Siêu Cấp Máy Tính

Chương 89: Hệ thống mô phỏng

Không phải Trần Húc đang dùng cái máy tính siêu cấp Tiểu Mẫn mà đang dùng cái laptop cùi bắp của mình. Ừm, nói là cùi bắp nhưng thật ra cấu hình cũng không phải tệ lắm, dù sao cũng là hàng mới, sau khi lên đại học mới mua, với cấu hình CPU hai nhân 2,2 GHz, RAM 2GHz, ổ cứng 160GB, card hiển thị rời 256MB thì nó cũng thuộc loại cấu hình chủ lưu năm 2006. Có điều, ở chung phòng với một thằng "nghiện" phần cứng như Ngô Nguyên thì nó đúng là "cùi bắp" vì sau khi thằng nhãi này "làm giá" - không chịu uống thuốc khi nó bệnh - làm mẹ nó lo sốt vó, phải mua laptop mới cho nó thì nó tuyên bố:

- Lão Tam à, dù sao mày cũng là người có tiền mà, sao mày còn xài cái laptop cùi này vậy hả?

Trần Húc chỉ cười trừ cho qua chuyện. Hắn có siêu cấp máy tính như Tiểu Mẫn rồi còn cần cái máy tính khác nữa sao? Chỉ cần một cái laptop thông thường để che mắt thiên hạ như thế là đủ rồi. Có điều trên cái máy này hắn cũng cài đặt một vài phần mềm của tương lai, ví dụ như cái tường lửa này.

Thật ra cái tường lửa này kém xa cái mà mấy hôm trước hắn đã tặng cho quân đội, đó là do hắn không dám chơi nổi, bởi vì hắn sợ lỡ như có ai đó rảnh rỗi sợ trứng đau, chạy tới xâm nhập vào laptop của mình nhưng không được, rồi lại phát động cả đám cao thủ tới tấn công nhưng vẫn không được, vậy thì... không phải mình sẽ bị lộ sao? Bởi vì trên mạng đang truyền lưu một câu:

- Muốn tìm đại thần SM.MH hả? Chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là phát động tấn công tất cả máy tính trên thế giới, nếu phát hiện một cái máy tính mà bất kể tấn công kiểu gì cũng không xâm nhập được thì... đó chính là đại thần SM.MH!

Cái tường lửa kiêm phần mềm diệt virus hắn đang dùng này có tính năng cũng không kém, ít nhất là cao hơn một bậc so với những phần mềm cùng loại nổi tiếng nhất trên thế giới hiện tại, nhưng còn kém hơn sản phẩm của các hacker đỉnh cấp một chút.

Thấy cảnh báo có một người nào đó đang lén lút up một tập tin tên là "svch0st.exe", Trần Húc biết đây là trojan, nó đang muốn phá phách bằng cách ngụy trang tập tin "svchost.exe" của Windows, hai cái tên này chỉ khác nhau chỗ chữ "o" và số "0", nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện. Trần Húc nhìn thủ đoạn này thì đoán trình độ của người tạo ra trojan này không được cao lắm.

Tuy trình độ Trần Húc không được cao nhưng tầm mắt của hắn thì lại rất cao. Trojan có một đặc tính rất quan trọng, đó là tính ngụy trang, có một cao thủ đã nói "Trojan mà bị người dùng phát hiện thì đó không phải là một trojan tốt, loại trojan thế này chỉ cần mở Task manager lên là thấy". Đối với cái loại trojan thế này Trần Húc không cần dùng chuyên diệt hay phần mềm diệt trojan, virus gì gì đó mà chỉ cần sửa chữa trong Registry là giải quyết được.

Bất quá có người biết đây là trang chủ của game miễn phí đang hot mà còn đặt trojan thì thật là một hành vi thật đáng xấu hổ, ừm, là một hành vi khiêu khích trắng trợn!

Trần Húc suy nghĩ một chút rồi mở hệ thống mô phỏng rồi thả con trojan này vào.

Hệ thống mô phỏng này thật ra là một hệ thống Win XP được đóng kín do Tiểu Mẫn cung cấp, mặc dù trên thị trường hiện giờ cũng có sản phẩm cùng loại. Nói một cách đơn giản thì hệ thống này là một phần mềm, sau khi khởi động nó lên thì nó sẽ tạo thành một cái máy tính ảo [chắc giống Sandbox hoặc VirtualPC hay VMWare]. Sau đó đưa những phần mềm độc hại vào đó để thí nghiệm, phân tích, theo dõi rồi từ đó phán đoán quá trình phát tác của phần mềm độc hại này để chế biến phần mềm chuyên diệt, nhưng do đây là mộ hệ thống ảo cho nên máy tính chủ không thị ảnh hưởng, thiệt hại gì cả. Tất nhiên đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối. Chẳng hạn như những mã độc có tính năng lây lan và tính phá hoại cực mạnh như virus Phong hỏa thì nó khả năng xuyên thấu hệ thống ảo này, đương nhiên với điều kiện là tác giả của nó có đủ kỹ thuật.

Số lần Trần Húc "trúng độc" trên mạng cũng không phải là ít nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn tìm cách phá giải.

Trần Húc đưa tập tin "svch0st.exe" đó vào máy ảo để vận hành, sau đó hắn nhìn kết quả kiểm tra: sau khi cái mã độc này vận hành thì nó tự động tạo ra một bản copy của chính nó ở thư mục "C:System32" và một tập tin "strm.dll" hai tập tin này được đặt thuộc tính ẩn, hơn nữa nó còn đăng ký vào Registry để tự khởi động. Sau đó nó tắt các phần mềm diệt virus rồi xóa các khóa đăng ký có liên quan đến phần mềm diệt virus, làm cho các phần mềm diệt virus này không thể dùng được nữa. Độc ác hơn nữa là nó còn khóa luôn tính năng đặt thuộc tính ẩn cho các tập tin khác, nó tắt hết các thiết lập bảo mật của hệ thống rồi tự động tìm và xóa các tập tin có đuôi ".GHO" - các tập tin .GHO này là tập tin sao lưu hệ thống [GHOST ấy mà] - làm cho người dùng không thể khôi phục máy tính được, hơn nữa còn thu hút các mã độc khác đến.

Theo dõi lưu lượng Trà Truyện thì phát hiện cứ mỗi 3 giây nó lại tự động tải một thêm 1 trojan khác để cùng nhau "xẻ thịt" cái máy tính khốn khổ này!

"Con mịa nó, tên này thật độc nha!" Trần Húc thấy quá trình phát tác của con trojan này, nhịn không được mắng ầm lên, cái loại mã độc này tồn tại chỉ mang ý nghĩa phá hoại, nó chính là loại mã độc lấy chuyện phá hỏng máy tính của người khác làm niềm vui. Nói thật, Trần Húc không hề thấy được mã độc này mang lại lợi ích gì cho tác giả của nó cả, vì thế Trần Húc không vội phá giải nó mà nhảy vào tuần tra server của trang web.

Rõ ràng người gây chuyện này là một tay lính mới bởi vì Trần Húc nhanh chóng tra ra được một cái tài khoản quản lý lạ hoắc, trong History có ghi chép một ít thay đổi của hắn làm với trang web.

Không kịp truy tìm hắn, Trần Húc cần nhanh chóng gỡ bỏ con trojan chết tiệt này. Tìm tòi cẩn thận một lúc, Trần Húc tìm được một tập tin kịch bản gốc ".JS" [Javascript] lạ, đây là chiêu thức quen thuộc của các hacker khi tấn công server web. Cái kịch bản gốc này ra lệnh cho server tự động tải trojan từ một server được chỉ định, nếu người dùng mở trang web có chứa tập tin .js này thì xem như "dính chưởng".

Trần Húc nhanh chóng xóa bỏ tập tin đó đi, khi nghĩ tới cái IP của cái server chứa mã độc đó, hắn lầm bầm "Con mịa nó, dám chơi trên đầu lão tử hả, lão tử không cho mày 'nở hoa đào' trên mặt thì mày không biết tại sao hoa đào lại có màu hồng!"

Ngay lúc Trần Húc chuẩn bị phản kích, đem người kia làm đối tượng tập luyện thì cửa phòng được mở ra.

Trần Húc quay đầu nhìn thì ngây ngẩn cả người.

Cao Hiểu Tiết đứng ngay cửa, mặc một bộ quần áo ngủ, ừm, chỉ mặc quần nhỏ và áo ngủ mùa đông, nàng đang dùng khăn tắm sửa sang lại mái tóc. Khuôn mặt xinh xắn của nàng bị nước nóng hun cho đỏ bừng giống như một quả táo, thật là đáng yêu, hai chân thon thon, trắng nõn, không tỳ vết đứng trên thảm làm cho "người xem" chỉ muốn bay tới "kiểm tra" một phen.

Trần Húc vội vàng niệm trong lòng "Ta không phải là quái thúc thúc, ta không phải là quái thúc thúc...", lặp lại vài lần mới bình tĩnh được một chút, hắn hỏi một câu hoàn toàn vô nghĩa:

- Tắm xong rồi hả?

Cao Hiểu Tiết vừa lau tóc vừa nói:

- Ai nha, thật là thích nha! Từ lúc nhập học tới giờ chưa hề được tắm thoải mái thế này. Thật là thoải mái, chỉ muốn ngồi mãi trong bồn tắm đầy bọt kia thôi, ngồi liên tục mấy giờ cũng được"

Nói cũng đúng, tuy rằng trong túc xá mới của Đại học Tổng hợp cũng có máy nước nóng nhưng vấn đề là cái máy nước nóng kia thật sự là... nấu nửa ngày cũng chỉ được một bình nước nóng, chừng 15 phút là ngước nguội ngắt rồi, mùa đông mà tắm rửa thì phải "tốc chiến tốc thắng" mới kịp, đừng nghĩ tới chuyện tỉ mỉ tắm rửa hay ngồi đó mà hưởng thụ sự thoải mái.

Đó còn coi là "thứ tốt" đó chứ, còn mấy anh chị em mà ở túc xá cũ thì còn thảm hơn nhiều: không có WC trong phòng, tắm rửa thì phải đi nhà tắm "công cộng", mà cái nhà tắm này cũng quá biến thái: một cái nhà tắm lớn dành chung cho cả nam lẫn nữ! Ừm, còn may là cái nhà tắm này có phân công ngày đàng hoàng chứ nếu không thì... không còn gọi là chịu khổ nữa mà là hưởng thụ... khục khục, ừm, ít nhất là đối với đám nam sinh.

Cái từ "công cộng" này có nghĩa là mỗi tuần chia ra, nam thì thứ ba năm bảy, còn nữ thì thứ hai tư sáu. Trong nhà tắm không có hồ tắm lớn mà chỉ có vòi sen, hơn nữa "số lượng có hạn" ai tới trễ thì... Cho nên, ở Hợp Đại có lời đồn: muốn thấy gái đẹp thì chờ 17g thứ hai tư sáu, tới trước nhà tắm công cộng này, vì giờ đó đám con gái tập trung đứng xếp hàng để chờ... tới lượt tắm.

Trần Húc nhìn đồng hồ, nói:

- Bà tắm nhanh quá, tui tưởng bà phải tắm tới mấy tiếng mới ra chứ, nãy giờ mới nửa tiếng thôi mà.

Cao Hiểu Tiết đáp lời:

- Trong đó ngộp quá, mà tui thì không dám mở cửa cho thoáng cho nên đành đi ra.

Nàng lấy tay quạt quạt:

- Nóng quá, nóng quá! Vừa toát đầy mồ hôi, giờ cảm mạo cũng bớt nhiều rồi. À, mà ông đang làm cái gì zạ?

Trần Húc trả lời:

- Có tiện nhân nào đó treo trojan ở trang chủ game Kim Dung truyền kỳ của chúng ta, tui đang định tính sổ với nó đây.

Cao Hiểu Tiết vừa nghe thế liển nổi hứng bừng bừng, lạch bà lạch bạch chạy tới trước cái laptop hỏi:

- Đâu? Đâu? Cho tui nhìn cái đi, coi là trojan gì? Có diệt nó chưa?

Nàng tới gần như thế làm mũi Trần Húc ngào ngạt một mùi hương... Ừm, trong sách diễn tả thế nào ta? Ừm, là "giống xạ hương nhưng không phải xạ hương, giống lan mà chẳng phải lan" [tựa xạ phi xạ, tựa lan phi lan].

Tất nhiên cái thứ kêu là "xạ hương" này Trần Húc chưa từng thấy qua chứ nói gì tới chuyện ngửi được. Còn hoa lan thì hắn cũng ít gặp, hắn chỉ cảm thấy hoa thơm nhất là hoa quế và hoa sơn chi [gardenia]. Nhưng trên người nàng vừa tắm xong có mùi thơm của dầu gội, sữa tắm cộng thêm cả mùi hương thiếu nữ nữa... Ai da, hơn nữa Cao Hiểu Tiết còn cúi sát gần như là dựa vào người hắn, mà cái loại áo ngủ mùa đông này thì cái cổ áo rất dễ hở ra, vì thế... ánh mắt Trần Húc vừa liếc ngang đã mơ hồ thấy bên trong cái áo ngủ là một mảng trắng xóa, ặc, còn có sợi dây lưng nho nhỏ nữa chứ... bất quá hắn cũng kịp nhìn thấy những "đường nét cơ bản" bên trong cái quần nho nhỏ kia...

Cao Hiểu Tiết không nghe Trần Húc trả lời vì thế nghiêng đầu qua thì thấy Trần Húc đang trợn đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm vào cổ áo mình...