Siêu Cấp Shipper

Chương 19: Gia Đình Kì Khôi



“Ông chủ, đây là chìa khóa xe, xăng vừa mới được đổ đầy rồi!” Khi gặp Dương Lâm, cô ta cúi đầu thật sâu, hoàn toàn phô bày dáng người hoàn mỹ của mình.
“Cảm ơn.” Phương Dạ nhận lấy chìa khóa, sau đó lại nhét chìa khóa xe của mình vào trong bàn tay nhỏ bé của đối phương: “Hai ngày này cô cứ dùng xe của tôi trước đi, xăng được đổ đầy rồi.”
“Không… Không cần đâu ông chủ, xe này quá mắc, tôi không dám lái!” Dương Lâm bị hành động của Phương Dạ dọa sợ.

Cô chỉ là một thư ký nhỏ bé sao dám sử dụng, lỡ có gì ngoài ý muốn xảy ra, tự bán mình cũng không đủ để bồi thường!
Đương nhiên Phương Dạ biết đối phương lo lắng điều gì: “Không sao, cô cứ lái đi, xảy ra chuyện gì thì tính cho tôi, tôi đang vội, tạm biêt.”
Anh ngồi trên chiếc Highlander, khởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi trường học, để lại Dương Lâm với khuôn mặt đờ đẫn…
Đang là giờ cao điểm buổi trưa, đường quốc lộ bị tắc xe, lúc cách bến xe chừng bốn, năm cây số, Phương Dạ nhận được điện thoại của bác cả.
“Phương Dạ à, con đang ở đâu?” Giọng điệu của bác cả có vẻ khá tệ: “Chúng ta đã đợi ở bến xe rất lâu, chân tê rần hết cả rồi!”
“Bác cả, bây giờ con đang trên đường, con sẽ tới ngay!” Phương Dạ nhìn thời gian, rõ ràng còn hai mươi lăm phút nữa mới đến giờ, chẳng lẽ bọn họ tới sớm ư?
“Vậy con nhanh lên một chút, đừng để chúng ta chờ quá lâu, bác gái của con đi đứng không tiện, đứng lâu rất vất vả!”

“Được được được, con đến ngay đây!”
Bác cả không thèm nói tạm biệt đã cúp máy.
Đối với tính cách của nhà bọn họ, ngay cả cha anh cũng hết cách, huống chi là Phương Dạ.
Trong khi Phương Dạ đang vất vả bận rộn trên đường, một nhà ba người bác cả vẫn đang ngồi trên xe đi về Hoa Hải.
“Quả nhiên thằng nhóc này vẫn chưa tới bến xe, thật là một đứa thiếu dạy dỗ!” Bác gái nói với vẻ đã đoán được trước.
“May mắn là bà đã dự tính trước, nếu không một nhà chúng ta đã phải ngồi đợi rồi?” Bác cả giơ ngón tay cái.
Bác gái cười lạnh nói: “Họ Phương mà, không phải tôi xem thường em trai của ông, mà là nhà họ Phương không ai có thể qua mặt tôi được.

Chờ sau khi cưới được con dâu về nhà rồi, vẫn nên ít qua lại với nhà bọn họ thì hơn.”
“Bà xã nói đúng, thực ra tôi cũng không muốn người cháu trai kia tới đón đâu, nhưng không thể không chấp nhận lời đề nghị của em trai được!” Bác cả cười khổ nói: “Chuyện này coi như xong đi.

Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc Hoa Hải, có một người dẫn đường miễn phí cũng tốt.”
“Rốt cuộc hai người có thôi đi không, đừng làm phiền con tán gẫu với Dung Dung!” Phương Đường đang ngồi một bên tán gẫu trên Wechat đột nhiên chửi ầm lên.
Hai ông bà già nhất thời ngay cả thở cũng không dám.
Nhìn thấy một gia đình kì khôi như vậy, hành khách xung quanh chỉ có thể âm thầm lắc đầu…
Phương Dạ đậu xe xong thì chạy vội vào nhà xe, nhưng vòng qua vòng lại hai vòng, anh vẫn không thấy bóng dáng gia đình bác cả ở đâu.
Đang định lấy điện thoại ra gọi cho bác cả, anh vô ý ngẩng đầu nhìn lên, suýt chút nữa chết vì khó thở.
Nếu anh nhớ không nhầm số chuyến xe, thì gia đình bác cả tới nơi phải là một giờ mười lăm, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ!
“Con mẹ nó…” Nếu không phải suy nghĩ tới đối phương là bậc cha chú, Phương Dạ đã gọi điện mắng người.
Dù sao anh cũng là cháu của họ, có ai đùa giỡn cháu mình như thế không hả?
Chính vì để đuổi kịp giờ mà suýt chút nữa anh đã vượt đèn đỏ!
Vốn dĩ anh định gọi cho cha mình kể lể một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn cục tức này xuống.
Đợi cho đến một giờ hai mươi ba phút, một nhà bác cả mới đi từ cổng ra.

“Bác cả, bác gái, Phương Đường!” Phương Dạ theo chân chào hỏi bọn họ, còn chủ động cầm lấy vali của bác cả.
“Ừ!” Bác gái chỉ hừ một tiếng trong lỗ mũi, còn Phương Đường thì ngay cả mắt cũng không ngẩng lên, cứ cúi đầu chơi điện thoại.
Chắc do ở nhà nhiều năm, nên bây giờ cậu ta đã trở thành một thằng nhóc mập rồi.
Bác cả gật đầu: “Phương Dạ à, lần này con thật không tệ, rất đúng giờ.”
Phương Dạ thiếu chút nữa là tức đến hộc máu, con mẹ nó ngồi chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, còn không đúng giờ được sao?
Anh không nhịn được mà hỏi: “Bác cả, không phải mới nãy bác nói đã đợi ở nhà xe rất lâu sao, vì sao bây giờ mới…”
“Bác cả của con sợ con quên thời gian, cho nên mới cố ý nói như vậy.” Bác gái lạnh lùng nói: “Đây là để con nhận ra tầm quan trọng của giờ giấc, con hiểu không?”
“Hiểu rồi hiểu rồi, con dẫn mọi người đi ăn cơm trước nhé?” Mặc dù Phương Dạ rất hối hận vì đã đồng ý với cha, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
Nhìn thấy hướng mình đang đi đến là bãi đậu xe, bác cả không khỏi thắc mắc: “Phương Dạ à, không phải chúng ta nên ra ngoài bắt taxi à?”
“Con lái xe đến, không cần gọi xe.” Phương Dạ thuận miệng nói.
“Lái xe đến?” Bác cả và bác gái nhìn nhau, dường như không thể tin được.
“Ông nó này, cháu ông không phải còn đang đi học sao, sao có thể có xe được?” Bác gái nhỏ giọng hỏi.
“Không biết nữa, chắc là… chắc là nó thuê xe?” Bác cả nói: “Bây giờ có rất nhiều công ty cho thuê xe, nghe nói giá thuê một ngày rẻ nhất cũng chỉ một đến hai trăm tệ mà thôi, thế chấp thẻ căn cước là đã có thể lái xe đi rồi.”
“Một đến hai trăm tệ? Vậy thì cái xe đó phải xấu đến thế nào cơ chứ, chắc không phải là xe van đâu nhỉ?” Bác gái cười lạnh nói: “Nếu như đến nhà thông gia cũng lái chiếc xe nát bét này, chúng ta biết để mặt mũi ở đâu bây giờ?”
“Nói cũng phải, nhưng trước hết nhìn cho kỹ rồi hẵng nói…”
Hai người ở phía sau khe khẽ nói nhỏ, cũng không ngờ đều bị Phương Dạ nghe rõ không sót một từ.
Nhờ có được thể chất cường hóa sơ cấp, năm giác quan của anh nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường.
Sau khi nhìn thấy chiếc Highlander mới tinh, cuối cùng bác cả và bác gái cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đây cũng không phải là một chiếc xe rẻ tiền, ở trước mặt thông gia cũng không đến mức quá mất mặt.
“Cháu, xe này là cháu mua hả?” Bác gái cố ý hỏi.
Phương Dạ dứt khoát nói: “Con thuê xe của bạn, một ngày hai trăm năm mươi tệ.”

Quả nhiên là thế!
Cả bác cả lẫn bác gái đều cười chế nhạo ở trong lòng.
Sau khi khởi động xe, Phương Dạ hỏi: “Mọi người muốn ăn gì? Có muốn nếm thử món ăn ngon đặc trưng của Hoa Hải không?”
Bác cả trả lời: “Ăn đại một tô mì là được rồi, không cần quá tốn kém đâu.”
“Con muốn ăn lẩu.” Phương Đường đột nhiên nói: “Dung Dung nói lẩu Haidilao ở khu thương mại Kim Đỉnh rất ngon.”
Bác gái lập tức nói: “Vậy thì ăn lẩu, cháu, cháu có biết đường không?”
“Biết ạ.” Phương Dạ gật đầu, nhà hàng lẩu đó cách quán cà phê không tới hai trăm mét, kinh doanh rất được, nhưng giá cả hơi đắt.
“Cái đó có đắt quá không, dù sao Phương Dạ vẫn còn đang đi học.” Bác cả nói.
“Đắt cái gì mà đắt.

Con trai nói muốn ăn chỗ nào thì ăn chỗ đó, cùng lắm thì tôi trả tiền!”
“Vậy không ổn lắm đâu, Phương Dạ đã nói phải mời chúng ta ăn cơm rồi…”
Nghe hai người kẻ xướng người họa, Phương Dạ rốt cuộc không nhịn được nữa: “Bác gái yên tâm, món lẩu Haidilao kia cũng không đắt đâu, con mời mọi người được!”
“Vậy là được rồi.” Cuối cùng bác gái cũng chịu yên tĩnh không nói nữa.
Sau khi đến nhà hàng lẩu, Phương Dạ chuyên gọi những món đắt tiền, một lúc mà có tới mấy chục món, món ăn gần như bị chen chúc trên ba chiếc xe đẩy nhỏ.
“Như vậy có phải nhiều quá rồi không?” Bác cả lén nhìn thực đơn, đồ ăn con trai gọi cũng không dưới một trăm, hơn nữa với khẩu phần ăn thì nhiêu đây vẫn còn ít.
“Nhiều cái gì mà nhiều? Con trai tôi sắp kết hôn rồi, bồi bổ một chút thì có làm sao?” Bác gái trợn mắt nói: “Ăn không hết thì để Phương Dạ gói mang về cho bạn học là được.”
Phương Dạ chỉ có thể làm như mình không hề nghe thấy gì….