Chương 36: Bệnh dại (1/2)
Thật ra những người trên sàn nhảy đều chú ý động tĩnh bên này vì Lưu Lăng Thiên tuy không đẹp trai nhưng nhưng dáng người khá cao - khoảng 1,8m, lại ôm 1 bó hoa to tướng, chỉ có mắt có vấn đề mới không nhìn thấy hắn! Huống chi vừa bước vào hắn đã đi thẳng tới chỗ Quản Dịch, đám nhiều chuyện này đều vô cùng kích động, rất muốn nhìn xem có "gian tình" gì hay không?
Nghe những lời của Trần Húc, đám này dựng thẳng lổ tai lên nghe ngóng, giống hệt 1 đám "chó chờ xương"!
Đúng lúc Lưu Lăng Thiên đang mặc một cái áo sơ mi màu xanh lá, với lại trên mặt hắn cũng không thiếu... mụn nên thoạt nhìn quả thật giống hệt 1 cây Tiên Nhân Chưởng! Đám người đang xem kịch mắng thầm là thằng nhãi Trần Húc này độc mồm độc miệng, mà ngay cả mấy thằng cùng phòng cũng cảm thấy kỳ quái vì trước giờ không phát hiện Trần Húc có "năng khiếu" mắng người như thế!
Lưu Lăng Thiên bị nói 1 câu làm tức giận mặt đỏ bừng, nhưng cũng may làm công phu nhẫn nại của hắn cũng không tệ, cố gắng hít sâu 1 hơi rồi nhìn sang Quản Dịch, lúc này nàng lại cười 1 cái thật tươi rồi bước tới bên cạnh Trần Húc, nói:
- Xin lỗi, anh làm ơn tránh ra một chút.
Cú này mới làm Lưu Lăng Thiên bùng nổ, thấy thế đám đang đứng xem rất mong chờ một trận nảy lửa, thầm tưởng tượng: Lưu Lăng Thiên sẽ cởi bao tay ra ném cho Trần Húc [cách thách đấu của quý tộc Châu Âu], sau đó 2 người sẽ hẹn thời gian và địa điểm, kế tiếp nữa là 2 người sẽ hùng hục chiến đấu như 2 con trâu đực đang động dục! Nhưng... ài, uổng công đám kia mong chờ, bởi vì Lưu Lăng Thiên tức giận đến mức mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, biến đổi vài lần - giống như đang luyện “Càng Khôn Đại Na Di” [trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”] – sau đó hắn khẽ cắn môi giống như hạ quyết tâm, nói với Quản Dịch:
- Thật sự không cho tôi cơ hội nào sao?
Mới vừa nghe, Trần Húc suýt nữa làm một cái động tác nôn mửa, còn Quản Dịch lấy tay xoa xoa cái trán, cười khổ:
- Sư huynh à, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ xem anh như bạn bè bình thường thôi, không hề có ý gì khác đâu.
Bộ dáng Lưu Lăng Thiên như muốn phát điên, hắn gào lên:
- Tôi không có hiểu lầm! Tôi có thể cảm giác được em đối xử với tôi rất khác với những người khác!
Vừa nghe lời này Trần Húc liền nghĩ thầm “Tiêu rồi, quả nhiên là cô em này gây chuyện”.
Bởi vì mỹ nữ này rất gợi cảm, mỗi động tác cười hay nhăn mặt của nàng đều làm trong lòng đám con trai phải nổi sóng, do đó làm người ta sinh ra một ít hiểu lầm. Lưu Lăng Thiên là 1 ví dụ, hắn rất đáng thương, bởi vì có chút tự kỷ nên rơi vào cái hố to siêu cấp.
Nghĩ đến đây, Trần Húc cảm thấy thằng này cũng đáng thương, có đôi khi tự tác đa tình cũng không phải là cái gì xấu nhưng mà phải biết suy nghĩ nha, không phải con gái cười với chú thì chắc chắn là người ta thích chú đâu nhá! Nếu người ta cười với chú là thích chú thì người ta ra đường phải đeo mặt nạ mất, à, nếu không đeo mặt nạ thì nàng không được phép cười nha, chứ nếu nàng mà cười thì chắc chắn sẽ có chuyện!
Trần Húc cảm thấy mình thật sự có bãn lĩnh vì mình có năng lực khống chế rất mạnh. Nãy giờ Quản Dịch cười với mình nhiều lần nhưng mình đâu có sinh bệnh tự kỷ như thằng này đâu?!
Bất quá nhìn bộ dáng Lưu Lăng Thiên, không riêng gì Trần Húc mà tất cả mọi người đều cảm thấy bất thường, bởi vì hắn đang thống khổ ôm cái đầu, có bộ dáng như sắp phát điên. Vài vị sư huynh biết hắn lập tức chạy tới nói:
- Lăng Thiên à, chuyện này dừng ở đây được rồi. Ngươi cũng là người trưởng thành, phải biết là loại chuyện này đâu có ép buộc được. Thấy ngươi cũng mệt rồi, hay là về ngủ sớm đi,.
Lúc này Trần Húc cũng nói:
- Sư huynh à, anh về tắm rửa rồi ngủ một chút đi, nhìn anh không được khỏe lắm, có cần đi bệnh viện khám một chút không?
Đôi mắt Lưu Lăng Thiên chuyển sang màu đỏ, trừng trừng nhìn Trần Húc, quát:
- “Mày câm miệng đi!” Trong mắt hắn lúc này Trần Húc đã là tình địch.
Trần Húc cảm thấy mình thật sự rất oan uổng, càng cảm thấy mình giống như là đang giao du với người xấu, vì thế hắn vừa định nói với Quản Dịch: “Loại chuyện thế này tôi tham dự không được thích hợp, bạn tự lo liệu nha”, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì thấy nắm tay của Lưu Lăng Thiên đang bay nhanh tới mặt mình!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả mấy vị sư huynh đang khuyên can cũng không ngờ tới hắn tự nhiên lại ra tay, mọi người nghĩ thầm “Một đấm này mà đánh trúng thì mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết”, đám con gái thì đã chuẩn bị miệng để hét lên! Ngay lúc này, mọi người giật mình khi phát hiện nắm tay của Lưu Lăng Thiên bị Trần Húc kẹp chặt!
Trần Húc cũng giật mình, mấy ngày nay, tối nào hắn cũng huấn luyện đánh nhau trong thế giới ảo mấy giờ, à, nói đúng hơn là bị chà đạp mỗi ngày mấy giờ mới đúng. Cùng cao thủ so chiêu mỗi ngày như thế nên mặc dù trong đời thật hắn chưa động thủ lần nào nhưng khi thấy 1 đấm của đối phương thì thân thể Trần Húc lập tức phản ứng theo bản năng.
Một đấm không trúng, Lưu Lăng Thiên lập tức luống cuống, lại tung thêm 1 quyền, nhưng lại bị mấy người bên cạnh kéo lại. Ngô Trữ hét to vào tai hắn:
- Lăng Thiên, ngươi điên rồi hả? Ngươi muốn dọa những người đang có mặt ở đây hả?
Ngay cả Nichole cũng nhìn không được, đi tới nói:
- Cậu sinh viên này sao lại làm thế? Cậu chỉ biết làm người ta chán ghét mà thôi. Xem ra tôi phải dạy cậu một khóa tâm lý rồi.
Sau đó Nichole kéo Quản Dịch qua một bên, thấp giọng nói:
- Loại chuyện thế này tôi cũng gặp nhiều rồi. Không sao đâu, đừng lo.
Trần Húc buồn bực nhìn sang Quản Dịch thì thấy nàng đang cười nhận lỗi với mình, hắn nhịn không được phải run lên, nói:
- Chị Hai à, sau này bớt cười một chút đi. Hay là học theo Bao Tự [một người đẹp Trung Quốc thời nhà Chu] ấy, khi nào đốt lửa phong hỏa đài đùa giỡn chư hầu thì hãy cười nha.
Quản Dịch muốn nói một câu “Nếu câu chuyện đốt lửa phong hỏa đài mà có phiên bản mới thì mình sẽ cười” nhưng nghĩ lại thấy tình hình này không thích hợp để đùa giỡn nên nàng im lặng.
Đám Ngô Trữ bên kia cũng đang rất buồn bực, Lưu Lăng Thiên cũng là năm hai như bọn họ, thấy tiểu tử này hôm nay bất thường như vậy nên mấy tên năm hai này cũng phải đỏ cả mặt.
Sinh viên nói yêu thương thì đúng là yêu thương thật, chứ không phải như trung học, cứ thầm mến nữ sinh nào đó là bất kể kết quả thế nào cũng lập tức xông lên, cả đám như Titanic đâm vào núi băng rồi... chìm nghỉm. Vào đại học thì dù sao cũng đã là một nửa người trưởng thành rồi, cho nên tư tưởng phải chín chắn hơn. Người ta từ chối thì coi như xong, làm lớn chuyện thế này chỉ tổ làm mình không thoải mái, nhất là trước mặt nhiều đàn em như thế này, ài,... dọa người quá đi!
Nhưng mà dọa ai thì dọa, sao lại chọn ngay cái lớp Y tá thế này?! Lỡ như mấy cô em Y tá sợ hãi thì phải làm thế nào? Không phải là cắt đứt đường lui của đám con trai Khoa CNTT sao?
Vì thế mấy người này buồn bực lôi Lưu Lăng Thiên ra ngoài, nhưng người này giãy dụa rất hăng, xem Trần Húc như kẻ thù giết cha vậy, muốn xông tới cắn hắn một cái! Ánh mắt thế này nếu nói dễ nghe thì là “Ánh mắt của một con sói bị thương” nhưng nói khó nghe thì là “Ánh mắt của chó điên”, túm lại là làm cho Trần Húc thấy hơi sờ sợ... Hắn sợ bị cắn!!!
Lưu Lăng Thiên bị vài người cao to lôi đi nên giãy không được, trong tình thế cấp bách hắn liền phun một ngụm nước miếng về phía Trần Húc, Trần Húc phản ứng rất nhanh, vội vàng đưa tay trái lên chặn lại nên không bị nước miếng văng trúng mặt. Có điều lần này Trần Húc rất tức giận, mà mấy thằng cùng phòng cũng tức giận vọt ra che trước mặt Trần Húc mắng ầm lên.
Lúc này ai cũng cảm thấy Lưu Lăng Thiên này thật sự là hơi quá đáng!
Quản Dịch nghiêm mặt đi tới, âm thanh lạnh lùng:
- Lưu Lăng Thiên, tôi thật sự khinh thường anh!
Nói xong nàng kéo tay Trần Húc hỏi:
- May quá, không trúng mặt, mình dẫn bạn đi rửa ráy một chút nha.
Bị Quản Dịch lôi kéo, nhìn Lưu Lăng Thiên giống như dã thú bị thương, cơn giận trong lòng Trần Húc cũng tiêu mất, hắn chỉ cảm thấy người kia thật sự quá đáng thương.
Cúi đầu nhìn một cái, trừ ống tay áo thì nước miếng đều dính trên mặt cái đồng hồ, cũng may không phải là cục “Mr. Đàm”, với lại cái đồng hồ này không thấm nước chứ nếu không thì thật là gớm chết.
Trần Húc rút tay lại rồi nói:
- Mình đi rửa tay một mình cũng được rồi, bạn về trước đi.
Quản Dịch cười khổ một tiếng:
- Chuyện này đều do mình mà ra, xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bạn. Chút nữa mình mời bạn ăn khuya xem như tạ lỗi nha.
Trần Húc đâu còn gì để nói. Huống chi ăn khuya với mỹ nữ mà mình không phải tốn tiền thì cũng không phải chuyện gì cực khổ lắm, vì thế hắn đồng ý.
Đi vào WC, Trần Húc lấy khăn giấy lau tay áo và cái đồng hồ, sau đó lại lấy khăn ướt lau cái đồng hồ thật cẩn thận, tuy là cái máy tính siêu cấp này không thấm nước nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lúc lau tới cái màn hình, Trần Húc mới phát hiện trên đó có 1 hàng chữ...
5 giây sau, Trần Húc bay nhanh khỏi WC, rồi bay vào đại sảnh, nhìn về phía Lưu Lăng Thiên còn đang giãy dụa, hét lớn:
- F..k, anh mắc bệnh dại rồi!!!