Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 194: Hạng tiểu thư

Hàn Lâm Thư Viện phân làm Sùng Văn Đường và Thượng Võ Đường. Tên như ý nghĩa, Sùng Văn Đường đương nhiên là học văn, cái gì tứ thư ngũ kinh đều có khái quát, mà Thượng Võ Đường đương nhiên là học tập binh pháp và luyện võ. Tuy nhiên đối với triều đại Đại Kinh trọng văn khinh võ này, Thượng Võ Đường luôn lạnh lẽo, căn bản không có mấy ai chịu tới đó học.
Trong Hàn Lâm Thư Viện có tùng bách cổ kính, tiểu kiều nước chảy, giả sơn quái thạch, hoàn cảnh thật là u nhã, Tần Quán mang theo đám người Triệu Tử Văn để cho họ làm quen với hoàn cảnh của Hàn Lâm Thư Viện một chút, sau đó bố trí cho họ chỗ ở.
Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng ở cùng một phòng, mà Hạ Vũ Tình và Hạ Bình ở một phòng khác. Bởi vì Hàn Lâm Viện năm nay mới bắt đầu tuyển nhận nữ tử, chỗ ở căn bản không phân biệt nam nữ, Tần Quán bố trí phòng của Triệu Tử Văn sát vách phòng của Hạ Bình, để Triệu Tử Văn có thể bảo hộ nàng.
- Triệu tiểu huynh, sáng mai ta tới đón ngươi đi gặp Hoàng thượng.
Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, Tần Quán lặng lẽ thì thầm vào tai Triệu Tử Văn.
Nhanh như vậy à? Tuy nhiên Hoàng thượng là lão Đại, đương nhiên là phải theo tính toán của lão. Triệu Tử Văn chỉ phải gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!
Hạ Văn Đăng một đường bôn ba, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, nằm ở trên giường tiến vào mộng đẹp từ sớm. Mà Đại tiểu thư và Hạ Bình thì ở phòng cách vách thu thập hành lý, cũng đang bận rộn kinh khủng.
Triệu Tử Văn và Tần Quán đi đến hoa viên, Triệu Tử Văn hạ giọng hỏi:
- Hoàng thượng rốt cuộc tính toán làm gì bây giờ?
- Ngày mai ngươi sẽ biết, ngươi tạm thời ở trong thư viện bảo hộ Hạ Bình. Xung quanh thư viện, ta sẽ lặng lẽ phái cao thủ tăng mạnh bảo hộ.
Tần Quán khẽ cười nói.
Triệu Tử Văn cười khổ. Ở thế giới trước kia, hắn chỉ là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, chẳng lẽ giờ tới thế giới này lại phải tiếp tục kiếp sống học tập sao?
- Dâm tăng!
Một tiếng quát mắng từ cách đó không xa truyền đến, hơn nữa Triệu Tử Văn còn cảm thấy âm thanh rất quen thuộc.
Hắn chậm rãi quay đầu. Chỉ thấy ở dưới một gốc thông xa xa, một mỹ nữ đang đi tới. Nàng mặc một chiếc váy tím, mặt trắng như ngọc, mắt như thu thủy. Hắn nao nao, chẳng lẽ khéo vậy sao? Quả ớt nhỏ!
Nữ tử mặt mày như vẽ này đúng là cô bé mạnh mẽ mà lúc trước Triệu Tử Văn đã đụng phải. Cô nàng này còn từng nói rằng, nếu hắn dám đến Hàm Đan, sẽ đánh cho hắn thành đầu heo. Hiện giờ Triệu Tử Văn vừa tới Hàm Đan, liền đụng ngay phải cô nàng này, thật sự là đủ xui xẻo.
Tần Quán đương nhiên biết mâu thuẫn giữa hai người, khóc không ra nước mắt vội vàng nói:
- Đại tiểu thư của ta, sao cô lại tới đây gây thêm phiền toái chứ?
Triệu Tử Văn mơ hồ đoán được, Hàn Lâm Viện này đột nhiên đồng ý tuyển nhận nữ tử, định là có liên quan tới cô bé bướng bỉnh này, liền bĩu môi nói:
- Quả ớt nhỏ, ngươi là tới đây học tập hả?
Quả ớt nhỏ nghe vậy mắt đẹp phun lửa, cũng không để ý Tần Quán, mắng Triệu Tử Văn:
- Tên Hoa hòa thượng này, ta không phải tên là Quả ớt nhỏ, ta tên là… Hừ. Ta không thèm chơi với ngươi.
Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Có lẽ phải xưng hô là Hạng tiểu thư nhỉ?
Quả ớt nhỏ không phủ định, nghênh mặt nói:
- Thế là thế nào? Ta đã từng nói nhất định sẽ tính sổ với ngươi, đến lúc đó sẽ cho ngươi xem.
Xem ra kiếp sống trong thư viện này sẽ không thể an bình được. Cô nàng này khẳng định là loại công chúa gì đó, nếu không sao học phủ hạng nhất của Đại Kinh lại mở cửa đón nữ tử chứ? Khẳng định là cô nàng này giở trò quỷ. Triệu Tử Văn còn có rất nhiều việc cần làm, căn bản không cần phải để ý nhiều tới một tiểu nha đầu. Hắn cười nói với Tần đại nhân:
- Tần đại nhân, tại hạ cáo từ! Sáng mai ngài tới phòng gọi ta đi nhé.
- Hừ. Về sau sẽ cho ngươi xem.
Hạng tiểu thư cũng không nóng lòng tìm hắn gây phiền toái, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười âm hiểm, hừ nhẹ nói.
Tần Quán vẻ mặt đau khổ nói:
- Đại tiểu thư của ta, không được gây rối thư đồng này. Cô đừng có dây vào hắn có được không?
Hạng tiểu thư nhìn cách ăn mặc theo lối thư đồng của Triệu Tử Văn, đã sớm đoán rằng hắn là thư đồng đến đây cùng với một thiếu gia nhà nào đó. Nàng cười nói:
- Chẳng lẽ bản tiểu thư còn phải sợ một thư đồng nho nhỏ sao? Vừa lúc hắn học tập ở thư viện, về sau sẽ thu thập hắn cho tốt.
Nàng nhăn cái mũi ngọc, lúc này mới đắc ý quay người rời đi…
Tần Quán cười khổ không nói gì. Lão đương nhiên biết thân phận chân chính của thư đồng này. Với võ công và cơ trí của thư đồng này, đến lúc đó cũng không biết ai giáo huấn ai nữa. Tần Quán cũng không tiện nói việc này cho Đại tiểu thư, bất đắc dĩ thở dài:
- Vậy mặc kệ các người gây loạn với nhau đi.
Triệu Tử Văn một đường bôn ba, cũng có chút mỏi mệt, sáng mai còn phải đi gặp vị nhạc phụ danh bất chính ngôn không thuận nữa, bởi vậy muốn ngủ sớm một chút. Trở lại phòng, hắn nằm lăn xuống ngủ.
"Vù…." Tiếng động rất nhỏ vang lên trong hoa viên của Hàn Lâm Thư Viện, như thể tiếng gió thổi qua lá cây phát ra, nhưng đột nhiên có một bóng đen hiện ra, làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.
- Ai?
Tai Triệu Tử Văn rất linh mẫn, đang ngủ say nhưng hắn lập tức mở to mắt, theo bản năng hô lên. Hắn lập tức xuất Hổ Đầu Thương ở gầm giường ra, đi sang xem Hạ Bình có phát sinh chuyện gì hay không. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ngoài phòng đã là canh ba, Hàn Lâm Thư Viện tối như mực, không hề có chút động tĩnh nào. Khi đám người Triệu Tử Văn tới Hàn Lâm Thư Viện, các học sinh của Hàn Lâm Thư Viện đã sớm trở về nhà. Hơn nửa số học sinh ở đây là con cháu trong kinh thành, đương nhiên phải về phủ của mình, rất ít người ở lại trong thư viện.
Triệu Tử Văn đầu tiên là đi tới trước phòng của Hạ Bình, nhìn thấy cửa sổ không có dấu vết mở ra, mới thầm thở phào một hơi, nhưng bất chợt nhìn thấy một nữ tử tóc bạc phất phơ. Có mái tóc bạc như vậy, có thân thủ như vậy, dùng đầu gối mà nghĩ cũng có thể đoán được đó là ai.
- Lại đây….
Bạch Phát Ma Nữ quay đầu lại, ôn hòa nói.
Thanh âm lạnh như băng, hơn nữa lại thêm tóc bạc, Triệu Tử Văn nghe thấy không khỏi nổi da gà. Sao nàng lại theo tới đây? Lúc này hắn thật sự muốn mắng cô ả La Thanh Yên chết tiệt này một câu, dọa chết người ta mà không chịu bồi thường!
Triệu Tử Văn kiên trì đi tới, cười ha hả nói:
- Đây không phải là La sư phụ sao? Tìm ta có việc gì à?
- Ai cợt nhả với ngươi?
La Thanh Yên nghênh khuôn mặt diễm lệ vô song nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, nói:
- Ta tìm ngươi đương nhiên là có việc!
Triệu Tử Văn vốn không biết làm thế nào với Bạch Phát Ma Nữ này, đành phải nói với vẻ mặt đau khổ:
- Chuyện gì?
- Làm gì, tìm ngươi có việc, chẳng lẽ ngươi không tình nguyện sao?
La Thanh Yên hơi giận nói.
Mẹ nó, có còn muốn cho người ta sống nữa hay không đây? Triệu Tử Văn tức giận nghĩ, hung hăng muốn táng cho ma nữ này một phát, nhưng dù sao cũng là sư phụ của Lăng Nhi, dường như ta cũng đánh không lại nàng, đành phải thản nhiên nói:
- La sư phụ, xin hỏi tìm ta có chuyện gì?
- Giúp ta giết chết Sở Thăng!
Đôi mắt La Thanh Yên bắn ra hàn quang lạnh như băng, nhìn Triệu Tử Văn nói.
Triệu Tử Văn kinh kinh ngạc nói:
- Giết Ám Kiếm Các Các chủ Sở Thăng? Hắn dường như không có thù hận gì với ngươi mà?
La Thanh Yên nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, ôn hòa nói:
- Việc này dường như không liên quan tới chuyện của ngươi nhỉ? Ta chỉ muốn biết ngươi có chịu giúp hay không?