Bùi Đông Lai cùng Tô Bồ Đề xuất hiện dưới chân núi Tu Di sơn.
Tháng 9, mặc dù là ánh nắng chói chang nhưng mà Tu Di sơn mây trắng lượn lờ, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, tựa như tiên cảnh.
- Tu Di sơn thế nào?
Mắt thấy Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn ngọn Tu Di sơn, Tô Bồ Đề đầy kiêu ngạo hỏi.
Mặc dù Bùi Đông Lai đang thưởng thức cảnh đẹp Tu Di sơn nhưng dư quang thấy được bộ ngực mê người của Tô Cẩm Đế, thậm chí hấy rõ 2 điểm nhô lên.
Tô Bồ Đề không mặc nội y.
- Đúng là không tệ, rất thích hợp để hợp tu thân dưỡng tính, không trách Long Bồ Tổ Đề a di chọn nơi này làm nơi tu luyện.
Mặc dù Tô Bồ Đề mê người, nhưng mà hắn cũng không cố ý nhìn xem, mà nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Tô Bồ Đề.
Tô Bồ Đề nghe vậy, không nhịn được hừ lạnh nói:
- Anh cũng muốn trèo cao rồi, chưa thấy sư phụ của tôi mà gọi là a di này a di nọ.
"—— "
Bùi Đông Lai không phản bác được.
Giữa trưa, 2 người bước lên Tu Di sơn.
Tô Bồ Đề rất thích tuyết, cho nên khi bước lên tuyết nàng thường đi chân trần.
- Nè, anh hát một bài đi.
Đi tuốt ở đằng trước, bỗng nhiên Tô Bồ Đề xoay người lại, nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nghe vậy, tức giận:
- Hát không hay, sợ làm cô khó chịu.
- Không sao, bản thánh nữ có năng lực thừa nhận rất tốt.
Tô Bồ Đề cười như một tinh linh:
- Tuyệt đối sẽ không chê cười anh.
Bùi Đông Lai không nhìn.
- Nè, sao anh lại không hát.
Tô Bồ Đề đốc thúc.
Bùi Đông Lai không nói.
- Nè, rốt cuộc là anh có hát hay không?
Tô Bồ Đề quơ quơ đôi giày nhỏ, làm ra một bộ dạng muốn đánh Bùi Đông Lai.
- Hát cái mắm.
Bùi Đông Lai thấy thế, trong lòng vừa động, liền cầm lấy một khối tuyết, rồi quăng về phía Tô Bồ Đề.
"Bịch"
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ quăng tuyết vào người mình, nên khi khối tuyết trúng vào người mình, hơn nữa là trúng vào 2 chỗ lồi trên ngực mình thì Tô Bồ Đề tức giận:
- Anh dám ném bản thánh nữ?
"Bịch"
Lại là một khối tuyết khác.
Lần này là trúng ngực phải của nàng.
- Tôi muốn giết anh…
Bị trúng 2 khối tuyết và người, Tô Bồ Đề liền nóng máy, lập tức phản kích, kết quả là thấy Bùi Đông Lai đã chạy trốn.
- Đứng lại.
- Anh đứng lại đó cho bản thánh nữ.
- Nếu là đàn ông thì anh hãy đứng lại…
…
Dọc đường, Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề chơi trò cảnh sát bắt cướp, người chạy ta đuổi.
Tốc độ của 2 người rất nhanh, thế cho nên chỉ một lát sau 2 người đã chạy đến trước một cung điện cổ.
- Hừ, đồ vô sỉ, bản thánh nữ xem anh còn trốn đến khi nào nữa.
Mắt thấy đã đến trước cung điện Ma Bồ môn, phát hiện Bùi Đông Lai cũng không có chạy trốn nữa, Tô Bồ Đề hừ lạnh.
- Được rồi, tôi cho cô ném 2 cái.
Bùi Đông Lai thấy thế, liền tỏ ra rộng lượng, để Tô Bồ Đề ném tuyết vào người mình.
- Bồ Đề, có chuyện gì thế?
Bùi Đông Lai vừa nói xong liền có 2 nữ đệ tử của Long Bồ Tổ Đề từ trong cung điện đi ra.
Một người mặc trường bào màu vàng, một người mặc trường bào màu xanh biết, giống như Hoàng y và Lục y tiên tử trong truyền thuyết, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung.
- Anh đánh lén ngực của bản thánh nữ, lại chỉ muốn bản thánh nữ ném anh 2 cái.
Tô Bồ Đề căm hận.
Ném vào ngực?
Nghe được Tô Bồ Đề nói những lời này, 2 vị sư tỷ của Tô Bồ Đề trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai.
- 2 vị, không nên hiểu lầm….
Mắt thấy 2 vị sư tỷ của Tô Bồ Đề nhìn mình, Bùi Đông Lai hiểu được lời nói của Tô Bồ Đề đã làm đối phương hiểu lầm, cố gắng giải thích.
- Ngươi là ai?
2 vị sư tỷ của Tô Bồ Đề liền hỏi.
- Hắn chính là con trai của lão…lão không có lương tâm.
Theo bản năng, Tô Bồ Đề vốn muốn nói ra 3 chữ " Lão tiện nam" nhưng mà nhớ lại Bùi Vũ Phu là nghịch lần của Bùi Đông Lai thì liền đổi lời.
Hả? Nguồn tại http://Trà Truyện
Mặc dù Tô Bồ Đề không có nói rõ nhưng mà 2 vị sư tỷ vẫn hiểu được, ánh mắt đảo quanh người Bùi Đông Lai giống như muốn hỏi: Tiểu Bồ Đề không phải là rất hận con trai của Bùi Vũ Phu sao? Tại sao lúc này 2 người lại quen thuộc như vậy?
"Vù"
Giống như muốn đáp lại 2 vị sư tỷ, quả cầu tuyết nhỏ trong tay Tô Bồ Đề đã bay thẳng vào thằng cu nhỏ của Bùi Đông Lai.
"Ách"
Thây vậy, 2 vị sư tỷ của Tô Bồ Đề càng thêm cả kinh…Bọn họ đang làm cái gì đây?
Bùi Đông Lai lại không ngờ tới Tô Bồ Đề lại dám làm hành động như vậy trước mặt 2 vị sư tỷ, hắn liền giơ tay nắm lấy quả cầu tuyết kia.
Tô Bồ Đề giận dữ, vừa muốn truy kích, đột nhiên lại nghe được một giọng nói từ trong cung điện.
- Quả nhiên, Bồ Đề vừa mới trở về Tu Di sơn, cả Tu Di sơn liền tràn ngập hơi thở vui vẻ.
Tiếng rơi, người hiện, một gã nam tử mặc áo bào màu đen từ trong cung điện đi ra.
Nam tử này xuất hiện, Bùi Đông Lai lập tức nhìn đối phương, mà vẻ tức giận trên mặt Tô Bồ Đề đã biến mất, chỉ thấy nàng mang theo vài phần nghi ngờ, vài phần chán ghét nhìn nam tử này:
- Cổ sư thúc, sao người lại đến đây?
Nghe được lời nói không lễ phép của Tô Bồ Đề, nam tử này cũng không trả lời, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, ánh mắt sắc bén quét về phía Bùi Đông Lai, giống như một thanh bảo kiếm đảm thủng bề ngoài của Bùi Đông Lai, nhìn thấu nội tâm Bùi Đông Lai.
Sắc bén, cường thế, nguy hiểm!
Đây là cảm giác mà nam tử này mang lại cho Bùi Đông Lai.
Trong lòng tràn ngập cảm giác này, Bùi Đông Lai nhận ra nam tử này.
Cổ Cách.
Thủ lĩnh tổ chức Ma bồ.
Sư huynh Long Bồ Tổ Đề.
Cao thủ số 2 của giới võ học Ấn Độ.
Một người đa tình, coi Bùi Vũ Phu là tình địch của mình.
- Con trai của Bùi qua tử?
Khi Bùi Đông Lai nhận ra Cổ Cách, Cổ Cách đã xuất hiện trước người Bùi Đông Lai, giọng nói lạnh như băng.
Dường như nhận ra vẻ bất thiện của Cổ Cách, có lẽ từ Bùi qua tử này làm kích thích thần kinh Bùi Đông Lai, chân mày hắn nhíu lại, lạnh lùng nhìn Cổ Cách, cũng không trả lời.
- Chẳng lẽ Bùi qua tử không dạy ngươi cách chào hỏi khi gặp trưởng bối sao?
Cổ Cách thấy Bùi Đông Lai không thèm trả lời mình, hừ lạnh một cái, thân thể nhoáng một cái đã xuất hiện trước người Bùi Đông Lai, thuận thế tát ra một tát.