Siêu Cấp Cường Giả

Chương 739: Điên cuồng

Bùi Đông Lai đến sớm hơn so với dự đoán của Phong Diệp.

20 phút sau, khi Quý Hồng tắm xong, trùm khăn tắm bước ra thì tiếng chuông cửa vang lên.

Nghe tiếng chuông cửa Quý Hồng liền biết là Bùi Đông Lai, bèn quấn tạm chiếc khăn tắm màu trắng bước chân trần ra mở cửa.

"Két"

Cửa phòng khẽ mở ra, đứng ngoài chính là Bùi Đông Lai với chiếc áo Tôn Trung Sơn, trong mắt hắn lúc này chính là hình ảnh Quý Hồng với chỉ một chiếc khăn tắm duy nhất trên người.

Vì chỉ khoác tạm một chiếc khăn tắm nên những đường cong gợi cảm trên người nàng đều lộ rõ mồn một, bên dưới xương quai xanh là khe núi vừa bí hiểm mà vừa hấp dẫn, thu hút toàn bộ tầm mắt của Bùi Đông Lai. Phía dưới đôi đùi đẹp gần như lộ ra hoàn toàn, chỉ có nơi kín đáo nhất ở giữa đã bị che khuất.

- Honey, cám ơn cậu đã cứu sư phụ tôi!

Thấy đôi mắt Bùi Đông Lai trần trụi nhìn mình, trên mặt Quý Hồng không xuất hiện nụ cười đoạt mạng như bình thường, mà nàng dùng một ánh mắt nhu tình đáp lại.

- Cô…

Bùi Đông Lai vốn còn muốn nói gì đó, nhưng hắn vừa mở miệng thì Quý Hồng đã như con tiểu bạch xà lướt tới, đôi ngọc thủ khẽ ôm lấy má hắn, bàn chân nhỏ hơi kiễng lên, nàng dùng nụ hôn để khóa miệng hắn lại.

Bùi Đông Lai chỉ kịp cảm giác được một làn u hương tràn tới, một thân thể nhu nhuyễn mềm mại đã áp vào người hắn, trước ngực còn có cảm nhận được thứ gì đó đang đè nén xuống.

Gương mặt quyến rũ gần hắn trong gang tấc không biết do mới tắm xong hay do xấu hổ mà đã ửng hồng.

Hương sữa tắm cùng u hương cơ thể tạo thành một thứ xuân dược nhẹ nhàng tràn vào mũi hắn, sau đó lan tỏa ra từng mạch máu.

Bốn mắt đối nhau, đôi mắt phượng của Quý Hồng hơi khép, trên bờ mi còn ẩn ẩn vài giọt nước long lanh, nàng giống như cô thiếu nữ lần đầu tiên trao nụ hôn cho ý trung nhân, ngượng ngùng mà hạnh phúc.

Nàng không chỉ đơn thuần là hôn, mà giống như đang dùng nụ hôn đó để truyền đạt tình yêu của mình.

Bùi Đông Lai sau mấy giây bỡ ngỡ, lập tức đôi tay như phản xạ có điều kiện ôm lấy chặt bờ eo nhỏ nhắn của Quý Hồng, khiến cả người nàng như dán chặt vào hắn.

"… Ư…"

Quý Hồng khẽ ngân một tiếng, thân thể bị hắn ôm chặt có chút run rẩy.

Trong tiếng ngân của nàng, Bùi Đông Lai lập tức đưa đầu lưỡi tiến vào trong, khẽ cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ của nàng.

" A… ư…"

Quý Hồng mặc dù tuôi không còn nhỏ, nhưng vẫn là xử nữ, hơn nữa còn bị Bùi Đông Lai xuất chiêu quá bất ngờ, nàng lập tức buông vũ khí đầu hàng, thân thể nóng rực đỏ ửng như cây đào chín lập tức mềm nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Thấy nàng giống như đã động tình, Bùi Đông Lai cũng cảm giác hạ thân như đang nóng lên, thiết thương trong phúc chốc đã dương lên thẳng tắp, khẽ chạm vào giữa hai chân Quý Hồng, tuy chỉ là chạm nhẹ qua một lớp vải nhưng cảm giác thư sướng như một luồng điện khiến hắn tê dại cả người.

Bất chợt trong cơn khoái cảm Bùi Đông Lai giật mình tỉnh lại, nghĩ tới thương thế của Quý Hồng còn chưa chắc đã hồi phục hoàn toàn, hắn đành kìm nén lửa dục trong người, cười khổ nói:

- Yêu tinh, giữa tôi với cô còn phải nói cám ơn sao?

- Vì thế nên tôi mới hôn cậu.

Quý Hồng chậm rãi mở mắt, đôi mắt mơ màng lung linh như hồ ly chuyển thế, quyến rũ câu hồn trong mỗi động tác.

- Yêu tinh, cô làm như vậy có thể gây chết người đó!

Cảm giác hơi nóng từ Quý Hồng đang truyền sang người mình, lửa dục trong người Bùi Đông Lai càng lúc càng khó kiểm soát, hắn bèn hỏi:

- Thân thể của cô hồi phục ra sao rồi?

- Cậu đoán xem?!

Quý Hồng nở một nụ cười quyến rũ, đầu hơi ngẩn lên, khẽ cắn vành tai hắn, thổi ra một ngụm nhiệt khí:

- Honey, cậu thật cứng rắn…

Bùi Đông Lai không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải Đông Phương Bất Bại.

Ngược lại, hắn đang ở thời kỳ trẻ trung sung mãn nhất, cộng thêm nguyên nhân luyện võ, nhu cầu về chuyện đó càng mạnh hơn so với người thường.

Đối mặt với yêu tinh như Quý Hồng, dục vọng của hắn đã bùng lên từ lâu, nhưng vì sợ vết thương của nàng chưa bình phục nên chỉ có thể dùng ý chí áp chế phản ứng của cơ thể.

Lúc này thấy nàng mị mị cười khiêu khích mình, Bùi Đông Lai giống như bị đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt bùng lên dữ dội.

Cảm giác này giống như một nam nhân vừa tưởng tượng đến nữ thần trong lòng, vừa nhờ ngũ cô nương giải tỏa, bất chợt phát hiện ra… nữ thần đang ngồi ngay trước mắt mình, nhìn mình nói:

- Honey, em muốn…

- Không dùng biện pháp mạnh lại cho rằng tôi là cây cỏ phải không!

Bùi Đông Lai thở dồn, sau đó không đợi nàng nói gì nữa, lập tức bàn tay vuốt xuống cặp mông nàng, miệng cũng tham lam mút lấy môi nàng.

" Ư…"

Quý Hồng khẽ kêu một tiếng, thân thể như người say đổ vào người Bùi Đông Lai, hai tay cũng xé toạc áo trong của hắn.

Tách!

Tiếng giật cúc áo vang lên từng đợt.

Một cúc.

Hai cúc.

Ba cúc.

Trong giât lát nửa người trên Bùi Đông Lai đã không còn sót lại gì, Quý Hồng giống như xà mỹ nữ, đôi tay luồn qua nách ôm chặt lấy lưng hắn, đôi chân khẽ kẹp lấy thiết thương đã giương cao.

"A…"

Khẽ cựa mình, cảm giác ma sát từ hạ thân truyền lên khiến Quý Hồng run rẩy kịch liệt, đôi tay ôm Bùi Đông Lai càng gắt gao hơn, bộ ngực không biết từ lúc nào đã bung ra khỏi áo tắm, hoàn toàn lộ ra trước mắt Bùi Đông Lai, hai hạt anh đào phấn hồng nhấp nhô như kêu gọi hắn.

Bùi Đông Lai thở hổn hển, hôn từ môi nàng xuống cổ, chiếc lưỡi liếm dọc thành một đường dài qua khe núi, sau đó vòng một hình cung lên đỉnh núi, cuối cùng cuộn lấy hạt anh đào mê hồn kia, khẽ mút vào.

"A…"

Tiếng rên rỉ như thống khổ mà cũng như vui sướng, Quý Hồng ngửa đầu ra sau ngân lên từng tiếng, đôi chân bất giác kẹp càng chặt hơn, đôi thay ôm cổ Bùi Đông Lai ghì chặt hắn vào người nàng.

Tiếng rên giống như lời vẫy gọi Bùi Đông Lai đừng dừng lại. Bùi Đông Lai thở dồn, ôm Quý Hồng tới ghế sô pha.

Chiếc khăn tắm trong lúc di chuyển bị tuột ra, thân thể trắng tuyết lộ ra trần trục trước mắt Bùi Đông Lai.

Bị bế ngang người, Quý Hồng học theo Bùi Đông Lai lúc nãy, đôi môi nhỏ khẽ hôn lên ngực hắn, chiếc lưỡi nhỏ liếm lên bộ ngực cứng rắn của hắn.

"Ực…"

Bùi Đông Lai giống như bị điện giật, thân hình có chút lảo đảo.

Thấy hắn như vậy Quý Hồng nở nụ cười quyến rũ, chiếc lưỡi nhỏ tiếp tục lướt trên khắp ngực hắn.

Bị phản kích như vậy, Bùi Đông Lai càng thêm nóng bức, lập tức bước nhanh tới ghế, đặt Quý Hồng xuống.

Quý Hồng nằm trên ghế, đôi tay theo bản năng che bộ ngực trần lại, đôi chân cũng kẹp chặp không để lộ vùng đất thần bí nhất.

Bùi Đông Lai nhìn mà có chút ngây ngốc.

Sau đó hắn lập tức cởi hết y phục trên người một cách máy móc như một tên lính nhận lệnh từ thượng cấp.

Quý Hồng thấy bộ dáng Bùi Đông Lai như vậy thì nụ cười trên môi càng đậm, đôi chân trắng nõn khẽ ma sát vào nhau.

Bùi Đông Lai cởi hết y phục liền tiến lên nắm lấy đôi chân nàng, chậm rãi mở ra. Vùng hoa viên thần bí hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, thiết thương của hắn liền dương lên thẳng tắp.

" A…"

Quý Hồng nhìn chiếc trường thường vừa to vừa cứng rắn liền có chút sợ hãi, đôi chân theo bản năng khẽ rụt lại.

Nhưng mà.

Không đợi Quý Hồng kịp rụt chân về, Bùi Đông Lai lập tức nắm lấy cổ chân còn lại của nàng. Quý Hồng bị hắn nắm chặt hai chân, cả người nằm rạp trên ghế theo hình chữ "Nhân", không thể động đậy được nữa, đôi má ửng hồng lên như tân nương trong đêm động phòng, rụt rè sợ hãi mà lại chờ mong…

Gần.

Gần hơn một chút.

Chạm vào.

Tiến vào trong.

Gặp bức tường phòng thủ.

Phá vỡ.

Huyết lưu bất chỉ. ( Máu đổ)

Tiến vào tiếp.

Vào được một nửa.

Đường đi trở nên hẹp hơn, lần thứ hai gặp cản trở.

Đi chậm lại.

Đã được hai phần ba chặng được.

Không thể đi tiếp nữa, con đường đã quá chật hẹp.

Lùi một bước…

Tiến ba bước!

… xem tại Trà Truyện

Bùi Đông Lai dùng cả sức mạnh và mưu trí, cuối cùng cũng phá tan pháo đài, xâm nhập vào trận địa địch nhân thành công, bắt tiến hành công kích quy mô lớn.

- Tôi… tôi muốn ở trên!

Quý Hồng bị địch nhân xâm lược, đành bỏ trận địa mà xông lên tìm đường sống. Xoay người nằm đè lên người Bùi Đông Lai, đôi kiều đồn khẽ lắc lư lên xuống.

" A... aa…"

Tiếng kêu thể hiện sự khoái cảm tới đỉnh điểm.

Xong.

Bắn rồi!