- Lăng Nhi, không được chết. Ta sẽ cưới muội. Cả đời này ta sẽ chăm sóc muội thật tốt. Triệu Tử Văn rốt cuộc không kìm nổi tha thiết ôm chặt lấy nàng, nước mắt nóng bỏng rơi trên má nàng. Đã từng thù hận, nhưng thù hận lại là một biểu hiện cực đoan của tình yêu, Triệu Tử Văn giờ đây mới phát hiện, cảm giác sao mà muộn đến vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện - Tướng công, tướng công… Dư Tư Lăng vui mừng mà khóc, ôm chặt lấy thắt lưng của Triệu Tử Văn, không chút bận tâm đến vết thương đang quặn đau trên ngực, nước mắt trong suốt rơi như mưa. Sát thủ rải rác trong gió tuyết cũng là người, nhìn hình ảnh thương yêu tha thiết như thế, đều dừng bước chân tiến công lại, không đành lòng tiến lên phá hỏng hình ảnh ấm áp này của bọn họ. Nhưng trên người có lệnh, bất kể là bao lâu, bọn họ cũng phải lấy mạng của Triệu Tử Văn. Dư Tư Lăng xúc động nên lại bị phun ra một búng máu tươi. Nàng vốn tưởng ôm trái tim đã chết hẳn, bởi Triệu Tử Văn không cần nàng, lễ giáo truyền thống cũng sẽ không chấp nhận nàng, nàng cũng không biết nên đi về đâu. Nội tâm đau khổ nên nàng chỉ muốn chết thay Triệu Tử Văn. Nhưng hạnh phúc lại tới đột ngột như thế, lại khiến nàng hạnh phúc tưởng mê đi được. Những nghĩ đến những cao thủ đang vây công, có lẽ tối nay bọn họ phải mất mạng, đôi mắt đẹp của nàng lại hiện lên ánh mắt dịu dàng: - Có thể chết trong lòng tướng công, Lăng Nhi cảm thấy thật hạnh phúc. Triệu Tử Văn vô cùng thân thiết hôn lên hai má tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của Dư Tư Lăng, lẩm bẩm: - Nha đầu ngốc! Dư Tư Lăng lại có vẻ dịu dàng hiền lành của người mẹ, nhìn về phía bụng mình, khẽ nói: - Nhưng Lăng Nhi không muốn chết. "Có ai lại muốn chết đâu!" Triệu Tử Văn khẽ thở dài: - Chúng ta tối nay hẳn là khó lòng thoát chết. Nhưng hai người chúng ta có chết cũng sẽ chết cùng một chỗ. Dư Tư Lăng cố chịu đựng cơn đau ở ngực, hé miệng khẽ cười, nói: - Tướng công, huynh nói sai rồi, là chúng ta ba người. "Ba người!" Một câu này như sấm sét giữa trời quang đập thẳng vào đầu Triệu Tử Văn. Hắn hơi lắc lắc đầu, lẩm bẩm: - Cái gì? Ba người? Dư Tư Lăng cười, khuôn mặt tươi tỉnh hồng lên, gật đầu nói: - Tướng công, là chúng ta một nhà ba người! - Ta có con rồi ư? Triệu Tử Văn lúc này mới hiểu được vì sao vừa rồi Lăng Nhi phải dùng hai khuỷu tay để tiếp đất. Hóa ra là nàng đã mang thai. Vốn là hắn không có thân nhân trên thế giới này, đột nhiên lại có con, điều này mang lại cho hắn một cảm giác sinh sôi bám rễ. Thật là vui mừng, mà cũng thật là phấn khích. - Tướng công! Dư Tư Lăng nũng nịu gọi: - Nếu như không phải là con trai, huynh có còn muốn muội nữa hay không? Triệu Tử Văn nhìn Dư Tư Lăng, khuôn mặt xinh như vẽ tỏa sáng ánh hào quang của tình mẫu tử, dịu dàng mà lại hiền thục, đôi mắt to tròn đang nhìn thẳng vào hắn. Hắn cười hì hì bảo: - Muội sinh con gì ta cũng thích tất. Hai người ôm chặt lấy nhau mà tâm sự, hoàn toàn không để mắt tới đám sát thủ đang đứng cách đó không xa. Trên người Triệu Tử Văn nhiều vết thương chảy máu không ngừng. Xung quanh hai người biến thành một biển máu, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và ngọt ngào. Triệu Tử Văn cắn răng nói với tú bà đã bị cụt một tay vừa dùng thảo dược cầm máu của Quần Phương Các: - Mục tiêu của các ngươi là ta. Có thể buông tha Lăng Nhi của ta được không? Tú bà đối với thù chặt cụt tay thực ra cũng không căm giận Triệu Tử Văn, bởi vì lập trường của họ bất đồng mà thôi. Tú bà sắc mặt tái nhợt, lắc đầu nói: - Không được, nàng đã nhận ra ta. Ta không thể lưu nàng lại được. Mà nói lại, nàng bị thương nặng như vậy, sẽ không sống qua đêm nay được đâu. Dư Tư Lăng nhìn Triệu Tử Văn chan chứa tình cảm, nói: - Tướng công, muội sinh tử đều muốn ở cùng một chỗ với huynh. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài. Sức lực của hắn đã không còn chống đỡ nổi được nữa. Môi lạnh cóng trắng bệch, không chút máu, đầu váng mắt hoa, hắn ôm chặt lấy Dư Tư Lăng, nói: - Lăng Nhi, muội sợ không? Thần tình Dư Tư Lăng hoàn toàn thoải mái, vui vẻ, nhưng sắc mặt thì vẫn nhợt nhạt đáng sợ như trước, nàng lẩm bẩm nói: - Chỉ cần có tướng công ở cùng ta, Lăng Nhi sẽ không sợ. Triệu Tử Văn đã cảm thấy toàn thân vô lực, lẳng lặng ôm lấy Dư Tư Lăng, nhếch miệng cười với kẻ đứng đầu đám sát thủ: - Sau khi chúng ta chết, hy vọng các ngươi có thể để một nhà ba người táng cùng một chỗ. Tú bà Quần Phương Các sắc mặt tái nhợt, nhìn Triệu Tử Văn, buồn bã gật đầu: - Ta đồng ý. Hai sát thủ cầm cương đao sáng loáng từng bước một tiến về phía bọn họ. Nhìn một đôi tình nhân sinh tử hứa hẹn nhau, dù lãnh huyết bọn họ cũng có chút không đành lòng. Điều họ có thể làm cũng chỉ là để họ ra đi một cách nhanh chóng và thoải mái mà thôi. - Ai dám đụng đến đồ nhi của ta! Một tiếng hét to, theo đó là bốn bóng trắng từ trong rừng cây lao ra, đánh thẳng tới hai tên sát thủ đang chuẩn bị động thủ. Người xông vào đầu tiên là một phụ nhân trung niên, mặc đồ trắng, tóc cũng đã bạc trắng. Bà vũ lộng trường kiếm, bộ pháp linh hoạt đâm luôn hai sát thủ. Vong Phu Các! Triệu Tử Văn thấy ba nữ tử áo trắng trẻ tuổi đang đứng bên ngoài thì trong lòng có chút giật mình, mới nhớ tới lúc lão phụ nhân này gọi đồ nhi. "Chẳng lẽ Dư Tư Lăng là đồ đệ của Vong Phu Các Các chủ? Bà xã của ta là người của Vong Phu Các sao?" Dư Tư Lăng nhìn phụ nhân đầu bạc, kích động gọi: - Sư phụ! Lão phụ nhân căn bản không thèm liếc mắt về hướng này tí nào. Bà như quỷ mị xuyên qua đám sát thủ, kiếm phong vung lên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Trong nháy mắt đã chém chết một người, khiến những người còn lại trợn mắt, há hốc mồm. Tú bà thấy phụ nhân áo trắng kia ánh mắt sợ sệt như đòi mạng, gặp tình thế bất lợi, vội vàng hô lớn với ba gã sát thủ còn lại: - Rút lui! Nữ tử áo trắng và sát thủ hắc y còn chưa giao đấu thì đã thấy đám người áo đen cướp đường mà chạy. Đám sát thủ được huấn luyện tốt, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối ở Tây Hồ trường đình. Triệu Tử Văn chứng kiến mà trố mắt đứng nhìn không nói nên lời vì quá kinh ngạc. "Con mẹ nó chứ, Các chủ Vong Phu Các này cũng quá lợi hại rồi". Lướt như quỷ mỵ, kiếm pháp linh hoạt, sắc bén vô cùng, trong nháy mắt đã chém chết hai người, hắn không kìm nổi, lẩm bẩm: - Thật là lợi hại! Dư Tư Lăng không để ý gì đến vết thương không ngừng chảy máu trên ngực, lo lắng nói với Các chủ Vong Phu Các: - Sư phụ, nhanh lên cứu Triệu tướng quân của con với. Các chủ lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái. Đệ tử Vong Phu Các đã xác nhận cả đời không thể lập gia đình. Giờ đồ đệ của bà lại còn mang cốt nhục của hắn nữa. Bà chỉ hận là không thể giết được tên dâm tặc này mà thôi. Triệu Tử Văn cơ bản là không thèm nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của lão thái bà. Hắn chịu đựng vết thương đau đớn trên người, vội vã la lên với nữ tử áo trắng đã từng gặp qua trước kia: - Các ngươi nhanh lên cứu lão bà của ta. Đây là chuyện một người hai mạng đó. Nữ tử áo trắng trước hết nhét một viên thuốc vào miệng Dư Tư Lăng, rồi lại đưa cho Triệu Tử Văn một viên. Triệu Tử Văn đoán là bọn họ cũng không có ác ý, trực tiếp nuốt luôn. Hắn vừa nuốt thuốc xong lập tức cảm thấy có một khoái cảm mát mẻ, thoải mái, các vết thương trên người đều cầm máu, không chảy nữa, trong lòng cũng giật mình vì công hiệu của viên thuốc này. Ba nữ tử áo trắng còn lại thì liếc mắt khinh bỉ, oán hận gã nam tử đã đoạt trinh tiết của sư muội của bọn họ. Nhưng tính mạng sư muội vẫn là quan trọng nhất, bọn họ vội vàng ôm lấy Dư Tư Lăng đã bị trúng đao một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, chuẩn bị quay về Vong Phu Các để sớm điều trị ngay. Dư Tư Lăng không muốn đánh đổi hạnh húc mà khó khăn lắm mới có được, cố lấy dũng khí, nói: - Không cần, muội muốn cùng tướng công ở cùng một chỗ. - Không biết xấu hổ! Ba nữ tử cười cười, mặt đỏ lên, gắt gỏng. - Sư muội, chúng ta sẽ cứu tướng công của muội. Dư Tư Lăng hai má ửng đỏ, càng thêm sợ sệt sư phụ sẽ trách cứ, khuôn mặt nhỏ vội trốn vào trong lòng ngực các sư tỷ, không dám thò mặt ra nữa. Triệu Tử Văn lần đầu tiên nhìn thấy vẻ nữ nhi của Dư Tư Lăng, dịu dàng cười với nàng. Lần trước Lăng Nhi có thể có thuốc giả chết, hắn đã sớm đoán được thân phận của nàng không chỉ đơn giản là con gái của Huyện lệnh, nhưng cũng không thể nghĩ ra rằng nàng lại là đồ đệ của Các chủ Quần Phương Các. Tuy nhiên hắn cũng không cần phải lo lắng đến sự an toàn của Dư Tư Lăng, vừa rồi viên thuốc thần kỳ kia có thể bảo vệ được tính mạng. Bằng vào năng lực của Vong Phu Các, nhất định có thể đảm bảo được sự bình an của hai mẹ con nàng. Một tiếng rống giận từ phương xa vẳng đến, tiếng gầm vang tận trời xanh: - Hay cho xú bà nương, liên tiếp phá hư chuyện tốt của ta. Các chủ nhướn mày, nói: - Không tốt, lão thất phu kia đến đây. Đi mau. - La Thanh Yên, nếu ngươi giao tên họ Triệu ra, việc hôm nay bỏ qua. Bằng không, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Thanh âm của lão thất phu càng lúc càng gần. Dường như lão có vài phần kiêng kị Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên này, bắt đầu đưa điều kiện với bà. La Thanh Yên lớn tiếng nói về phương hướng mà thanh âm truyền tới: - Nhưng hắn là tướng công của ái đồ ta. Giao cho ngươi, đồ đệ ta ở góa à? - Ha ha. Xa xa trong bóng tối, lão thất phu cười lớn, trào lộng: - Vong Phu Các các ngươi không phải là một đám nữ tử cả đời trinh tiết không cưới chồng sao? Làm sao đột nhiên lại nảy nòi ra cái gì mà tướng công? Thật sự là cực kỳ buồn cười! La Thanh Yên trầm mặc không nói, hạ giọng bảo ba nữ tử áo trắng: - Mau dẫn Tư Lăng đi. Ta mang thư đồng này né tránh lão thất phu. Ba nữ tử đồng thời gật đầu, giúp đỡ Dư Tư Lăng chuẩn bị rời đi. Nhưng Dư Tư Lăng lại cứ nắm chặt lấy bàn tay thô kệch đã vô lực của Triệu Tử Văn đang ngồi dưới đất, khóc lóc nói: - Con không muốn rời xa tướng công con. Con không muốn. Hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, Dư Tư Lăng sợ nó lại lặng lẽ tan biến mất. Nàng yêu Triệu Tử Văn quá, cho dù là chết cũng muốn chết cùng một chỗ với tướng công. Triệu Tử Văn bị thương thế làm cho rầu rĩ, mất nhiều máu nên hắn nhướn mi mắt lên cũng cảm thấy có chút khó khăn. Hắn thấy La Thanh Yên chau mày, liền đoán được lão thất phu kia chắc chắn là Các chủ Quần Phương Các, thân thủ khẳng định là tương đương với La Thanh Yên. Hắn cười nói với Dư Tư Lăng: - Lăng Nhi, huynh sẽ đến sau. Hài tử trong bụng mới là quan trọng, nhanh đi chữa thương đi. Dư Tư Lăng lúc này mới nhớ tới cốt nhục trong bụng nàng. Hơn nữa, còn có sư phụ ở lại đây, lão thất phu này chắc sẽ không có khả năng làm gì tướng công đâu, nên gật đầu, nói: - Tướng công, muội chờ huynh trở về. - Lại còn muốn chạy ư? Một thân ảnh chợt lòe ra trong rừng cây, chỉ thấy lão thất phu kia mặc y phục màu trắng, mắt ưng mi nhạt, tóc trắng phất phơ – đẹp lão đến không ngờ. Lúc khẩn yếu quan đầu, La Thanh Yên một tay nhấc Triệu Tử Văn lên, chạy về phía xa, kêu lêu lên bảo ba nữ tử: - Đi mau.