Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 297: Khăn tay trắng

- Tử Văn!
Tô Uyển Nhu chưa kịp phản ứng thì thân ảnh của Triệu Tử Văn đã biến mất không còn tung tích. Nàng nhịn không được tiến tới trước cửa gọi to một câu, tuy nhiên không hề nghe thấy tiếng đáp lại.
Thấy Triệu Tử Văn rời đi, Tô Uyển Nhu thầm thở dài trong lòng. Chẳng lẽ chuyện của Hạng An Ninh lại khiến cho hắn chán ghét như vậy ư?
- Tiểu muội, khụ khụ.
Hạng An Ninh dường như đã dần dần tỉnh lại, ho nhẹ hai tiếng.
Tô Uyển Nhu khẽ mỉm cười, vội vàng đi tới bên cạnh giường nhìn tiểu công chúa rồi nhẹ nhàng nói:
- An Ninh, tỷ tỉnh dậy từ lúc nào vậy?
Ta…
Hạng An Ninh định nói gì nhưng rồi lại thôi. Đột nhiên nàng òa lên, lao vào trong lòng của Tiểu Muội mà khóc.
Nha đầu này hóa ra đã sớm tỉnh lại từ lâu. Tô Uyển Nhu cũng không biết phải an ủi nàng thế nào bởi vì nàng biết Hạng An Ninh đã nghe được lời nói đoạn tình của Triệu Tử Văn, thì có thể không thương tâm được sao?
Hạng An Ninh ôm lấy thân hình thon thả của Tiểu Muội, nước mắt lã chã rơi xuống. Lê Hoa Đái Vũ vô cùng đáng thương khiến cho Tô Tiểu Muội động lòng, càng ôm tiểu nha đầu đáng thương này vào lòng chặt hơn.
- Aizzz, sớm biết như vậy thì lúc nãy mình phải làm sao mới đúng?
Triệu Tử Văn cũng chưa rời đi mà chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng khóc nỉ non của tiểu quận chúa, hắn nhịn không được than nhẹ một tiếng.
- Hoa thương tâm, lạnh thấu xương. Đơn côi trong gió, si tình chú, ai giải cho hết tịch mịch? Vòng luân hồi, đã từng lưu luyến, đau đáu ở trong lòng. Quên đi, quên má lúm đồng tiền vẫn thường hiện về trong giấc mộng.
Ở ngoài sương phòng bỗng nhiên vang ra những từ điệu bi thương này. Tô Uyển Như khẽ giật mình, vội vàng lao ra ngoài cửa thì thấy trống vắng không có ai.
- Quên đi, quên má lúm đồng tiền vẫn thường hiện về trong giấc mộng.
Hạng An Ninh lẳng lặng ngâm lại câu này trong bài từ. Nước mắt trong suốt của nàng nhỏ lên trên vai. Mục quang của nàng đau khổ nhìn về phía cửa sổ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Những thi từ này không cần nói cũng biết rằng có ý khuyên nhủ tiểu quận chúa quên đi chuyện cũ. Tô Uyển Nhu ảm đạm chậm rãi lắc đầu. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía ngoài Hàn Lâm thư viện. Triệu tướng quân này bất kể về văn chương hay học thức, đều kinh nhân!
Tại sao hắn lại biết Gia Cát liên nỗ, tại sao lại nghĩ ra ý tưởng kỳ diệu làm báo giấy này chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự là kỳ nhân sao?
Đôi mắt biếc của Tô Uyển Như trầm ngâm suy nghĩ.
Những thi từ này không phải là do hắn đạo của người khác, đây quả là một đột phá không nhỏ. Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, mình cũng có khi làm những câu từ như vậy ư?
Triệu phủ lúc này đã sắp tắt đèn. Triệu Tử Văn cùng với Tô Uyển Như đàm đạo với nhau một phen bây giờ đã là vào lúc đêm khuya.
- Đại ca, sao bây giờ huynh mới về?
Bảo nhi ngồi trong đại sảnh nhìn thấy một thân ảnh cao ráo đi tới thì vội vàng bước đến hỏi hắn.
Triệu Tử Văn nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hạ tỷ tỷ đang ở trong phòng, không ăn không uống gì.
Bảo nhi cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói.
Triệu Tử Văn nghe vậy thì cảm thấy dở khóc dở cười. Chỉ là một chuyện hiểu lầm nho nhỏ, vậy tại sao lại phải tuyệt thực như vậy? Hắn cười nói:
- Ta đi xem Vũ Tình thế nào!
Hắn bước tới hướng đến khuê phòng thì đã thấy Hạ Bình cầm đồ ăn còn nóng đứng trước cửa khuê phòng của Đại tiểu thư, dáng vẻ rất lo lắng.
Hạ Bình thấy hắn đi tới thì lập tức lộ vẻ vui mừng.
- Tử Văn, Đại tiểu thư nàng...
- Ừ.
Triệu Tử Văn tiến lên phía trước, cắt lời tiểu nha đầu, khẽ nói:
- Ở đây giao cho huynh, muội mau đi dùng bữa đi!
Tiểu ny tử này vì lo lắng mà khuôn mặt trở nên tái nhợt, nhìn qua là biết nàng chưa ăn cơm tối.
Thấy Tử Văn, Hạ Bình cũng cảm thấy yên tâm, đem đồ ăn trên tay trao cho hắn, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Tử Văn, huynh không nên trách tiểu thư, tiểu thư không biết rằng thế tử là người có tâm cơ.
Vẫn là tiểu quận chúa này hiểu chuyện!
Triệu Tử Văn nhận đồ ăn xong cười nói:
- Ta biết rồi, muội mau đi dùng bữa đi, việc ở đây giao cho ta.
- Vâng, huynh hãy nhẹ nhàng nói với Đại tiểu thư, tỷ ấy sẽ nghe.
Trước khi đi, Hạ Bình vẫn không quên dặn dò.
- Cộc, cộc cộc.
Tiểu ny tử vừa đi Triệu Tử Văn đã nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Ở trong phòng phát ra thanh âm của Hạ Vũ Tình:
- Hạ Bình, ta không ăn gì đâu, muội đi đi!
Triệu Tử Văn đứng ở ngoài cửa cười nói:
- Vũ Tình, là ta, thế nào? Ta có thể vào được không?
Đại tiểu thư đang ngồi ở đầu giường nắm lấy hai đầu gối nghe thấy thanh âm này thì run lên, cắn chặt hàm răng ngà nói:
- Không được vào đây!
Đối với hiểu lầm này, Triệu Tử Văn không thể nói rõ ra. Đại tiểu thư không biết Hạng Long Uyên là loại người ác độc, mà Triệu Tử Văn đối với người này vô cùng khinh thường, chuyệ này dẫn đến việc Đại tiểu thư hiểu lầm mà giận Tử Văn. Người không biết thì không có tội, Đại tiểu thư cũng không có gì sai trái. Trong lòng Triệu Tử Văn chỉ mắng thầm tên cừu nhân của mình này tâm cơ thâm hiểm, dẫn đến hiểu lầm rắc rồi này.
- Vũ Tình, để cho ta vào đi!
Hắn hiểu tính tình của Đại tiểu thư. Nàng biết là ta không cố tình, bây giờ chỉ cần giải thích đôi lời, khiến cho nàng minh bạch đạo lý trong đó là được. Hắn lại gõ cửa nói.
Hạ Vũ Tình đưa tay ôm lấy trán, mím môi không nói gì cả. Nàng muốn bước tới để mở cửa cho Triệu Tử Văn nhưng đôi chân dường như đã bị cái gì đó ngăn cản.
- Vũ Tình!
Thấy nàng không trả lời, Triệu Tử Văn lại tiếp tục gọi.
Đại tiểu thư!
Tiểu bảo bối!
Tiểu tâm can!
- Tiểu…
Đến khi Triệu Tử Văn hô thêm một chữ "Tiểu nữa" thì cánh cửa được mở ra. Đại tiểu thư thanh tú động lòng người đứng trước mặt của hắn, khuôn mặt đỏ bừng khẽ gắt:
- Chàng gọi gì chứ, đúng là không biết xấu hổ!
Triệu Tử Văn cười nói.
- Không xấu hổ, không hề xấu hổ.
Hạ Vũ Tình cảm thấy hơi chóng mặt, nàng lại tiếp tục ngồi xuống giường. Triệu Tử Văn liền đưa tay đóng cửa lại rồi tiến tới gần nàng, đem đồ ăn còn nòng hổi đặt lên trên bàn, không nhanh không chậm nói:
- Vũ Tình, chuyện hôm nay, thực sự không phải là ta muốn làm muội khó xử, mà là có nguyên nhân.
Nhớ tới anh mắt tuyệt tình và quyết liệt của tên bại hoại này, Hạ Vũ Tình thậm chí còn muốn chết, nàng ngước đôi mắt tràn đầy nước mắt lên nói:
- Chàng thì có nguyên nhân gì!
An vương thế tử không hề đơn giản như vậy, ta lại đang cùng với phụ thân hắn đối đầu gay gắt với nhau. Mà thế tử kia bên ngoài thì có vẻ nho nhã nhưng kỳ thầt bên trong rất hung ác, ta đã mấy lần suýt chết ở trong tay phụ tử bọn họ.
Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn Vũ Tình, nghiêm túc nói.
Suýt chết trong tay bọn họ sao?
Hạ Vũ Tình nghe vậy thì chấn động, đôi mắt xinh đẹp của nàng thiếu chút nữa thì lại chảy lệ. Nàng cầm chặt lấy bàn tay to củ hắn, vội vàng hỏi:
- Bọn họ dám động tới chàng sao? Chàng có bị sao không?
Triệu Tử Văn dịu dàng lau nước mắt của nàng, ôn nhu nói:
- Không sao, ta đã từng thắng bọn họ mấy lần, bây giờ cuộc đầu giữa ta với họ đang ngang ngửa, hôm nay bọn họ cũng không làm gì được ta!
Tử Văn, thật xin lỗi, thiếp không biết thế tử là loại người như vậy!
Nghe Triệu Tử Văn giải thích một hồi, Hạ Vũ Tình lập tức đại ngộ, đột nhiên nàng lao vào trong lòng Triệu Tử Văn mà nghẹn ngào khóc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đại tiểu thư cũng không phải là người không biết đến đạo lý. Nàng đã hiểu ra con người ngụy quân tử tỏ ra đạo mạo của Hạng Long Uyên. Không chỉ vậy, nàng lại còn khen ngợi cái tên ngụy quân tử này. Bây giờ nàng biết được hắn đã nhiều lần mưu hại Triệu Tử Văn thì trong lòng hối hận không thôi, khóc lóc nói:
- Tử Văn, muội, muội không phải cố tình gây sự.
Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại nắng. Triệu Tử Văn lau mồ hôi, ngồi ở trên giường ôm lấy eo lưng thon thả của Đại tiểu thư rồi nói:
- Không sao, đó là do nàng không biết rõ, ta sẽ không trách nàng.
Thấy tướng công mình rộng rãi như vậy, Hạ Vũ Tình cảm động mừng rỡ lại tiếp tục rơi nước mắt, nhịn không được hôn lên đôi môi của Triệu Tử Văn.
Nàng bây giờ sao lại cởi mở như vậy chứ?
Triệu Tử Văn dĩ nhiên là không cự tuyệt, hắn ôm chặt lấy kiều khu của Đại tiểu thư, đôi môi hướng về cặp anh đào đỏ mọng của nàng, khẽ hôn một cái thật sâu.
Hương vị ngọt ngào trên đôi môi của đại tiểu thư lập túc tràn ngập trong miệng của hắn. Hắn thè lưỡi ra quấn lấy cái lưỡi của nàng.
- Ưm. Trong hơi thở của Hạ Vũ Tình phát ra một thanh âm động lòng người.
Triệu Tử Văn không biết từ lúc nào đã buông bàn tay của Hạ Vũ Tình ra, dần dần chuyển sang vuốt ve mặn nồng eo, bắp đùi và mông của nàng. Bàn tay hắn lúc này đã chuyển sang cởi bỏ chiếc yếm trong của Đại tiểu thư, chạm vào bộ ngực đẫy đà.
Hai bờ môi đang hôn nhau nồng nhiệt đột nhiên tách ra. Đại tiểu thư thở hổn hển, ngượng ngùng cảm thụ sự vuốt ve từ bàn tay to của hắn. Mà cánh tay của nàng không biết từ bao giờ đã ôm lấy eo lưng của Triệu Tử Văn, ánh mắt của nàng dâng lên một vẻ hơi cuồng nhiệt, khuôn mặt ửng đỏ rung động lòng người.
- Ưm, đừng làm vậy.
Trong miệng của nàng phát ra một âm thanh ngăn cản, nhưng lọt vào tai Triệu Tử Văn thì lại càng khiến hắn hưng phấn.
Lúc trước vốn đã mập mờ tiếp xúc với thân thể của Tô Uyển Nhu đã khiến cho dục hỏa của hắn bốc lên. Triệu Tử Văn lúc này đã không còn kìm chế được nữa, hắn đem cái yếm tiểu ny tử này từ từ gỡ ra. Lúc hai hạt đậu đỏ bừng đã hiện ra trước mặt hắn. Hai tay thuận thế vuốt ve đến khe mông của Hạ Vũ Tình, nhẹ nhàng xoa bóp cặp mông vô cùng co dãn của nàng. Thân thể của Hạ Vũ Tình trở nên run rẩy, bờ môi phả ra một luồng khí ngọt ngào:
- Tử Văn, chờ tí nữa.
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lay động lòng người.
Giữa ban đêm làm chuyện này, còn chờ cái gì nữa?
t*ng trùng của Triệu Tử Văn đã sắp lên nào, làm sao có thể dừng lại được chứ?
Đại tiểu thư kìm nén lửa dục của mình, vô lực lấy từ dưới gối ra một vật gì đó.
Triệu Tử Văn thấy vậy thì giật mình. Chẳng lẽ đại tiểu thư đang tìm…
Đại tiểu thư ửng đỏ cả khuôn mặt, bàn tay chìa ra một miếng khăn trắng. Triệu Tử Văn giờ mới biết suy nghĩ của mình là sai lầm, thời cổ đại làm gì có vật đó chứ?
- Mẫu thân nói, trinh tiết của nữ tử quan trọng như tính mạng cho nên thiếp muốn dùng tấm khăn tay trắng này.
Đại tiểu thư ửng đỏ cả khuôn mặt, cảm thấy lời nói này thật khó, nhưng nàng thủy chung vẫn nói ra được.