngươi định cãi lại thánh chỉ hay sao? Tô Thái sư chắc chắn nói. Những lời này thực ra cũng để ám chỉ khuyên Triệu đại nhân đừng xen vào nữa. Bởi vì lão Hoàng đế đã biết Triệu Tử Văn phản đối chuyện này! - Nhưng An Ninh nàng… Tô Uyển Nhu thiếu chút nữa thì rơi lệ. Nàng cùng với tiểu quận chúa chính là tỷ muội của nhau. Lẽ nào thấy An Ninh rơi vào hố lửa mà có thể bỏ mặc không cứu được sao? Triệu Tử Văn cảm thấy rất buồn nhưng hắn lại không hề biểu hiện chút gì ra bên ngoài. Cho dù quả ớt nhỏ này rất cứng cỏi và đầy tâm kế nhưng cũng không thể nào đem nàng ném vào trong tay một đám Hung Nô man di được. Hắn đã từng đồng ý là sẽ giúp nàng giải quyết việc này, cuối cùng lại thất tín với người ta. "Thật không hiểu lão Hoàng đế này tại sao còn muốn kết thân nữa. Rõ ràng đã thu phục lại thành, chiếm tiện nghi lớn vậy mà còn cùng với Hung Nô kết thân". Trong lòng Triệu Tử Văn than khổ một tiếng, hắn hướng về phía Tô Thái sư vái một cái: - Tô đại nhân, Uyển Nhu đã bình an trở về phủ. Tại hạ cũng xin cáo từ trước. Biết rằng trong lòng Triệu đại nhân đang không vui nên Tô đại nhân cũng không nói thêm về chuyện đó nữa, chỉ cười cười: - Triệu đại nhân đi thong thả! Chẳng lẽ mặc kệ chuyện của An Ninh hay sao? Tô Uyển Nhu trong lòng cảm thấy khẩn trương, nhưng nàng lại không dám gọi Triệu đại nhân ở lại. Bởi vì chuyện phát sinh giữa Triệu đại nhân và quận chúa, người khác làm sao mà biết được. - Gia gia, là có người cố ý bắt con đi để khiến cho Triệu đại nhân không lâm triều được. Tô Uyển Nhu nhìn theo bóng lưng của Triệu đại nhân rồi khẽ nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Tô Thức gật đầu nói: - Ta biết, nhưng đây không phải là do Hoàng thượng làm mà là do cừu gia của Hoài vương. Hai chữ cừu gia này không chỉ rõ ra là An Vương, nhưng ngoài An Vương thì còn có ai vào đây nữa? - Nhưng mà An Ninh nàng… Không chờ cho đến khi tôn nữ bảo bối của mình nói hết câu, sắc mặt Tô Thức đã trở nên vui mừng: - Uyển Nhu, có phải con đã cùng với Triệu đại nhân đã tự định chuyện chung thân rồi không? Tự định chuyện chung thân ư? Tô Uyển Nhu nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó thẹn thùng vội vàng nói: - Con đi tìm An Ninh, nói xong nàng xoay người đi đến Hoài Vương phủ. - Ha ha. Tô Thức vuốt râu cười ha hả. Trong lòng ông đang thầm tính toán làm sao có thể tác hợp cho hai người. Lúc nãy hai người đã ôm ôm ấp ấp nhau, dường như việc này đã có tác dụng thì phải? Triệu Tử Văn vừa về tới phủ Tể tướng đã vào bên trong thư phòng suy nghĩ xem làm thế nào có thể cứu được tiểu quận chúa trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này. Cái bẫy trong việc bắt Tô Uyển Nhu đi không phải là do Hoàng thượng làm thì là do ai làm đây? Chẳng lẽ lại là An Vương? Lúc trước ở Hàng Châu, Bình Nam Vương đã có âm mưu làm phản, bây giờ vẫn chưa dừng lại. Nội gián ở Hàng Châu đến tận bây giờ vẫn chưa có một đầu mối. Nội gián này cùng với người của Bình Nam Vương dường như không cùng là thủ hạ của An Vương. Bởi vì An Vương trời sinh đã kiêu ngạo cho nên sẽ hoàn toàn không hợp tác với các Vương gia khác, lại càng không cùng với sơn tặc để mưu lợi. Quan trọng hơn là, y ở kinh thành có thế lực như vậy, tại sao lại đi đánh Hàng Châu chứ? Cho nên dường như trong chuyện này cón ẩn chứa một thế lực rất mạnh khác. Hàng Châu chính là mực tiêu đánh chiếm của Bình Nam Vương. Triệu Tử Văn mơ hồ có một cảm giác gì đó, nhưng bây giờ kết luận có lẽ vẫn còn hơi sớm. Hắn ở trong thư phòng mãi cho đến lúc trời tối trăng sáng mới chậm rãi đi ra. Suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng ra được một đầu mối. Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hình như nội gián ở Hàng Châu đã mang thân thế của Hạ Bình báo cho An Vương khiến cho An Vương đã phái các sát thủ tới Hàng Châu, mà người có thể nhận thức được mẫu thân Hạ Bình, ngoài y thì còn ai nữa chứ? Trên bầu trời trăng sáng chiếu rọi vào người của Triệu Tử Văn. Hắn cũng không muốn phải suy nghĩ tính toán nhiều âm mưu quỷ kế làm gì, nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy mà thôi. - Triệu Tử Văn! Một âm thanh lạnh lẽo vang lên trong hoa viên. Triệu Tử Văn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó hắn cười khổ nói: - Sư phó tỷ tỷ, tỷ không cần mỗi lần đến đều làm cho ta sợ chết khiếp được không? Tử đằng sau một cây cổ bách đi ra một thân ảnh xinh đẹp. Đôi mắt rất sáng, hàm răng trắng tinh, mi mục như vẽ. Nàng mặc một bộ bạch y lẳng lặng đứng trước cây cổ thụ. Chỉ là mái tóc nàng lại trắng xóa và đôi mắt lại lạnh lùng dị thường. - Tại sao ngươi lại bỏ mặc chuyện của An Ninh? La Thanh Yên lạnh lùng hỏi? Hóa ra Bạch Phát Ma Nữ này tới hỏi tội hắn tại sao lại không giúp đỡ tiểu quận chúa. Triệu Tử Văn cười khổ nói: - Hôm nay ở buổi lâm triều không phải là ta không đi, mà là ta đã trúng bẫy của người khác. Đôi mắt La Thanh Yên lóe lên một tia hàn quang: - Thánh chỉ đã được bố cáo khắp thiên hạ. Hôm nay ngươi lại ở trong thư phòng chơi một ngày. Ngươi định giải thích chuyện này thế nào đây? - Không phải là tại vì ta không nghĩ ra biện pháp sao? Chẳng lẽ lại đi thẳng tới gặp Hoàng thượng để tính toán hay sao? Triệu Tử Văn đối với vị tỷ tỷ này thì hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ đành bất đắc dĩ nói vậy. La Thanh Yên tức giận nói: - Hôm nay An Ninh sau khi nghe thấy lão già kia hạ chỉ thì lập tức ngất ngay xuống đất, sau khi tỉnh lại muốn tự sát. Ánh mắt của nàng nhìn sang Triệu Tử Văn, dường như chờ đợi xem hắn có phản ứng gì đây. - A. Triệu Tử Văn làm sao để nàng thỏa ý được chứ. Hắn a một tiếng rồi không nói gì nữa. - Tên tiểu tặc nhà ngươi, An Ninh si tình với ngươi như thế mà ngươi lại đối xử với nàng như vậy. Ngươi có tin ta lập tức giết ngươi không? La Thanh Yên rút trường kiếm ra, hừ lạnh nói. Đây là lần đầu tiên Triệu Tử Văn nghe thấy La tỷ tỷ định giết mình. Trong lòng hắn liền cảm thấy lạnh lẽo, không ngờ La tỷ tỷ này lại kích động như thế. Hắn cười ha hả nói: - An Ninh không phải là do tỷ bảo vệ sao? Làm thế nào mà tự sát được? - Không phải là do ta cứu nàng, là do Hoài Vương phát hiện kịp thời. La Thanh Yên cầm trường kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn hắn nói: - Chẳng lẽ ngươi là tảng đá hay sao? Lòng dạ sao lại có thể sắt đá đến như vậy? Triệu Tử Văn liền thao thao bất tuyệt tụng kinh: - Người là do cha mẹ sinh ra, yêu quái cũng là do cha mẹ của yêu quái sinh ra. Ai cũng như nhau cả. - Triệu Tử Văn! La Thanh Yên lại hừ thêm một tiếng. Nàng thực sự rất muốn rút kiếm ra chém đồ vô sỉ này.