Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 199: Tiểu ngoan đồng

- Với tài học và kiến thứ của Triệu tiểu ca, xem ra hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí Tể tướng này.
Hôm nay Triệu Tử Văn tranh luận kịch liệt giữa triều đình, vừa rồi lại ngâm một bài thơ phấn khích tuyệt luân, Lý Cách Phi không thể không bội phục ôm quyền nói.
- Cha, là ai tới vậy?
Triệu Tử Văn vừa muốn mở miệng, liền thấy ở bên ngoài phòng khách có một tiểu nam hài đáng yêu nhảy vào. Bé trai này bộ dạng nhanh nhẹn, mắt to, mặt như quan ngọc, trên đầu đội một chiếc mũ màu bạc, trông bộ dạng rất đáng yêu.
"Đây là đệ đệ của Lý Thanh Chiếu sao?" Triệu Tử Văn cẩn thận đánh giá tiểu nam hài đáng yêu này, thầm nhủ.
- Càn quấy!
Lý Cách Phi sắc mặt lạnh lùng, nhìn nam hài nói:
- Con không thấy đang có khách sao? Mau vào đọc sách đi.
Tiểu Lý này dường như không sợ phụ thân, chu cái miệng nhỏ, nói:
- Vừa rồi con nhìn thấy tỷ tỷ mặt đỏ bỏ chạy, con liền đến xem sao. Thế cũng không được à?
- Tiểu hài nhi hiểu cái gì, đây là chuyện người lớn. Mau vào đọc sách đi cho ta.
Lý Cách Phi hơi giận dữ nói.
Người cha này rõ ràng đã nhìn ra manh mối giữa mình và An Nhi. Triệu Tử Văn đỏ mặt, cười ha hả nói:
- Đây là Tiểu Lý, đệ đệ của Lý tiểu thư nhỉ. Trông đáng yêu quá.
Tiểu Lý này mặc áo trắng, đội mũ màu bạc, trông rất có dáng công tử. Nó bĩu môi nói:
- Có phải ngươi đang đùa giỡn tỷ tỷ của ta hay không? Làm hại tỷ của ta mặt đỏ mà chạy?
Lý tiểu đệ này suy nghĩ khá thành thục, Triệu Tử Văn lén lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn chú nhóc ăn nói không hề kiêng nể này, nói lung tung:
- Có lẽ tỷ tỷ ngươi hơi không được khỏe, cho nên mới đỏ mặt.
- Không phải đâu.
Tiểu Lý lắc đầu không chịu:
- Tỷ của ta đang ngồi bên bờ ao sen, nếu sinh bệnh vì sao không đi nghỉ ngơi? Khẳng định là ngươi khi phụ tỷ tỷ của ta!
- Dám bất kính với…. khách như vậy. Đáng đánh!
Lý Cách Phi tức giận hai má đỏ bừng, giơ tay lên đánh vào mông Tiểu Lý.
Nhưng Tiểu Lý nghịch ngợm này sao có thể dễ dàng khuất phục uy quyền của Lý Cách Phi? Vừa thấy cha tức giận muốn động, nó đã đảo mắt nhanh chân bỏ chạy, chỉ hai ba bước đã vọt ra cửa. Đột nhiên nó quay người lại, hướng về phía Lý Cách Phi làm mặt quỷ rồi mới nhảy ra ngoài.
Tiểu Lý này quả là một đứa bé tinh nghịch. Triệu Tử Văn cũng không biết rõ tiểu đệ này của Lý Thanh Chiếu, thấy Hỗn Thế Tiểu Ma Vương này, không kìm nổi dở khóc dở cười.
- Các ngươi đi ra đi.
Lý Cách Phi phất tay với hai tiểu nha hoàn đang bưng trà trong phòng.
- Vâng, lão gia.
Tiểu nha hoàn xinh đẹp hơi thi lễ, sau đó bước ra ngoài.
Triệu Tử Văn vẫn ngồi yên như trước, nhưng suy nghĩ đã bay tới chỗ An Nhi bên bờ ao sen. Nhưng lúc này Lý đại nhân đang ở đây, hắn cũng khó có thể nói gì, chỉ đành làm bộ thờ ơ, thưởng thức tranh của An Nhi.
Lý Cách Phi ngồi đối diện Triệu Tử Văn, cười khổ nói:
- Thằng bé này từ nhỏ đã được mẫu thân nuông chiều. Hôm nay thật sự là khiến Triệu tướng quân chê cười!
Triệu Tử Văn không hề có vẻ kinh ngạc. Từ giọng nói của Lý Cách Phi, hắn đã sớm đoán ra rằng Lý đại nhân đã biết thân phận của mình, thản nhiên nói:
- Tiểu Lý hoạt bát hiếu động là chuyện tốt, có thể khiến nó thông minh hơn người.
Hắn nói chính là lời nói thật, trẻ con hoạt bát thường thông minh hơn những đứa trẻ không hiếu động. Đôi mắt Lý Cách Phi hiện lên vẻ tươi cười, hiểu rằng có được thì có mất, trẻ con thông minh thì nghịch ngợm một chút cũng là bình thường.
Lý đại nhân đột nhiên chuyển đề tài, nghiêm mặt nói:
- Hoàng thượng đã quyết định lựa chọn ngươi làm Tể tướng, không biết Triệu tướng tquân có tính toán gì hay không?
Một trận chiến ở Vọng Giang Thành, Triệu tướng quân đã thành danh, toàn bộ Đại Kinh đều biết. Lý Cách Phi rất bội phục Triệu tướng quân, trên mặt tràn đầy vẻ sùng kính.
Triệu Tử Văn hiểu được lời Lý đại nhân. Tình trạng hiện tại của Đại Kinh chính là thiếu binh thiếu tướng, nhất là cần Thống soái, mà hắn lại có uy tín rất lớn ở trong quân. Hắn bất đắc dĩ cười nói:
- Đương nhiên là trước hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho. Hung Nô tập kết lương thảo và tụ tập binh mã đều cần rất nhiều thời gian. Tạm thời bọn chúng mới chỉ là đe dọa, chân chính tiến công Đại Kinh vẫn cần một đoạn thời gian nữa. Đến lúc đó sẽ theo tình huống mà xử trí.
- Nếu là thật sự công tới, Đại Kinh ta nên như thế nào? Triệu tướng quân hẳn là sẽ không bỏ mặc chứ?
Lý Cách Phi ướm hỏi.
Gần đây Triệu Tử Văn vẫn bị vây trong mâu thuẫn, bèn thở dài nói:
- Khi Đại Kinh ta gặp nguy cơ, đương nhiên ta sẽ không bỏ. Tuy nhiên hiện tại nhiệm vụ của ta là là phải giúp trợ Bát Hoàng tử. Lý đại nhân hẳn là cũng biết rõ, hiện giờ tình hình tranh giành ngôi vị hoàng đế rắc rối phức tạp, lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm. Hiện giờ ta sẽ không suy xét các sự tình khác, xin Lý đại nhân hiểu cho. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Thân thể lão Hoàng đế càng ngày càng suy yếu, gần đây căn bản ngay cả lên triều cũng không muốn. Hoàng thượng nóng lòng thoái vị, nhưng một khi Hoàng thượng thoái vị, thế cục Đại Kinh khả năng sẽ bị dao động nghiêm trọng. Hoàng thượng đành phải đau khổ chống đỡ.
Lý Cách Phi cảm động gật gật đầu nói:
- Triệu tướng quân nói rất đúng! Kháng ngoại chưa cần mà trước hết là an nội. Đầu tiên phải ổn định thế cục Đại Kinh rồi mới tính toán bước tiếp theo.
"Nhạc phụ tương lai không định kết thúc cuộc nói chuyện sao? Ta còn muốn đi gặp An Nhi của ta cơ!" Triệu Tử Văn than thầm nhưng không dám biểu lộ ra mặt. Hắn muốn kết hôn với đại tài nữ trong lịch sử của chúng ta, tuy nhiên làm sao qua được cửa của cha nàng mới là vấn đề. Hắn đành gượng cười nói:
- Ta nói đúng là ý này.
Lý Cách Phi vẫn không buông tha hắn, nói tiếp:
- Ta phân tích tình thế hiện tại cho ngươi nhé. Nhóm quan viên do An Vương cầm đầu ủng hộ Tam Hoàng tử yếu đuối vô năng. Nhóm còn lại do Hoài Vương cầm đầu lại ủng hộ Lục Hoàng tử cuồng vọng tự đại. Bát Hoàng tử được Tô đại nhân và Tần đại nhân ủng hộ. Cửu Hoàng tử mượn sức quan viên khắp nơi, mở rộng kết giao với tài nhân dị sĩ. Thế lực bốn phương phân cao thấp với nhau, không bao lâu nữa Đại Kinh khẳng định sẽ gió giục mây vần.
An Vương ủng hộ vương tử yếu đuối, lòng muông dạ thú rất rõ ràng. Mà Hoài Vương trung hậu, khẳng định là bị Lục Hoàng tử tự đại ngôn cuồng nịnh bợ, dễ dàng sai bảo. Cửu Hoàng tử là tự mình phát triển thế lực. Triệu Tử Văn hơi cân nhắc, liền nhìn thấu thế cục tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này. Bát Hoàng tử có Hoàng thượng và đám người Tô Đông Pha ủng hộ, có hy vọng nắm phần thắng nhất.
Nhưng sự tình ngày mai có thể bàn lại, mà An Nhi hiện tại ngồi ở bên hồ sen, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này chứ? Triệu Tử Văn nhìn bóng tối bên ngoài phòng, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia lo lắng.
Lý Cách Phi tâm tư kín đáo, nhận thấy vẻ lo lắng như có như không trong mắt Triệu tướng quân, khẽ nhếch miệng cười khổ, nhẹ nhàng phất ống tay áo nói:
- Khó có dịp ngươi đến phủ của ta, ngươi lại là hảo hữu của An Nhi. Ngươi cứ đi ôn chuyện với An Nhi đi, chính sự để hôm sau bàn lại.
Trong lòng Triệu Tử Văn lập tức vui vẻ, cũng không khách khí ôm quyền chào Lý Cách Phi, không nhanh không chậm đi về phía hoa viên…
Một vầng trăng khuyết sáng ngời treo cao trên bầu trời, sáng rọi ao sen trong Lý phủ. Làn gió nhẹ phất phơ khiến hàng dương liễu cạnh ao sen khẽ lay động. Mà khiến người ta phải để mắt nhất chính là một nữ tử xinh đẹp ngồi bên ao sen. Hàng mi của nàng tựa như núi xa, mắt như thu thủy, vòng eo nhỏ nhắn khiến người ta cảm thấy dường như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi nàng xuống dưới ao sen.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên bóng hình tuyệt mỹ. Triệu Tử Văn đứng ở phía sau nàng, ngơ ngác nhìn, trong lòng không khỏi tự hỏi, đây là đại tài nữ Lý Thanh Chiếu trong lịch sử Trung Quốc, là An Nhi vốn thích mình sao?
Lý tài nữ dường như không chú ý tới Triệu Tử Văn ở phía sau, một đôi mắt đẹp duyên dáng nhìn những chiếc lá sen khô trên hồ, không kìm nổi phát ra một tiếng thở dài…
- An Nhi…
Thanh âm rất nhỏ vang lên bên tai Lý tài nữ, còn mang theo một làn nhiệt khí. Vai nàng run lên, cũng không quay đầu lại, chỉ vội vàng cúi đầu, lẩm bẩm nói:
- Triệu… Đại ca…
Triệu Tử Văn lập tức ngồi xuống bên cạnh Lý tài nữ, nhẹ nhàng nói:
- Thế nào? Có phải đang suy nghĩ về bài thơ kia không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý tài nữ ửng hồng, vô cùng thẹn thùng, nói:
- Không phải. Muội đang ngắm hoa sen.
Hoa sen? Triệu Tử Văn theo bản năng nhìn về phía ao sen, cười xấu xa, nói:
- Ngắm những cây sen khô xác đó à, còn không bằng đi ngắm hoa đào sắp nở rộ với ta.
Bức tranh của Lý tài nữ nhìn như đào hoa vũ nhưng kỳ thật chính là quế hoa vũ của Mãn Giác Lũng, chỉ vì hoa đào càng có thể biểu hiện nổi khổ tương tư, Lý tài nữ mới có thể đổi hoa quế thành hoa đào, mà vị công tử trong đó chính là Triệu Tử Văn.
An Nhi nghe câu này của đại ca, biết đại ca tâm tư kín đáo, khẳng định là đoán được chỗ sâu xa trong bức họa. Nàng lại xấu hổ không biết làm sao, ánh mắt tán loạn, bàn tay mềm khẩn trương túm lấy chéo áo, ngực phập phồng nói:
- Muội không cần đi.
Vừa đến thế giới này, Triệu Tử Văn đã nói Lý tài nữ thành Lý quả phụ, sau đó lại đi tới bất hòa mới dẫn tới càng ngày càng quen biết, càng thân thuộc. Những bài thơ, từ tươi đẹp của Triệu Tử Văn trong Thi Từ Hội, những câu đối với các tài tử,… từng cảnh tượng như một bộ phim quay chậm, đảo qua trong đầu Triệu Tử Văn.
Nếu vẫn còn để An Nhi chủ động, ta còn là nam nhân nữa sao? Tim Triệu Tử Văn chợt nghẹn lại. Bất chợt, đôi mắt hắn tràn đầy nhiệt khí, nhìn Lý tài nữ chăm chú, nói:
- An Nhi, ta… thích muội!
Một câu nói bất thình lình này khiến toàn thân Lý tài nữ run lên, đôi mắt đẹp sáng lên, nước mắt trong veo suýt nữa rơi xuống, nhưng rồi ánh mắt nàng lại hơi u oán, nàng lẩm bẩm:
- Đại ca… chẳng phải huynh vẫn cho rằng muội chỉ là một tài nữ chẳng có chỗ nào tốt đẹp sao?
Cô bé này vẫn còn thù dai… Triệu Tử Văn thầm cười khổ, vội vàng nói:
- Muội là đại tài nữ của Trung Quốc chúng ta, ồ, không đúng, là đại tài nữ của Đại Kinh chúng ta, về sau nhất định có thể trở thành nhân vật nổi tiếng lịch sử. Sao có thể chỉ là tài nữ không có điểm gì tốt chứ?