Chương 28: Trừng phạt Snake!
Sau khi tin tức này được phát ra, mọi người đều trầm mặc, trong đó có cả Trần Húc.
Những người khác cảm thấy yêu cầu này của Bảo Bối Màu Lam tuy là "hợp lý", nhưng chưa chắc là "hợp tình". Còn Trần Húc thì lại đang suy nghĩ: nếu giao kỹ thuật này cho quân đội thì có bị người ta phát hiện bí mật của mình hay không? Dù sao nó cũng là kỹ thuật đi trước thời đại tới 80 năm!
Thật ra bản thân Trần Húc cũng không có ý kiến gì, bởi vì cái tường lửa này nằm trong tay hắn chỉ tổ "phí của trời", có thể cống hiến cho quốc gia thì hắn rất nguyện ý. Đương nhiên, loại cống hiến này có điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ tốt chính mình. Dù sao Trần Húc cũng là người ích kỷ, nếu quốc gia muốn lục lọi cái siêu cấp máy tính của hắn thì nói thế nào Trần Húc cũng sẽ không đồng ý.
Loại chuyện này Trần Húc không thể nào quyết định được, vì thế liền hỏi Tiểu Mẫn:
- Tiểu Mẫn, nếu ta giao tài liệu của cái tường lửa này cho người khác thì người ta có thể phát hiện ra nó là kỹ thuật của tương lai hay không?
- Không thể được, vì xuất phát từ nguyên tắc giữ bí mật nên các bản vá lỗi và tường lửa bày ra trên 2 trang web này toàn bộ sẽ tự động được xóa bỏ sau 12 tiếng đồng hồ, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại sẽ không thể nào phát hiện và phân tích được.
- Ta không phải có ý này. Mà ta muốn "chuyển giao công nghệ", muốn tặng cái tường lửa này cho người ta, hơn nữa còn công khai các tri thức kỹ thuật của nó cho bọn họ. Ta làm vậy thì có làm bại lộ thân phận của chúng ta hay không? Có thể bại lộ kỹ thuật này đến từ tương lai không?
- "Hẳn là không bại lộ," Tiểu Mẫn nói tiếp: "Bởi vì hiện giờ tôi chỉ lợi dụng các dữ liệu trong kho để tạo ra các bản vá. Kỹ thuật của các bản vá này không vượt qua năm 2015. Còn phần nhân của tường lửa thì tuân theo quy tắc hoạt động tuần tự của máy tính hiện tại, cho nên nó cũng không vượt thời đại quá xa. Khi người khác nghiên cứu thì nhiều nhất chỉ là phát hiện ra các lổ hổng mà trước đây bọn họ không biết, chắc là không ai liên tưởng đến máy tính tương lai cả"
Đám Bảo Bối Màu Lam cũng đang rầu rỉ. Sẽ có giá cả thế nào đây?
Dùng ánh mắt chuyên nghiệp của một lập trình viên mà xét thì giá trị của cái tường lửa này không thể tính toán được! Nếu SM.MH tuyên bố sẽ bán cái tường lửa này ra thì có trời mới biết các công ty an ninh máy tính sẽ bỏ ra cái giá điên cuồng cỡ nào? 30.000.000? 50.000.000? Nhưng đơn vị tiền chắc chắn sẽ là USD!
Tuy quân đội Trung Quốc không thiếu chút tiền đó nhưng họ phải giải trình thế nào khi phải bỏ ra số tiền khổng lồ như thế chỉ để mua một cái tường lửa? Dù cho nó mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là một phần mềm mà thôi!
Vượt qua 10.000.000 nhân dân tệ thì Bảo Bối Màu Lam không thể làm chủ. Nhưng cái giá này thật sự làm nàng phải ngượng ngùng nếu nói ra, cho nên nàng chỉ có thể gọi điện thoại để xin chỉ thị của cấp trên.
Sau khi bấm một dãy số, chưa có người bắt máy thì cửa sổ chat lại rung lên, nàng nhìn lại thì thấy là SM.MH gửi cho mình một cái tập tin nén có dung lượng khoảng 300MB.
"Không... Không phải chứ...?!" Bảo Bối Màu Lam nhanh chóng nhận tập tin, cái tập tin này... Chẳng lẽ là...
Nàng hỏi nhưng hắn không trả lời - không phải là Trần Húc đùa giỡn hay cố ý làm ra vẻ thần bí, mà hắn thấy gửi 300MB sẽ tốn chút thời gian nên tranh thủ đi... "lái" một chút – theo như phép lịch sự trong giao tiếp hằng ngày thì như vậy là bất lịch sự!
Nhưng không ai nghĩ là SM.MH “bất lịch sự” cả, cũng không ai có thể nghĩ ra hắn thật sự chỉ là một con gà! Bảo Bối Màu Lam gửi đi mấy câu nhưng hắn không đáp lại, vì thế không dám hỏi nữa, vì nàng biết, có một số hacker kỹ thuật càng cao siêu thì tính tình càng cổ quái - như [email protected] Niko chẳng hạn, hắn từ nhỏ đã quái gở, không thèm để ý tới ai cả.
Snake ngưng tấn công, vì sau khi phát hiện đại hồng thủy [DDOS] không có hiệu quả thì họ bắt đầu thu thập dữ liệu, hy vọng có thể phân tích được thủ đoạn phòng ngự của tường lửa nên phải ngừng tấn công một lúc.
10 phút sau, tập tin được truyền xong, Bảo Bối Màu Lam vừa mở ra đã thấy giật mình, mở to 2 mắt: "Đây là... Tường lửa và mã nguồn của nó?!"
Mã nguồn là gốc rễ của một phần mềm, chỉ cần có mã nguồn sẽ nắm được kỹ thuật và những bí mật bên trong đó!
SM.MH quá hào phóng! Ngay cả giá cả cũng không thèm hỏi!
"Suy bụng ta ra bụng người", Bảo Bối Màu Lam cảm thấy mình thật sự không thể nào hào phóng như thế được. Vì đối với lập trình viên thì một phần mềm mình khổ tâm nghiên cứu ra thì sẽ xem nó như con của mình vậy, nhất là với những thứ mà người khác không biết, thậm chí là phải nhiều năm sau mới có người phát hiện!
Chẳng lẽ hắn thật sự là “hàng hiếm”? Là một hacker truyền thống còn sót lại sao?
Đối phương không nói chuyện thù lao, nhưng Bảo Bối Màu Lam cảm thấy mình cũng làm ngơ là không có phúc hậu nên vội vàng nói:
- Còn thù lao thì thế nào? Chúng tôi không thể lấy không thành quả nghiên cứu cực khổ của ngài được. Xin ngài cho cái giá.
Cực khổ? Trần Húc cảm thấy nếu mình nói 2 từ này thì chắc trên thế giới này không ai dám nói là mình "khỏe" cả. Có câu "được hoa mà không mất tiền thì không đau lòng", hiện giờ Trần Húc cũng vậy, không đau lòng chút nào. Vì thế hắn nói:
- Được cống hiến cho quốc gia là nghĩa vụ và niềm vinh hạnh của tôi, chuyện thù lao đừng nhắc tới nữa
Thấy những lời này, hai tay đang gõ bàn phím của Bảo Bối Màu Lam tạm dừng một chút, sau đó cười khổ xóa hết dòng chữ đang gõ:
- Tôi sẽ thương lượng với cấp trên, tranh thủ lấy giá cả hợp lý cho ngài, dự tính sẽ không thấp hơn 20.000.000...
Nếu Trần Húc biết 20.000.000 - thậm chí còn nhiều hơn nữa - chỉ vì một câu nói của mình mà bay mất thì không chừng hắn sẽ đập đầu vào tường để tự sát mất! Đây là một con số khổng lồ đó! Nhưng may là hắn không biết. Xem ra ngu ngơ không biết gì cũng là một điều hạnh phúc...
Rốt cục, Snake lại bắt đầu tiến công, lần này họ áp dụng phương pháp liên tục yêu cầu kết nối tới server - đây là một thủ đoạn thấp kém của hacker - vì sau khi phân tích, họ thấy cái server này không còn lổ hổng gì để khai thác, không có cách nào để nhanh chóng giải quyết đối phương nên đành dùng phương pháp gần như là vô sỉ này.
Tại sao phương pháp này bị gọi là vô sỉ?
Truớc hết, phải biết rằng: tường lửa là một chương trình, mà chương trình thì phải tuân thủ theo nguyên tắc tuần tự. Loại thủ đoạn này lúc bình thường thì hầu như không có tác dụng gì trong chiến tranh hacker, bởi vì Admin có thể thông qua luồng dữ liệu mà biết được ý đồ của đối phương và ngăn chặn nó.
Nhưng vấn đề là: SM.MH đã nói trước: hắn chỉ dùng tường lửa để phòng ngự, bản thân hắn và người khác sẽ không ra tay! Cho nên phương pháp này bị kêu là “vô sỉ” vì chỉ cần dùng dữ liệu giả thì họ có thể xâm nhập vào server!
Đây là sơ sót cùng loại với sơ sót trong giao thức TCP/IP. Chỉ là sơ sót có thể lợi dụng chứ không phải là lổ hổng.
Server của trang web phải tiến hành kết nối, trao đổi với mọi người, nếu không thì cho dù là thần cũng không thể nào thông qua Trà Truyện để xâm nhập một cái server không có nối mạng! Đây là thường thức cơ bản.
Mà một khi trao đổi dữ liệu thì nhất định sẽ sinh ra sơ hở này. Trang web của Snake thì ngay trang chủ đã sử dụng thuật toán mã hóa hỗn độn, không cho ai có cơ hội liên tục kết nối tới trang web, do đó không sợ phương pháp này. Nên khi phát hiện Snake sử dụng phương pháp này, tất cả mọi người đều mắng: "Vô sỉ!"
Bảo Bối Màu Lam đánh ra:
- Đối phương dùng phương pháp này ngài không hề lo lắng sao?
Bên kia trả lời:
- Lo lắng cái gì?
Những lời này thật sự thực làm cho người ta muốn hộc máu! Bảo Bối Màu Lam cảm thấy nếu không phải đối phương rất tự tin đối với kỹ thuật của mình thì tuyệt đối là một con gà siêu bự! Đương nhiên, nàng khẳng định đối phương không phải là cái loại gà...
Lúc này con gà siêu bự cũng rất buồn bực, bởi vì hắn thật sự không biết ý tứ của những lời này...
Snake liên tục đưa ra yêu cầu đăng kí tài khoản mới, mà cái loại yêu cầu này lại không thể từ chối được! Vì một cái tường lửa mà làm cho server không thể hoạt động bình thường thì còn gọi là tường lửa cái rắm gì?!?
Thông qua việc quan sát và phân tích trạng thái của server, đám Snake tức muốn hộc máu. Vì theo báo cáo thì hiện giờ đang có trên 20.000 IP đang kết nối tới server, nói cách khác: toàn bộ hacker đều đang chú ý tới diễn đàn này, có rất nhiều người còn thoải mái đăng ký tài khoản và post bài, nhưng DDOS của mình vừa rồi lại không tạo thành chút xíu ảnh hưởng gì đến server của người ta!
Vì thế Snake nhang chóng đưa ra chiến thuật mới: nếu ta dùng DDOS đều bị ngươi chặn hết dữ liệu vậy thì ta sẽ dùng cách liên tục đăng ký tài khoản xem ngươi chết thế nào?!
À, để giải thích một chút: DDOS là phương pháp tấn công lợi dụng rất nhiều "thịt gà" gởi yêu cầu kết nối giả tới server - giống như một người chào hỏi bạn, rồi đưa tay muốn bắt tay với bạn, mà bạn thấy người ta đưa tay ra thì sẽ lễ phép đưa tay ra hoàn lễ, nhưng lúc này người ta lại thu tay về rồi quay đầu đi mất! Như vậy, khi có rất nhiều người vươn tay ra thì server sẽ hoạt động chậm lại. Nhưng cái tường lửa này lại dễ dàng nhìn ra: ngươi đưa tay chỉ là đùa giỡn, nên ta đíu thèm ngó tới ngươi. Càng ghê gớm hơn nữa là: nó có thể phán đoán chính xác cánh tay nào chỉ là đùa giỡn, cánh tay nào là thật sự muốn bắt tay với mình - là đăng ký tài khoản, post bài,... - trong hàng vạn cánh tay đang chìa ra đó.
Nhưng hôm nay, Snake thay đổi phương pháp, bọn họ sử dụng phương pháp: ta vươn 10.000 cánh tay ra và đều bắt tay với ngươi, hơn nữa, mỗi lần bắt tay thì ta đều nắm thật chặt tay của ngươi!
Loại phương thức công kích này chính là từ giả biến thành thật! Trừ phi server của ngươi từ chối bắt tay, chứ nếu không thì chỉ riêng chuyện bắt tay cũng đủ làm ngươi mệt chết rồi!
Phương pháp này thực sự quá mức vô sỉ!
Snake biên soạn một phần mềm tự động đăng ký, bắt đầu liều mạng đăng ký tài khoản, cho dù có mã xác nhận cũng không có vấn đề gì, bởi vì nếu nhập sai mã xác nhận thì server cũng phải trả lời một câu: "Xin lỗi, sai mã xác nhận!", như vậy, nếu trong nháy mắt có trên 10.000 yêu cầu đăng ký tài khoản cùng một lúc thì server sẽ bị khựng lại chốc lát, chỉ cần như thế thì họ sẽ chộp lấy cơ hội!
Thấy đối phương dùng thủ đoạn này, trái tim của những người đang theo dõi đã nhảy lên tới cổ họng, vì phương pháp này đê tiện thì có đê tiện nhưng lại có hiệu quả rất cao! Server chỉ có thể chịu được một giới hạn nào đó, khi đã vượt quá giới hạn này thì server sẽ bị chậm lại, thậm chí có thể bị "đơ" luôn!
Đây là “dương mưu” trắng trợn, không phải là “âm mưu”! Dương mưu có ý nghĩa chính là: cho dù ngươi có biết được kế hoạch của đối phương thì cũng không có cách để ngăn cản!
Lúc này đã có người nhịn không được, gào lên:
- Đại thần SM.MH, mau ra tay đi, đối phương quá mức vô sỉ!
Còn có người kêu gọi mọi người trong diễn đàn ngừng post bài nhằm giảm tải cho server!
Cũng có người mắng Snake không biết xấu hổ, bởi vì trang web của bọn họ nhất định là dùng server rất mạnh, có thể thừa nhận áp lực rất lớn, nhưng đằng này, Đại thần SM.MH chỉ tùy tiện mượn cái server bèo nhèo của Liên Minh Hồng Khách mà thôi.
Nhưng vẫn là câu nói kia: chiến tranh hacker không có công bình.
Thân là Admin, đám người Bảo Bối Màu Lam tại hậu trường nhanh chóng phát hiện: dù đối phương chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã phát ra mấy vạn yêu cầu đăng ký tài khoản mới nhưng mức tiêu hao RAM và CPU của server chẳng những không tăng lên mà còn giảm nhẹ!
Đây là chuyện gì?!
Đối phương rõ ràng đang sử dụng dương mưu, hơn nữa, mấy vạn yêu cầu này đã bắt tay với server, nếu bình thường thì server đã bị đơ luôn rồi, nhưng xem tình huống hiện giờ thì hình như không có gì khác thường.
Ngay lúc mọi người đang sợ hãi than thở, trên trang chủ, phía dưới câu tuyên ngôn “Đạo khả đạo phi thường đạo. Danh khả danh phi thường danh” của Liên Minh Hồng Khách xuất hiện một dòng chữ:
- Hắn cường mặc hắn cường, gió mát phất núi, Minh Nguyệt chiếu đại giang.
Đây là một câu khẩu quyết "Cửu Dương Thần Công" trong tiểu thuyết "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" của Kim Dung, ý tứ chính là: mặc kệ ngươi mạnh mẽ thế nào thì ta vẫn giống như là gió mát thổi qua núi, như trăng sáng chiếu rọi trên sông,... [còn nói theo kiểu “giang hồ” là: mày mạnh thì kệ mịa mày, chả liên quan cái đíu gì tới tao, việc tao thì tao cứ làm :D]
Đoạn này là do Trần Húc đánh ra, mặc dù chỉ là trang sức trên trang chủ nhưng nó được minh họa bằng hình ảnh của một người đang nói [chắc có dạng mấy cái bong bóng lời thoại trong truyện tranh ấy].
Cách trao đổi tin tức của SM.MH lúc này khác với giao thức TCP/IP vốn có rất nhiều dữ liệu được xử lý trên server nên dễ dàng làm cho server bị quá tải.
Ví dụ: Trước đây, các trang web video là các file SWF, được đặt trực tiếp trong trang web nên khi có nhiều người cùng xem thì mấy trang này bị đơ do server phải xử lý quá nhiều thông tin. Còn hiện giờ, các trang web video đều dùng hình thức P2P, tức là: khi một người xem video thì đoạn video đó trước tiên sẽ được tải một đoạn ngắn xuống máy tính của họ rồi mới phát lại cho họ xem, rồi cứ thế vừa tải vừa xem, làm như vậy thì sẽ giảm được áp lực cho server bằng cách giao nhiệm vụ xử lý video cho máy tính của người xem.
Mà lúc này, server cũng đang dùng cách như thế để vượt qua đợt tấn công của Snake: không tự xử lý tất cả các thông tin mà phân phối đến từng cái máy tính đang kết nối tới server cho chúng xử lý rồi nhận kết quả đã được xử lý.
Khi Snake dùng mấy vạn “thịt gà” để đăng ký tài khoản thì server nhận thấy áp lực quá lớn nên phân phối dữ liệu đến từng cái máy tính đang kết nối tới server để chúng tự xử lý, cho nên Snake làm cho diễn đàn Liên Minh Hồng Khách tăng lên mấy vạn tài khoản nhưng lại chả làm gì được cái server!
Khi Snake phát hiện điểm này thì sự kính nể như nước sông cuồn cuộng không dứt... [câu này là của Vi Tiểu Bảo, ai có đọc Lộc Đỉnh Ký thì biết :D], đồng thời cũng tức gần như phát điên!
Dùng cách này cũng không được sao? Vậy thì đánh thế quái nào được?!
Không thể nói là kỹ thuật của Snake chỉ có một nhúm nhỏ được, vì phương pháp tấn công của hacker chỉ có vài loại như: lừa gạt server, tìm kiếm lổ hổng, hoặc là dùng số lượng thông tin cực lớn để đánh sụp server của đối phương.
Nếu đã sử dụng hết chiêu thức mà không có kết quả gì thì chỉ còn cách tung ra chiêu cuối: virus!
Thật ra họ cũng không quá tin tưởng cách này có thể thành công. Vì ngay cả virus Phong Hỏa mà còn bị vị đại gia này phá giải, vậy thì đồ chơi trên tay mình có tác dụng sao?
Thời gian đã trôi qua một nửa, mặc kệ có thành công hay không, phải thử mới được.
Sau một lúc thảo luận, Snake quyết định tung ra virus mà bọn họ nghiên cứu từ rất lâu rồi: "Chung kết giả" [Finisher].
Tính bí mật của virus này có lẽ kém xa so với Phong Hỏa nhưng tính lây lan và phá hoại của nó lại lớn hơn nhiều. Sau khi máy tính nhiễm virus này thì nó sẽ liều mạng tấn công Trà Truyện và máy tính của người khác, hơn nữa nó còn tạo ra rất nhiều tin rác và phá hủy dữ liệu đang có trong máy tính!
Có thể nói virus này được tạo ra là để phá hoại, đây là virus thuộc loại “mũ đen”, hơn nữa, nó còn là virus bị hacker phỉ nhổ!
Snake nhanh chóng phát tán virus, họ chọn dùng phương pháp giống như “Thất Thương Quyền” [Tuyệt chiêu của Tạ Tốn, ai coi “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” thì biết], trước tự đả thương mình sau đó mới đả thương người! Bọn họ đem virus thả vào mấy vạn “thịt gà” của mình – tương đương với tạo ra mấy vạn kíp nổ! Thế là chỉ trong vài giây, Finisher lan tràn khắp nơi trên Trà Truyện!
- "F..k! Snake điên rồi?!" Bảo Bối Màu Lam là người đầu tiên phát hiện virus điên cuồng này nên tức giận tuôn ra một câu thô thoại, sau đó phát tin tức cho SM.MH:
- Snake tung ra một loại virus có tính công kích rất mãnh liệt, virus này có tính lây lan và phá hoại rất mạnh, trong chớp mắt đã có rất nhiều máy tính bị trúng độc! Không ngờ bọn họ điên cuồng như thế?!
Lúc này Trần Húc được Tiểu Mẫn báo cáo:
- Phát hiện virus tên là ‘Finisher’, virus này lây lan rất mạnh, hơn nữa nó còn phá hoại dữ liệu trong máy tính. Nó là một trong những virus ác độc nhất trong thế kỷ 21, máy tính nào bị trúng độc thì sẽ mất hết dữ liệu!
- “Đù móa nó!!!” Trần Húc cũng phát hỏa, thật sự phát hỏa.
Mặc dù là gà, nhưng sau khi hắn đọc tư liệu giới thiệu về virus này cũng biết tính độc hại của nó, một khi nó bùng nổ thì sẽ có bao nhiêu người ngồi ôm máy tính mà khóc? Người khác thì ra sao hắn không biết, nhưng bản thân hắn thì trong laptop có vài chục GB... phim xxx mà hắn rất vất vả mới download được! Trong đó lại có vài phim không còn lưu hành nữa, nếu bị xóa mất thì biết tìm ai để đòi đây?!?!
Rất nhanh, trong phòng nói chuyện phiếm có nhiều người hô to là mình bị “trúng số”, dữ liệu mất hết! Còn có người báo cáo rằng những người đang xem diễn biến cuộc chiến đều trúng độc! Virus này giống hệt chó điên, không chui qua tường lửa được thì quay sang cắn người khác!!!
Trần Húc thật sự phát hỏa, chỉ vì một cái danh tiếng, lại dám sử dụng thủ đoạn như vậy, Snake không biết hậu quả khi phát tán virus sao?!
Trang chủ Liên Minh Hồng Khách đột nhiên xuất hiện một hàng chữ:
- Snake, ta thật không ngờ các ngươi lại dùng loại thủ đoạn cực đoan này, xem ra là ta sai lầm rồi.
- Đối với loại hacker sa đọa như các ngươi thì có kỹ thuật mạnh mẽ là một sai lầm lớn, cũng là nỗi bi ai cho giới máy tính.
- Xem ra các ngươi không quý trọng cơ hội ta lưu lại cho các ngươi, càng lún sâu vào sai lầm.
- Các ngươi trước kia hoành hành bá đạo, và hôm nay lại phát tán virus độc ác, đã làm cho thế giới không thể tha thứ cho các ngươi.
- Có lẽ ta bản nhân không có quyền lực phán quyết các ngươi, nhưng cơ quan tư pháp sẽ có, hành vi của các ngươi đã quá đủ để cho các ngươi dùng nửa đời sau để sám hối trong tù.
Không ai biết đoạn văn này xuất hiện có ý nghĩa gì, nhưng Snake lại đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo nảy lên trong lòng.
Vài giây sau, trang chủ xuất hiện một cái danh sách có nội dung:
Thành viên Snake gồm:
- Người sáng lập: Tiến sĩ Carmelo, kỹ sư cao cấp của Microsoft...