Hạ Bình thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, khuôn mặt đẹp của nàng thoáng ửng hồng, nàng thì thầm: - Đòi….cùng ta…..chiến đấu….ngươi, đồ đáng ghét. Triệu Tử Văn cười ha hả, nghe giọng nói ủy khuất của Hạ Bình, trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nhìn lại thấy thần sắc của Lâm Mộng Phỉ thật tiêu điều, hắn cũng không khỏi canh cánh trong lòng. - Lâm các chủ, đừng khóc nữa ! Khóc nữa là chìm thuyền đấy ! Triệu Tử Văn đi lại gần Lâm Mộng Phỉ trêu đùa. - Đều là do ngươi, cái tên thư đồng này, đọc cái gì ưu quốc ưu dân, khiến ta khóc ! Lâm Mộng Phỉ lau nước mắt, nhìn Triệu Tử Văn gắt. Cô nàng này không phải là bị…..mắng đến ngu chứ ? Triệu Tử Văn còn tưởng Lâm Mộng Phỉ sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ nàng lại thẹn thùng như vậy khiến hắn thật ngạc nhiên, chẳng lẽ…cô nàng này thích bị mắng ? Lâm Mộng Phỉ nhìn vẻ ngạc nhiên của Triệu Tử Văn, đỏ mặt nói: - Hạ Văn, ngươi nói xem, có phải chúng ta…giống như Mất Nước Chi m !!! - Không, không, Lâm các chủ thật là yêu nước Triệu Tử Văn lại đùa cợt. Lâm Mộng Phỉ vốn vẫn chiếm thế thượng phong, giờ lại vì một bài thơ của Triệu Tử Văn mà chật vật, nàng không kìm nổi, trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn rồi nói: - Ngươi ức hiếp ta còn chưa đủ hả ? Triệu Tử Văn cười ha hả nói: - Chúng ta còn chưa đánh nhau, sao lại nói ta ức hiếp ? - Ngươi….đồ phóng đãng !!! Lâm Mộng Phỉ nghiến răng nhìn tên thư đồng, nhưng khuôn mặt lại biến đổi, đôi mắt quyến rũ khẽ liếc, cái lưỡi nhỏ khẽ liếm liếm môi, ghé tai Triệu Tử Văn nói: - Nếu Triệu tướng quân nguyện ý cùng ta…..chiến đấu, ta cao hứng còn không kịp. Triệu Tử Văn cả kinh, thu lại ánh mắt cợt nhả, sát khí lạnh như băng tỏa ra, lạnh nhạt nói với Lâm Mộng Phỉ: - Lâm các chủ, điều không nên biết thì đừng biết, bằng không dễ dẫn tới họa sát thân. - Ai nha, Hạ Văn, ngươi đừng làm ta sợ nha Lâm Mộng Phỉ vội nhảy lui lại, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, lẩm bẩm. Triệu Tử Văn thấy nàng sở hãi, lại khôi phục bộ dạng bất cần đời, cười ha hả: - Lâm các chủ, không phải chết người, làm gì mà khiếp hãi như vậy ? Sau này đừng nên đùa với lửa nhé !!! Lâm các chủ nhìn sát khí thập phần bá đạo trong mắt hắn, nàng cảm thấy một sự khiếp hãi dâng lên, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử chưa tròn hai mươi, sao có thể chịu nội sát khí ngập trời của Triệu Tử Văn, người vốn một mình tung hoành giữa ngàn người. Mặc dù lúc này Triệu tướng quân không có tâm địa độc ác, nhưng nàng vẫn ủy khuất, bĩu môi nói: - Người ta không thèm chơi với lửa. Tất cả mọi người thấy thật mờ mịt, sao lại có giết người phóng hỏa ở đây ? Lâm Mộng Phỉ quả nhiên không đơn giản, tin tức hắn là Triệu tướng quân vốn Dư Tư Lăng không nói ra nhưng không ngờ Lâm Mộng Phỉ lại biết, có thể thấy được tổ chức bí mật của Quần Phương Các, tuy nhiên Lâm Mộng Phỉ đáp ứng không "nghịch lửa", Triệu Tử Văn cũng không muốn thêm kẻ thù ở Hàng Châu, liền cười trừ rồi bỏ qua. - Lâm các chủ, hiện giờ có phải ta nên trở về phủ hay không ? Lý tài nữ thấy trời đã khuya, liền nói với Lâm Mộng Phỉ. - Đến lúc về rồi Lâm Mộng Phỉ bị Triệu Tử Văn chỉnh một trận, vốn vô cùng khó chịu cũng không còn hứng tiếp tục du ngoạn, chúng tài tử tiểu thư cũng đồng tình, bài thơ mất nước kia khiến họ mất đi hứng thú du ngoạn, đồng thời tạo ra trong đầu họ một cảm giác nguy cơ tràn ngập đối với Kinh quốc, họ cũng muốn về phủ suy xét kỹ lại, muốn tìm cách báo đáp quốc gia. - Trương huynh, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua ? Hôm nay lại tạo cơ hội để tên thư đồng này được nổi bật, Mã Trí Viễn thấy không cam lòng, nhưng lại không dám tự mình giáo huấn tên thư đồng nho nhỏ này, chỉ có cách thì thầm với Trương Nhữ Chu. Trương Nhữ Chu khuôn mặt thất thần, từ lúc Triệu Tử Văn đọc xong bài thơ đến giờ, bài thơ của hắn trong nháy mắt trở thành bài thơ châm biếm, tài tử, tiểu thư cũng không thèm để ý tới Trương Nhữ Chu, tất cả đều chú ý tới Triệu Tử Văn, điều này khiến hắn cảm thấy thật nhục nhã, hắn đương nhiên sẽ không dừng tay như vậy, hắn bước tới trước mặt Triệu Tử Văn, lạnh nhạt nói: - Bài thơ này, nhất định là ngươi ăn cắp ở đâu đó. Chỉ có thằng ngốc mới nhận mình đạo thơ, Triệu Tử Văn cười ha hả nói: - Mọi người mắt ai cũng sáng như sao trên trời !!! Những lời này quả thật rất …. Ra vẻ ngây thơ khiến mọi người phì cười, Lâm Mộng Phỉ che cái miệng nhỏ nhắn, cười đến run rẩy, bộ ngực cũng rung rinh, nàng nhìn Triệu Tử Văn đầy quyến rũ nói: - Ngươi, đồ phóng đãng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Khiêu khích, tuyệt đối là khiêu khích, những lời này căn bản không hề hạ lưu, Lâm Mộng Phỉ lại nói hắn là kẻ phóng đãng, Triệu Tử Văn miệng lưỡi khô khóc, nuốt một ngụm nước miếng: - Lâm các chủ, nói không thể nói lung tung, ta khi nào phóng đãng đâu !! - Trương huynh, ngươi không phải rất giỏi câu đối sao, diệt uy phong của hắn đi/ Mã Trí Viễn thấy tên thư đồng này thực vô sỉ, lại dám tán tỉnh Lâm Mộng Phỉ, hắn tức giận nói với Trương Nhữ Chu.. Triệu Tử Văn đọc bài thơ kia miêu ta đêm Tây Hồ tĩnh lặng, dùng cảnh dung tình, không chỉ miêu tả tiệc rượu buổi đêm ở Tây Hồ, còn miêu tả bài ca Mất Nước Chi m của Quần Phương Các, nếu nói là đạo thơ cũng không ai tin, bởi đạo thơ sao có thể tả một cách thần tình, trùng hợp đến nhưu vậy. Trương Nhữ Chu âm hiểm cười nói: - Hạ Văn, ngươi không phải sẽ ra câu đối sao ? Hôm nay ta muốn cùng ngươi thi đối ! - Đối câu đối, chỉ là giải trí mà thôi, chi bằng tới Quần Phương Các uống rượu, ngâm thơ tán gái, không phải tốt hơn sao ? Triệu Tử Văn cười ha hả nói. - Hừ ! Lâm Mộng Phỉ hừ nhẹ: - Quần Phương Các không phải là nơi tán gái !! - Vậy thì….lái phi cơ ? Triệu Tử Văn dâm đãng nhìn Lâm Mộng Phỉ cười. Lái phi cơ ? Mọi người nghe tới đầu váng mắt hoa, tán gái thì họ có thể lý giải, nhưng lái phi cơ thì không hiểu gì, không biết là ý gì, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn tên thư đồng đang cười dâm đãng, cũng không hiểu hắn học đâu ra nhiều từ ngữ mới mẻ, độc đáo như vậy. - Phì !!! Lâm Mộng Phỉ không biết lái phi cơ là ý gì, nhưng nhìn nụ cười dâm đãng của tên thư đồng này, nàng khẽ gắt: - Tên dâm tặc nhà ngươi, nếu ngươi dám tới Quần Phương Các, ta sẽ cho người đá ngươi ra ngoài !