Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Văn bị Hạ Thu gọi dậy từ sớm, hắn rời giường, sau đó lại ân cần thăm hỏi Đại tiểu thư đáng giận kia mấy lần, nhưng khi bước vào thư đường, hắn phát hiện không có ai, không có biện pháp, hắn ngồi vào vị trí của mình, nằm úp sấp trên bàn tiếp tục giấc ngủ dang dở. - Khụ khụ Triệu Tử Văn trong lúc mơ màng ngủ chợt nghe thấy tiếng người cố ý ho khan vài tiếng, hóa ra là lão tiên sinh tới. Triệu Tử Văn ôm quyền nói: - Lão tiên sinh khỏe… -A.. không nghĩ rằng Hạ Văn ngươi đã có tài học còn ham học như vậy, thật là hiếm có Lão tiên sinh nhìn Triệu Tử Văn cười nói. Ta là học sinh tốt….thật là oan quá, nhưng dù sao đây cũng là lời khen, Triệu Tử Văn đáp lễ nói: - Ta cũng chỉ mới đến không lâu, tiên sinh mới là người ham học, sớm như vậy đã tới !! Vào lúc này, Hạ Văn Đăng đi tới, vỗ vai Triệu Tử Văn cười nói: - Không ngờ ngươi chăm chỉ tới sớm như vậy ! Sau đó y thì thầm bên tai Triệu Tử Văn: - Mẫu thân của ta muốn tới nghe học, nếu tiên sinh hỏi ta vấn đề gì, đừng quên chỉ cho ta, toàn bộ dựa vào ngươi. Phu nhân tới ? Không thể nào, chưa bao giờ bà tới thư đường….. Một lúc sau, Hạ phu nhân xuất hiện, đi phía sau có một nha hoàn, nhìn kỹ chính là Hạ Bình. Hạ phu nhân và lão tiên sinh chào hỏi một tiếng rồi bà ngồi xuống vị trí của Hạ Vũ Tình, Hạ Bình ngồi bên cạnh, chuẩn bị nghe lão tiên sinh giảng bài. Hạ Văn Đăng nháy mắt nhìn Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn do thiếu ngủ, không để ý tới ánh mắt của hắn, lắc lắc đầu ngáp, đầu hơi cúi xuống, căn bản không chú ý lão tiên sinh giảng cái gì. Lão tiên sinh giảng bài trong chốc lát liền hỏi Hạ Văn Đăng, còn Hạ Văn Đang lại phát hiện Triệu Tử Văn đang ngáp, lo lắng huých Triệu Tử Văn khiến hắn giật mình tỉnh ngủ, lúc này hắn mới nhớ lại phải giúp thiếu gia trả lời câu hỏi, nhưng không biết lão tiên sinh vừa hỏi cái gì, vì thế hắn nhìn Hạ Văn Đăng vụng trộm hỏi: - Vừa rồi lão tiên sinh hỏi gì ? ….không ngờ hắn không nghe ! Hạ Văn Đăng tức giận đến bốc khói đầu, nhưng cũng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống, vụng trộm thì thầm với Triệu Tử Văn. Hóa ra là hỏi về Triệu Quốc Đại tướng quân Hạng Võ vì sao có thể chuyển bại thành thắng đánh bại Lưu Bang. Từ sau khi biết Kinh Kha sát hại Tần Vương, Triệu Tử Văn đã lãnh giáo rất nhiều về lịch sử với lão tiên sinh, hắn biết lúc này Hạng Võ chưa khởi nghĩa thành lập Sở Quốc, mà là Triệu Quốc đại tướng quân, Lưu Bang là nông dân khởi nghĩa, thanh thế lớn, liên tiếp đánh bại Hạng Võ, tuy nhiên Hạng Võ sau nhiều lần thất bại cuối cùng chuyển bại thành thắng. Triệu Tử Văn cũng đã nghiên cứu rất nhiều đối với lịch sử, nhưng chỉ biết Hạng Võ thành lập Sở quốc sau khi đánh bại Lưu Bang, hắn không biết Triệu Quốc Tướng Quân làm thế nào đánh bại Lưu Bang. Căn cứ vào hiểu biết của bản thân, Hạng Võ là người tự cao tự đại, tính cách tàn bạo, không nghe góp ý, dung túng binh lính đốt nhà cướp của, bị dân chúng căm ghét, rốt cục bị Lưu Bang đánh bại, trốn tới Ô Giang rồi tự sát. Lưu Bang chủ trương mua chuộc dân tâm, giỏi hầu hạ, bởi vậy từ thế yếu dần mạnh lên, cuối cùng đánh bại Hạng Võ. Triệu Tử Văn cho rằng việc này hẳn là ngược lại, hắn liền vụng trộm thì thầm với Hạ Văn Đăng vài câu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Hạ Văn Đăng vui vẻ nói với tiên sinh: - Hạng tướng quân sỡ dĩ có thể chyển bại thành thắng bởi vì Hạng tướng quân tổng kết lại kinh nghiệm qua những lần thất bại, biết dân tâm mới là trọng yếu, về sau không hề tự cao tự đại, biết cách thu phục nhân tâm, thương binh lính như con, vì vậy cuối cùng đã đánh bại Lưu Bang. - Tốt, tốt, tốt, tổng kết rất tốt, đây là đánh giá tốt nhất về chiến dịch của Hạng tướng quân cho tới nay Lão tiên sinh có chút kích động nói, nhưng ánh mắt thâm trầm liếc qua Triệu Tử Văn, còn Triệu Tử Văn lại giả vờ như không biết. Hạ phu nhân ngồi trong góc sau khi nghe được, lông mày dãn ra, hoan hỉ, nhưng bà rất biết cân lượng của đứa con mình, bà vui mừng vì mình không chọn sai người, Hạ Văn không chỉ bề ngoài đẹp đẽ còn thông hiểu cổ kim. Hạ Bình cũng liếc nhìn Triệu Tử Văn đầy thâm ý, nhưng ngẫm lại chuyện tối hôm qua, khuôn mặt kiều diễm lại đỏ lên, nhẹ nhàng cúi đầu. - Hạ Văn, vừa rồi rất cảm ơn ngươi Hạ Văn Đăng vỗ vai Triệu Tử Văn nói. Triệu Tử Văn vuốt mông ngựa cười: - Không có gì, phục vụ thiếu gia là vinh hạnh của ta ! - Không ngờ tiểu tử ngươi học thức cao, công phu vuốt mông ngựa cũng rất cao !! Hạ Văn Đăng nở nụ cười, lại nói: - Hôm nay học xong sớm, hay chúng ta đi uống trà điểm tâm ? Uống trà điểm tâm ? Nghe nói ở Hong Kong rất thịnh hành, không ngờ ở đây cũng có, Triệu Tử Văn vui vẻ nhận lời: - Tốt, còn chờ gì nữa Triệu Tử Văn nói xong liền kéo thiếu gia đi ra ngoài phủ. Hạ phu nhân đứng trước cửa thư đường, nhìn Triệu Tử Văn, khóe miệng hiện lên vài tia cười thản nhiên, không biết tên thư đồng này là quái vật gì, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn học hành hay đọc sách, nhưng cái gì cũng biết, học thức cũng cực kỳ cao. Hai người đi nửa canh giờ tới một cái lầu, đây là một tòa lầu cổ hai tầng tên là Hồi Vọng Lầu, cổng có hai khối cột đá, khá khí thế. Hạ Văn Đăng chỉ tay vào tòa lầu nói: - Chúng ta gọi nơi này là trà lầu, đây là nơi ta thường tới. Sau đó hắn cho tay vào ngực, lấy ra một thỏi bạc đặt vào tay Triệu Tử Văn: - Ngươi cứ vào trước, ta sẽ vào sau. Thiếu gia muốn đi đâu ? Vạn Hoa Lâu ở gần đây không phải là lợi dụng đi uống trà để kiếm dâm ban ngày sao, Triệu Tử Văn thầm nghĩ. Nhưng dù sao thư đồng sao có thể quản thiếu gia, hắn muốn hoang đường thì cứ để hắn hoang đường đi… Sẵn có bạc trong tay, Triệu Tử Văn nhìn thiếu gia một hồi rồi vào tòa lầu. Lúc này bên trong Hồi Vọng Lâu có hơn mười bàn, chưởng quầy đang đứng ở phía trước, thấy một vị thư đồng đi đến, hắn không thèm để ý nói: - Ngồi Rồi hướng về tiểu nhị nói: - Trà…. Chưởng quầy tóc trắng xóa, hai mắt lóe tinh quang, vừa thấy đã biết đây là người gian xảo, Triệu Tử Văn lúc này thấy hắn nhìn mình như vậy, có chút căm giận, bất bình, tìm mội cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, lấy bạc ra đặt lên mặt bàn. Ánh mắt lơ đãng của tên chưởng quầy đọng lại trên thỏi bạc, khuôn mặt lập tức thay đổi, bước vội tới bên người Triệu Tử Văn, cười nói: - Công tử có muốn lên lầu trên ngồi không ? Triệu Tử Văn gật gật đầu, trong lòng thầm thở dài, người cổ đại và hiện đại đều thấy tiền sáng mắt, dùng tiền tài nhìn người. Hắn lên lầu hai, tìm một chiếc bàn gỗ lim gần cửa sổ ngồi, tầng hai quả thật trang nhã, trang trí hoa lệ, rất có phong cách, chỉ riêng chiếc bàn gỗ lim này thôi, hẳn cũng không ít tiền. Chưởng quậy nhìn Triệu Tử Văn, cười nói: - Mời ngồi Sau đó bước xuống lầu, gọi tiểu nhị: - Bưng trà A, không nghĩ tới bỏ ra chút tiền, thái độ và cách nói chuyện lại thay đổi như vậy, Triệu Tử Văn thầm oán hận, không kìm nổi hừ một tiếng. Triệu Tử Văn tinh tế thưởng thức Bích Lạc Xuân nổi tiếng của Hồi Vọng Lâu này, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trung tâm chợ kéo dài từ cây cầu vòm tới cuối đường. Vừa mới nhìn đã thấy toàn người là người, đi lại lộn xộn. Nhìn kỹ thì thấy những người này đều hoạt động trong các ngành khác nhau. Bên tây cầu có một số hàng rong và rất nhiều du khách. Hàng hóa thì có bán đao, tiễn, tạp hóa… có bán cả trà nước, rồi thầy tướng số, vô cùng náo nhiệt.