Siêu Cấp Cường Giả

Chương 702: Có người vui mừng có người buồn

- Ôi, trái tim của tôi vỡ mja nó rồi! Khuynh Nhan hình như vừa thổ lộ phải không?

- Con Mja nó! "Cậu ấy" trong miệng Khuynh Nhan là ai? Thằng đó có tư cách gì mà để cho Khuynh Nhan chủ động thổ lộ?

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì sở dĩ hôm đó Khuynh Nhan lên sân khấu muộn là vì đi đón một sinh viên trường đại học Đông Hải, tên là Bùi Đông Lai.

- Chẳng... chẳng nhẽ, nữ thần đã yêu một tên sinh viên? Holy shit... cái chuyện *beep* gì thế này?

...

Vài lời tâm sự của Mộ Khuynh Nhan vừa ra khỏi miệng, sân vận động vốn đang yên tĩnh lập tức sôi trào như núi lửa.

Thổ lộ!

Gần như trong đầu mọi người đều hiện ra hai chữ này!

Trong mắt tất cả mọi người, Mộ Khuynh Nhan tổ chức buổi diễn xướng ngày hôm nay, hoàn toàn là vì "cậu ta"!

Toàn bộ những tin tức liên quan tới Mộ Khuynh Nhan trước kia được xâu chuỗi lại, mọi con đường đều đi tới cái tên Bùi Đông Lai.

Nhưng mà...

Bọn họ cũng không biết cái tên sinh viên trong miệng họ ngày nào giờ đã thành cá chép vượt long môn. Cùng với căm giận cũng là không thể nào mà tin nổi.

Có lẽ là không ngờ nổi mấy lời từ đáy lòng mình lại gây lên náo động nhường này, Mộ Khuynh Nhan lập tức tỉnh lại từ trong tưởng niệm với Bùi Đông Lai.

Nàng kiệt lực điều chỉnh cảm xúc:

- Cảm ơn mọi đã tới Liveshow đêm nay. Ban nhạc Hoàng Hậu sẽ tiếp tục cố gắng thật nhiều, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ chúng tôi, hẹn gặp lại!

- Khuynh Nhan, tên kia là ai?

- Khuynh Nhan! Tại sao cô lại có thể yêu một sinh viên?

Fan hâm mộ chia làm hai phe. Một phe là những người không biết "cậu ấy" trong miệng Mộ Khuynh Nhan là Bùi Đông Lai. Một phe khác là những fan hâm mộ trung hành khác, bọn họ hò hét to, cố gắng muốn Mộ Khuynh Nhan giải thích rõ ràng. Nhưng cảm giác của tất cả mọi người lúc này đều giống nhau, một người nào đó đột nhiên nhảy tới cướp đi nữ thần của bọn họ.

Fan hâm mộ điên cuồng ngoài dự đoán của Mộ Khuynh Nhan. Nàng tiếp tục giải thích thêm điều gì sẽ càng làm sự việc thêm rối loại. Nhân việc bảo an nhanh chóng vây quanh, đưa cô rời khỏi sâu khấu.

Một số ít fan hâm mộ cố gắng vượt qua rào chắn, bị cảnh vệ ngăn trở. Sân vận động trở nên hỗn loạn.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai đang đứng bên cửa sổ ở phòng khách VIP, nhìn bóng dáng Mộ Khuynh Nhan đang kinh hoảng rời đi. Hắn hơi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng đã hạ quết định nào đó, liền xoay người rời đi.

Rất nhanh, Mộ Khuynh Nhan đã được các nhân viên bảo an đưa trở về hậu trường.

- Chị Hiểu Vân, làm sao bây giờ?

Về khía cạnh nào đó, Mộ Khuynh Nhan mặc dù biết cách sống độc lập, xem như đã trưởng thành rồi nhưng rõ ràng không hề có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như thế này. Hiện tại nàng như là một con nai con hoang mang lo sợ.

- Yên tâm đi Khuynh Nhan. Ban tổ chức sẽ có cách xử lý tốt chuyện này.

So sánh với Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân thành danh trước nàng, từng làm ca sĩ một thời gian dài, cũng tham gia rất nhiều chương trình Liveshow cho nên có kiến thức rất nhiều về bầu không khí không lành mạnh của xã hội. Cho dù là lịch duyệt hay là tính chất tâm lý thì Mộ Khuynh Nhan cũng không thể nào bằng được nàng.

- Hô... Hô...

Nghe Trang Hiểu Vân nói như thế, Mộ Khuynh Nhan vỗ ngực, yên tâm không ít.

- Khuynh Nhan, Hiểu Vân, fan hâm mộ hiện tại đang rất kích động. Để cho an toàn ban tổ chức nói để cho chúng ta rời khỏi đây.

Lúc này, người đại diện cho ban nhạc Hoàng Hậu đi vào với vẻ lo lắng.

- 2 em phải thay quần áo ngay lập tức.

- Vâng.

Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân gật đầu, đi theo người đại diện tới phòng hóa trang.

Ngoài phòng hóa trang, một chiếc xe SUV treo biển quân đội đã chờ ở đây từ rất lâu. Bên cạnh xe là một quân nhân mang quân hàm một vạch hai sao. Hắn ta chính là phó tổ trưởng tổ bảo an được phái đến để đảm bảo an toàn cho buổi biểu diễn ngày hôm nay - đại đội trưởng Trung đoàn Vũ Cảnh của Đông Hải.

- Đại đội trưởng Liên, cám ơn ngài.

Ra khỏi phòng hóa trang, người đại diện của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân liền đi về phía trước, cảm ơn đại đội trưởng Vương.

Đại đội trưởng Vương lắc đầu, nói:

- Đây là chức trách của chúng tôi, nhanh lên xe đi.

- Lên xe.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân cấp bách cho nên người đại diện của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân cũng không nói nhiều lời vô ích, vội vàng để hai người lên xe.

Đợi cho ba người Mộ Khuynh Nhan lên xe xong, đại đội trưởng Vương liền khởi động ô tô, chạy tới cửa nam của sân vận động.

- Chắc là không sao rồi.

Sau khi ô tô khởi động, người đại diện ngồi vị trí phụ lái quay đầu nhìn Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân ngồi phí sau, thấy hai người có chút khẩn trương, liền cười khổ nói:

- Fan hâm mộ chắc là không đuổi tới cửa nam nhanh vậy đâu. Hơn nữa, cho dù họ có đuổi tới nơi thì cũng không dám cản xe quân đội.

- Không sao là tốt rồi.

Nghe người đại diện nói như thế, Mộ Khuynh Nhan hoàn toàn yên lòng, sau đó... lại tự trách:

- Xin lỗi, đều là tại em không tốt. Nếu em không nói ra những lời kia thì đã không có việc gì rồi.

- Khuynh Nhan, nếu em không nói ra thì chẳng phải dụng tâm của chị vứt đi sao?

Trang Hiểu Vân nghe vậy liền tức đến suýt ngất.

"Xoạch-----"

Đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Khuynh Nhan nhìn Trang Hiểu Vân khó hiểu.

- Khuynh Nhan, bài hát "Không muốn trưởng thành" cuối cùng kia đúng là ý của Hiểu Vân chứ không phải ý của công ty.

Chị Tiêu là người đại diện cười khổ:

- Hiểu Vân thấy em yêu cậu ta quá vất vả cho nên muốn mượn cơ hội này để em có dũng khí nói ra lời trong lòng mình. Sau khi Liveshow kết thúc, nó mới đi tìm chị. Chị phải xin chỉ thị của ông tổng rồi mới được phê chuẩn đấy.

- Cám... cám ơn chị Hiểu Vân, cám ơn chị Tiêu!

Nghe chị Tiêu giải thích xong, Mộ Khuynh Nhan hiểu ra. Sau đó... khuôn mặt đỏ ửng lên. Nàng ngượng ngùng hỏi:

- Chị Hiểu Vân, chị Tiêu, chị... các chị nói xem, cậu ấy có nhìn thấy không?

- Nói nhảm!

Trang Hiểu Vân khóc không ra nước mắt:

- Tiểu công chúa của tôi ơi. Sau khi em làm ầm ĩ lên như vậy, chuyện đêm nay sẽ xuất hiện nhan nhản trên báo chí và mạng Trà Truyện. Cậu ta không muốn biết chuyện cũng khó đấy.

- Ồ...

Nghe Trang Hiểu Vân nói như thế, Mộ Khuynh Nhan hơi kích động, cũng có chút chờ mong, trong đó cũng khó mà tránh khỏi việc hơi khẩn trương. Nàng nói nhỏ:

- Vậy... vậy hai người cảm thấy sau khi cậu ấy thấy rồi sẽ phản ứng như thế nào?

Lúc này, cho dù là Trang Hiểu Vân hay là chị Tiêu đại diện đều trầm mặc.

Hiễn nhiên... hai người cũng không thể đoán được phản ứng của Bùi Đông Lai sau khi biết chuyện.

- Cậu... cậu ấy sẽ không tức giận chứ?

Thấy Trang Hiểu Vân và chị Tiêu trầm mặc, Mộ Khuynh Nhan bị dọa đến biến sắc, trong giọng nói mang theo tiếng thút thít nức nở. Đối với Mộ Khuynh Nhan, việc Bùi Đông Lai tức giận đúng là chuyện nghiêm trọng nhất trên đời này!

- Aiz... Khuynh Nhan, đây không phải vấn đề tức giận hay không mà là cậu ta có thể lựa chọn em hay không.

Trang Hiểu Vân nghe vậy, do dự một chút, vẫn nhịn không được nhắc nhở:

- Nếu cậu ta cũng thích em vậy thì sau khi biết tin này sẽ chủ động liên hệ với em. Còn nếu cậu ta không thích...

Hả?

Trang Hiểu Vân nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì... nàng chợt phát hiện, Mộ Khuynh Nhan ngồi bên cạnh mình giống như đang mình thấy ma, trợn to mắt nhìn về phía trước, biểu tình như không thể nào tin nổi. Cứ như là có một thứ gì đó đã dọa cho ba hồn chín vía của Mộ Khuynh Nhan bay đi mất, thế cho nên nàng mới coi lời Trang Hiểu Vân nói trở thành không khí...

- Dừng... Dừng xe!!

Sau đó, Trang Hiểu Vân vô cùng tò mò nhìn về phía trước còn Mộ Khuynh Nhan thì lại kích động kêu lớn lên.

Nghe được âm thanh của Mộ Khuynh Nhan, không riêng gì Trang Hiểu Vân và chị Tiêu đại diện mà gnay cả lái xe cũng hoảng sợ. Nhưng mà... bởi vì cấp trên yêu cầu hắn phải chấp hành mệnh lệnh của ba người Mộ Khuynh Nhan vô điều kiện cho nên hắn vẫn giẫm phanh xe trước.

"Két ~ "

Bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một tiếng vang chói tai. Ô tô theo quán tính trượt đi một đoạn rồi mới ngừng lại.

Khi lái xe giẫm phanh, Trang Hiểu Vân và chị Tiêu đại diện đều nhìn về phía trước. Hai người đều thấy một chiếc xe Audi A41 ở đó, ngoài ra thì không còn cái gì khác.

Lúc này, thấy ô tô đã ngừng lại, hai người khó hiểu nhìn Mộ Khuynh Nhan.

- Khuynh Nhan, em làm sao vậy?

- Là... là cậu ấy!

Ngồi ở ghế sau, mắt Mộ Khuynh Nhan trợn to hết cỡ. Nàng vẫn không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước rồi lại thất thanh kêu lên, trong giọng nói không giấu nổi sự khiếp sợ lẫn vui mừng.

Chẳng lẽ...

Trang Hiểu Vân và chị Tiêu đại diện bỗng giật mình, liền nghĩ tới chuyện gì đó. Hai người không nói lời nào liền nhìn nhanh về phía trước.

Ngay sau đó.

Hai người nhìn thấy một thanh niên bước ra khỏi chiếc Audi màu trắng rồi đi lại gần xe SUV.

Bùi... Bùi Đông Lai?!

Khi nhìn thấy khuôn mặt không tính là xa lạ của Bùi Đông Lai, Trang Hiểu Vân và chị Tiêu kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm.

Vừa rồi, hai người còn đàm luận xem Bùi Đông Lai sau khi biết chuyện đêm nay sẽ có phản ứng gì. Ai mà ngờ, giờ này Bùi Đông Lai lại như là giáng xuống từ trên trời, trực tiếp xuất hiện bên cạnh bọn họ...

Điều này khiến cho hai người kinh hãi đến không thể nào mà hình dung bằng lời nói được.

So sánh với hai người Trang Hiểu Vân và chị Tiêu, Mộ Khuynh Nhan còn rung động mãnh liệt hơn. Thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ giống như bị điện xẹt qua. Thậm chí... hơi thở của nàng cũng trở nên đặc biệt dồn dập!

Mặc dù trước khi Liveshow bắt đầu, nàng nói với Trang Hiểu Vân rằng Bùi Đông Lai sẽ tới xem nhưng... Đây chẳng qua chỉ là nàng dùng tinh thần AQ tự an ủi chính mình.

Nàng chỉ là tự thôi miên thôi.

Bởi vì... ngay cả chính nàng cũng không tin rằng Bùi Đông Lai sẽ tới xem Liveshow của mình!

Dù sao, vì có thể làm tốt công tác chuẩn bị cho Liveshow, nàng đã tới Đông Hải với Trang Hiểu Vân vào ngày hôm qua. Nhưng mà Bùi Đông Lai lại không hề đi tìm nàng!

Thậm chí... điện thoại liên lạc cũng không hề có!

Dưới tình huống như thế, Bùi Đông Lai làm sao có thể tới sân vận động để xem nàng biểu diễn được?

Có lẽ hạnh phúc đến quá đột nhiên, có lẽ chuyện này khó mà tưởng tượng nổi, sau khi không khiếp sợ nữa, Mộ Khuynh Nhan nhắm mắt lại rồi dùng sức lắc đầu, sau đó lại mở to mắt ra. Nàng cố gắng làm cho mình nhìn rõ thêm một chút.

Nhìn rõ rồi.

Nàng lại nhìn rõ một lần nữa.

Trong khi nàng đang vô cùng kích động, Bùi Đông Lai càng ngày càng tới gần chiếc xe SUV.

- Cậu ấy tới! Cậu ấy thật sự tới!

Sau đó, lúc Bùi Đông Lai sắp tới gần, trong lòng Mộ Khuynh Nhan kích động reo hò.

"Cạch!"

Mộ Khuynh Nhan giống như bị ma xui quỷ kiến, vươn tay mở cửa ra.

- Cậu... cậu đã tới rồi...

Cửa xe mở ra, Mộ Khuynh Nhan bừng tỉnh khỏi sự vui mừng, theo bản năng mở miệng nói, giọng điệu vô cùng khẩn trương.

- Ừh!

Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Khuynh Nhan, rồi lại nhớ lại lời Quý Hồng nói cùng lời thổ lộ của Mộ Khuynh Nhan trên sân khấu, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy vô cùng áy náy.

Hắn thật sự không để ý đến cô bé này.

Khi Bùi Đông Lai vẫn còn đang cảm thấy áy náy, Mộ Khuynh Nhan lại nhớ lại mấy lời mình bộc lộ trên sân khấu. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, lời nói trở nên lộn xộn:

- Thực... thực xin lỗi, vừa rồi... vừa rồi... tớ...

- Đi ăn món ăn bình dân ở miếu Thành Hoàng nhé.

Bùi Đông Lai mỉm cười, ngắt lời Mộ Khuynh Nhan nói, chìa tay phải về phía cô. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Món ăn bình dân ở miếu Thành Hoàng!

Bên tai vang lên lời của Bùi Đông Lai, nhìn bàn tay to lớn trước mặt, câu nói kế tiếp của Mộ Khuynh Nhan bị nuốt trở về. Nàng cảm thấy cả người choáng váng.

Đúng vậy.

Vẻ mặt của nàng trong khoảnh khắc đó hoàn toàn cứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn Bùi Đông Lai.

Cứ ngơ ngác nhìn.

Trong đầu không khỏi hiện ra tỉnh cảnh ngày này năm ngoái, sau khi nàng kết thúc buổi biểu diễn, Bùi Đông Lai đợi nàng cùng đi ăn món ăn bình dân ở miếu Thành Hoàng.

Tuy rằng vào ngày đó, Phương Thế Vinh, con trai của Phương Chấn lão đại của Hàng Hồ quấy rầy "thế giới riêng" của hai người. Nhưng. ngày đó vẫn là ngày đẹp nhất, vui sướng nhất trong đời nàng.

Hơn nửa năm quá, mỗi khi không vui, hoặc là khi nhớ Bùi Đông Lai, nàng đều nhớ lại từng khắc từng giây ngày hôm đó, sau đó chìm vào giấc ngủ trong dòng ký ức. Đợi cho tới khi tỉnh dậy, toàn bộ niềm vui sướng vui mừng đều hóa thành hư không. Thứ còn lại chỉ còn là trống rỗng.

- Khuynh Nhan...

Thấy Mộ Khuynh Nhan choáng váng ở đó không nhúc nhích gì, Trang Hiểu Vân hiểu rằng nàng đang hạnh phúc đến váng đầu, liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

- Vâng.

Nghe thấy tiếng nhắc nhở của Trang Hiểu Vân, Mộ Khuynh Nhan bước ra khỏi suy nghĩ. Nước mắt tràn mi, chảy đầy khuôn mặt của nàng.

Dưới đèn đường.

Nàng đang khóc nhưng cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Cùng lúc đó, trong khu biệt thự nhà giàu Tử Viên.

Quý Hồng mặc chiếc váy ngủ Lace màu đỏ, giống như một chú mèo nhỏ cuộn tròn trên salon trong phòng khách. Trong tay nàng bưng một ly rượu đỏ, mắt nhìn vào màn hình TV.

Trong TV đang phát lại bài hát "Không muốn trưởng thành" mà Mộ Khuynh Nhan đơn ca.

- Khuynh Nhan à. Chúng ta cũng có hoàn cảnh giống nhau, chị có thể hiểu được tâm tình của em. Chúc mừng em, em may mắn hơn chị.

Sau khi nghe lại lời thổ lộ của Mộ Khuynh Nhan một lần nữa, Quý Hồng nhìn hình ảnh của cô gái xinh đẹp đang khóc trên TV, nhẹ giọng chúc mừng, sau đó ngồi dậy, đưa tay với lấy bình rượu đỏ trên bàn nhưng trong bình đã sơm cạn rượu. Lúc này nàng mới phát hiện ra, bốn bình rượu kia đã bị nàng uống hết.

Quý Hồng vô lực ngã xuống ghế salon, giống như một kẻ khờ dại nghìn lên trần nhà.

- Quý Hồng ơi là Quý Hồng, mày thành toàn cho nó nhưng chính mày chẳng phải là thành một kẻ đáng thương ở một mình trong căn phòng lạnh lẽo này hay sao? Có phải mày cảm thấy mình rất cao thượng hay không!

"Khách khách"

Trên ghế sa lon.

Nàng cười đến gập người lại, trên khuôn mặt kia đã tràn ngập nước mắt.