Diệp Vũ trừng lớn hai mắt, đi tới, sờ lên cái trán của Diệp Thiên, hỏi: "Anh không phải là phát sốt rồi đó chứ, một căn biệt thự ở đó tối thiểu cũng có giá 1000 vạn đó, đó cũng không phải là địa phương mà chúng ta có thể ở!"
"Em đừng có mà làm ra vẻ bà cụ non!" Diệp Thiên gõ nhẹ vào đầu của Diệp Vũ một cái, chợt cười nói: "Anh của em hiện tại rất có tiền!"
Nói xong, Diệp Thiên đem hai tấm thẻ vàng đặt lên trên bàn.
"Ở chỗ này là 200 vạn, tăng thêm việc anh trai của em bây giờ là Võ Giả, có thể đi vay được rất nhiều tiền!" Diệp Thiên nghểnh đầu, kiêu ngạo nói.
"Ồ, anh bây giờ đã là Võ Giả???" Diệp Vũ bị sốc đến mức dùng tay bịt cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Nàng nhớ là anh trai của mình chỉ mới tu luyện được nửa năm a, liền có thể nhanh như vậy trở thành Võ Giả, cái tốc độ này cũng không khỏi quá nhanh đi!
"Ừm, anh mới đột phá, bất quá em cũng không thể nói chuyện này cho những người khác, dù sao thì anh của em là một thiên tài như vậy, những người khác ghen ghét sẽ gây bất lợi cho nhà chúng ta thì làm sao bây giờ?" Diệp Thiên vội vàng nói.
"Ừm, em cam đoan sẽ không nói!" Diệp Vũ không ngừng gật đầu, hai con ngươi ánh lên sự vui sướng, có một thiên tài như anh trai, nàng cảm thấy mười phần tự hào.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Thiên đi làm thủ tục mua sắm. Ở trong cái thời đại này cũng không có thứ gọi là giấy phép bất động sản và những rắc rối khác, chỉ cần ký kết hợp đồng là được, các căn biệt thự này đều đã được hoàn thiện xong, nhưng Diệp Thiên lại thấy ở bên trong được trang trí rất đơn giản, mang theo phong cách cổ xưa, căn bản không giống như những căn biệt thự hiện đại hoá mà Diệp Thiên tưởng tượng.
Có lẽ những đại căn cứ kia có thể chế tạo ra biệt thự hiện đại hoá, nhưng căn cứ Lâm Hải lại không có cái năng lực này, chủ yếu là do hao phí quá nhiều tiền.
Điều duy nhất khiến cho Diệp Thiên có một chút an ủi là, biệt thự có diện tích rất lớn, có một cái sân nhỏ 50 mét vuông, 5 căn phòng, 2 phòng khách, hai nhà cầu, tổng diện tích của toàn bộ biệt thự đạt đến 400 mét vuông.
Đây vẫn là một căn biệt thự nhỏ trong căn cứ Lâm Hải, bởi vì cái mà căn cứ Lâm Hải không thiếu nhất chính là diện tích, khi căn cứ được xây dựng, đã được quy hoạch với một diện tích rất lớn, đủ để cho mấy triệu người ở, mà toàn bộ căn cứ chỉ mới có 300.000 người, ít người đất nhiều mới tạo ra dạng tình huống này.
Sau khi mua xong biệt thự, Diệp Thiên bắt đầu dọn nhà, đồ vật trong nhà cũng không nhiều, vẻn vẹn chỉ dùng non nửa ngày thời gian, hắn liền cùng với em gái chính thức vào ở trong khu biệt thự.
Bất quá, căn biệt thự này còn chưa được tính là chân chính thuộc về Diệp Thiên. Một khi Diệp Thiên chết đi, hoặc là không còn năng lực trả tiền vay, căn biệt thự này cũng sẽ bị thu hồi.
Cho nên, Diệp Thiên phải nhanh chóng nghĩ cách trả hết khoản vay này. 800 vạn đồng tiền vay ngân hàng cũng không phải là một số lượng nhỏ, coi như Võ Giả kiếm được nhiều tiền cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, nếu như là Võ Giả bình thường đoán chừng phải mất thời gian 10 năm hoặc là mấy chục năm mới có thể trả hết nợ.
Tuy nhiên Diệp Thiên thì cũng không cần nhiều thời gian như vậy, lấy tốc độ săn giết hung thú của hắn, tuyệt đối sẽ không mất bao nhiêu lâu liền có thể hoàn trả hết khoản nợ nần này.
Trong nửa tháng sau đó, mỗi ngày Diệp Thiên đều tiến vào nơi hoang dã săn giết hung thú, hung thú hắn lựa chọn đều có hình thể nhỏ, săn giết xong sẽ lập tức mang trở về căn cứ.
Một ngày săn giết một con hung thú, bình quân một con có giá trị 20 vạn đồng tiền, vẻn vẹn chỉ trong hơn nửa tháng thời gian, hắn đã kiếm được khoảng chừng 300 vạn đồng tiền.
Điên cuồng săn giết hung thú như vậy, đây là một chuyện mà các Võ Giả khác không dám đi làm, không phải là không có thực lực, mà là quá nguy hiểm. Ai có thể dám cam đoan bản thân mỗi một lần đều có thể bình an sống sót mà trở về? Phần lớn Võ Giả sẽ không liều mạng như thế, dù sao thì một khi gặp phải hung thú cường đại, muốn trốn cũng không kịp.
Bởi vì Diệp Thiên có tốc độ rất nhanh, ở cấp độ Võ Giả sơ kỳ hắn đã có tốc độ vượt qua Võ Giả hậu kỳ, lại tăng thêm ưu thế thiên phú Ám Ảnh, cho nên hắn mới dám điên cuồng săn giết hung thú như vậy.
Sau khi điên cuồng săn giết hung thú, Diệp Thiên chuẩn bị tu luyện một đoạn thời gian, không ra ngoài căn cứ nữa, mà bế quan tu luyện, gia tăng thực lực.
Trong nháy mắt, lại là nửa tháng trôi qua, bởi vì có đầy đủ Máu hung thú, tăng thêm ưu thế thiên phú tu luyện Cao đẳng, thực lực của Diệp Thiên lại được tăng cường không ít, hiện tại đã nắm giữ lực lượng 2000 cân, da dẻ trải qua quá trình rèn luyện đã trở nên vô cùng cứng cỏi, đủ để ngăn trở những vũ khí như Tinh Thiết Đao.
Dùng lời nói ở kiếp trước, hắn đã có thể dùng nhục thân để chống đạn! Đáng tiếc là, ở cái thời đại này cũng không có đạn! Sau khi xuất quan, Diệp Thiên một lần nữa đi tới chợ đen, hắn cũng không phải đến bán tài liệu hung thú, mà là đến mua đồ.
Hồ Tử Vong là một mảnh hồ nước nằm ở bên ngoài căn cứ Lâm Hải mười cây số, hung thú ở chung quanh cũng có tương đối nhiều.
Mảnh hồ nước này sở dĩ được gọi bằng cái tên này, là bởi vì ở bên trong hồ Tử Vong có rất nhiều hung thú kinh khủng sống ở dưới nước, coi như là Tinh Anh Võ Giả đi xuống cũng rất khó sống sót, cho nên mới có tên là hồ Tử Vong.
Diệp Thiên sở dĩ muốn đi đến hồ Tử Vong, là bởi vì hắn coi trọng một loại hung thú sống dưới nước—— sứa Hải Đăng!
Trước thời đại nguyên khí, sứa Hải Đăng là một loại sinh vật biển nhỏ, nhưng khi thời đại nguyên khí xuông xuống, sứa Hải Đăng phát sinh thuế biến, không còn ở trong biển nữa, cũng sẽ không chịu sự ước thúc của hoàn cảnh, năng lực sinh tồn tăng mạnh, có một vài hồ nước cũng xuất hiện loại sinh vật này, sứa Hải Đăng ở bên trong hồ Tử Vong, lại có số lượng không ít.
Có thể nói, sứa Hải Đăng là sinh vật trái đất, cũng không phải là chủng loại hung thú đến từ bên trong vết nứt không gian, nhưng thực lực của sứa Hải Đăng cũng cực mạnh, hình thể của bọn chúng lớn khoảng chừng bằng một bàn tay người lớn, hơn nữa còn rất khó bị giết chết, coi như là Võ Giả cũng khó có thể giết chết được sứa Hải Đăng, mà xúc tu của sứa Hải Đăng lại có thể xuyên qua thân thể của Võ Giả.
Nghe nói, ngay cả Tinh Anh Võ Giả khi nhìn thấy một đàn sứa Hải Đăng cũng nhất định phải trốn, nếu không thì chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Vào thời điểm nhìn thấy loại hung thú giống như sứa Hải Đăng này, Diệp Thiên liền coi trọng năng lực của sứa Hải Đăng, hắn cảm thấy trên người của sứa Hải Đăng tất nhiên là có một loại thiên phú chữa trị và phục hồi nào đó, một khi hắn sao chép được loại thiên phú này mà nói, năng lực sinh tồn của hắn tuyệt đối sẽ tăng lên mấy cái cấp bậc.