Siêu Cấp Cường Giả

Chương 686: Không điên không thành ma, không chiến không xưng hùng (6)

Một quyền này, khí thế chưa từng có.

Một quyền này, uy lực chưa từng có.

Một quyền này, bằng 28 lần một kích toàn lực của cao thủ Cương Kính!

Đối mặt với một quyền khủng bố như thế Sonali có muốn tránh cũng không được, chi có thể hóa chưởng phòng thủ trước ngực

Chưởng khắc quyền!

Lúc trước sát chiêu Lôi Đình của Bùi Đông Lai hoàn toàn bị Sonali hóa giải, lông tóc không tổn thương gì. Giờ khắc này, Bùi Đông Lai trong thời khắc sinh tử đột phá cảnh giới Hóa Kính đỉnh phong, chiêu Lôi Đình kia sẽ như thế nào đây?

"Rầm..Rầm..!"

Quyền chưởng còn chưa chạm vào nhau mà những tiếng nổ khí kình đã vang lên không ngừng…

"Vù…."

Ngay sau đó, một thanh âm như lụa rách xiết lên, khí kình do song chưởng của Sonali tạo ra bị oanh tác nát vụn.

"Lộp bộp!"

Sonali chấn động, nét mặt ả đại biến, hai tay vẫn gắt gao hợp tai che thủ trước ngực.

"Bốp"

Âm thanh trầm đục vang lên, thiết quyền của Bùi Đông Lai như búa tạ đập thẳng lên đó.

Hai tay Sonali ngay lập tức bị chấn khai, lực đạo khủng bố ập vào khiến hai tay ả từng khúc gãy vụn, huyết nhục mơ hồ. Lúc trước ả dễ dàng phá giải sát chiêu cuối cùng của Bùi Đông Lai, còn khiến hắn hộc máu. Lúc này…. Bùi Đông Lai hoàn trả gấp mười, phế hoàn toàn hai tay ả.

Song thủ bị phế, Phòng Ngự Tuyệt Đối coi như bị phá một nửa, quyền của Bùi Đông Lai không giảm thế lao thẳng tới ngực Sonali.

Muốn tránh cũng không được, Sonali chỉ có thể dùng thân thể mình như tuyến phòng ngự cuối cùng!

"Bốp"

Nhất thanh muộn hưởng, quyền của Bùi Đông Lai đánh thẳng lên ngực Sonali, kình lực dư thừa như thiên quân vạn mã ào ạt tràn vào cơ thể ả.

"Tê ~ "

"Phốc!"

Như quả bóng xì hơi, thân hình Sonali thoáng chốc khôi phục như lúc đầu, rồi đột nhiên thân thể ả cong lên như tôm khô, há mồm phun ra một ngụm máu lớn. Chỉ một quyền, Bùi Đông Lai đã hoàn toàn phá tan Phòng Ngự Tuyệt Đối khiến lục phủ ngũ tạng Sonali bị thương nặng nề.

Một màn này khiến tất cả đám người còn lại hít sâu một hơi.

Bọn chúng đều biết Sonali là chiến sĩ cấp chín đỉnh phong, thêm Phòng Ngự Tuyệt Đối hoàn toàn có thể đỡ được một kích của cảnh giới Chiến Thần, thế nhưng lại không chắn được một quyền của Bùi Đông Lai?

So với đám người đó, sự kinh hãi của Sonali còn lớn hơn rất nhiều.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt ả không còn nét nào của thần nữ, cũng không còn nét tà ác âm trầm mà hoàn toàn là sự kinh sợ tột cùng, như đang tự hỏi tại sao tên kia có thể có được thực lực Chiến Thần sơ cấp?

Sao có thể?

Đáp lại Sonali chính là một chiêu Câu Quyền!

Lúc này chẳng những Phòng Ngự Tuyệt Đối bị phá mà lục phủ ngũ tạng cũng chấn thương, Sonali sao có thể tránh được?

"Bốp!"

Một âm thanh vang lên, một quyền của Bùi Đông Lai hung hăng đánh vào bụng mỡ của Sonali.

"Ngao!"

Một cơn đau tê tâm liệt phế ập đến, Sonali tựa như heo mẹ mọc cánh đột nhiên bay ra xa.

Nhưng Bùi Đông Lai cảm thấy như thế là chưa đủ, hắn đột nhiên đuổi theo bay lên không, hữu thủ chìa ra chộp xuống Sonali.

- Quay lại cho ta!

Một tiếng hét vang lên, Bùi Đông Lai bắt được thân thể to béo của Sonali, dùng sức trực tiếp kéo ả về!

Mất đi Phòng Ngự Tuyệt Đối, lại bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, Sonali căn bản không thể phản kháng. Bùi Đông Lai cứ thế quay ả vài vòng, tiện đà quăng thẳng xuống đất.

"Ầm!"

Thân thể mập mạp của Sonali dội thẳng xuống, mà ả lại quá mập nên ổ bụng nhô lên thừa nhận tất cả lực va chạm này.

"Phốc!"

Lại phun ra một ngụm máu, ý thức của Sonali đã mơ hồ, ả chỉ thấy lục phủ ngũ tạng như bị chấn nát, thân hình mập mạp run rẩy không ngừng.

Sau đó.

Chờ Sonali dần khôi phục ý thức, Bùi Đông Lai đã dẫm chân lên khuôn mặt đầy sẹo lồi của ả như đang dẫm lên thứ đồ bỏ đi.

- Tiện chủng, quỳ xuống liếm giày cho ta!

Thấy chân của Bùi Đông Lai giẫm lên mặt mình, Sonali không khỏi nhớ lại lời nói cuồng ngạo vô bì của mình lúc trước, một nỗi nhục nhã trước nay chưa từng có trào lên.

"A a a a!"

Khuất nhục khiến Sonali như nổi điên gào thét, cố gắng giãy giụa thế nhưng không thể làm gì, bởi vì ả đã bị thương nghiêm trọng còn Sonali lại dùng sức không nhỏ chút nào. (Dịch: Sao không thấy nhục quá >> Đột phá >> Giã chết thằng Bùi Đông Lai như nó làm nhỉ

Biên: Vì thằng BĐL là NVC nên ko đứa nào đột phá như nó được)

Dưới ánh đèn, ả như heo nái vô lực giãy dụa.

- Trước sau ngươi thiếu ta 4 cái mạng, ngươi nói xem ta nên giết ngươi như thế nào?

Chờ đợi Sonali không giãy dụa nữa, Bùi Đông Lai nhìn ả như một xác chết mà nói. Trong lòng hắn Sonali tội ác vô cùng, ả còn tính kế với hắn, muốn giết hắn… Hắn sẽ không để ả dễ dàng chết đi!

Không trả lời! Sonali oán độc trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai, hận không thể hóa oán hận thành viên đạn bắn y thành tổ ong vò vẽ!

"Lộp bộp!"

Mắt thấy Sonali lúc trước còn oai phong lợi hại nhưng giờ bị Bùi Đông Lai đánh bại như một đầu lợn chết, Pavlovsky không thể không chấn động. Ánh mắt y nhìn Bùi Đông Lai đầy vẻ khiếp sợ vô cùng. Phút chốc, cả đám người y đều sinh ra thối ý.

Trong mắt y, lúc này lấy thực lực của Bùi Đông Lai mà nói thì đánh với hắn thì khác gì đi tìm chết!

- Nếu các ngươi cảm thấy tốc độ có thể hơn được ta thì có thể thử xem.

Dường như nhận thấy ý định chạy trốn của đám người kia, Bùi Đông Lai quay đầu quét mắt qua đó, ánh mắt không có chút nhân từ nào, chỉ có sự lạnh băng.

Không ai dám động!

Lời nói đầy sát khí của Bùi Đông Lai khiến cho đám người kia bao gồm cả Pavlovsky cũng sợ hãi lo lắng nhìn hắn, không dám tùy tiện.

- Bùi Đông Lai các hạ!

Thân là con trai của thủ lĩnh Topor, Pavlovsky cố gắng nén sự sợ hãi, mặt ngoài y tỏ ra trấn định nói:

- Giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì….

- Nếu không có thâm cừu đại hận gì thì sao ngươi lại giúp con heo nái này giết ta?

Bùi Đông Lai cắt ngang lời nói của Pavlovsky.

Pavlovsky nghẹn lời, sau lại nói:

- Bùi Đông Lai các hạ, chỉ cần hôm nay ngươi ta cho ta thì ta cam đoan sau này tổ chức Topor vĩnh viễn trở thành đồng minh của ngài.

- Ngươi sợ ta giết ngươi?

Bùi Đông Lai nở nụ cười, sự bình tĩnh đó trong mắt đám người Pavlovsky lại như nụ cười của ác ma. Pavlovsky không phản bác được điều gì, nếu y không sợ Bùi Đông Lai hạ sát thì sao phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Pavlovsky không phản bác được.

- Ta sẽ bỏ qua cho ngươi.

Bùi Đông Lai đột nhiên mở miệng..

- Thật… Thật sự?

Lúc này đây Pavlovsky cảm thấy thanh âm Bùi Đông Lai so với lời hát còn dễ nghe hơn, nhưng mà… lý trí của y cho y biết Bùi Đông Lai sẽ không buông tha y dễ dàng như thế.

Dường như xác minh suy nghĩ của Pavlovsky, Bùi Đông Lai lại nói:

- Nhưng ngươi nên biết thế giới này không có cơm trưa miễn phí.

- Ngài muốn ta làm gì?

Pavlovsky phối hợp hỏi.

Bùi Đông Lai chỉ Sonali dưới chân:

- XXX Ả!()

- Cái… Cái gì?

Pavlovsky há hốc mồm.

Mà tứ đại Thần Vệ và bốn tên Hắc Phủ cũng kinh hãi…..

Còn Sonali dưới chân Bùi Đông Lai…

Ả suýt chút nữa giận tới bất tỉnh!

- Tiện chủng, ngươi dám?

Sonali lại giay dụa, ả vốn biến thái, thường lấy việc đùa bỡn nam nhân làm trò vui, nam nhân bị ả ngược đãi chết nhiều không đếm xuể - ả sao có thể chịu được bị người khác cưỡng hiếp?

- Hoặc là ngươi hiếp ả. Hoặc ta giết ngươi.

Không để ý tiếng kêu thét như lợn rống dưới chân, Bùi Đông Lai nhìn thằng Pavlovsky mở miệng:

- Ngươi chỉ có một cơ hội.

Trầm mặc.

Pavlovsky trầm mặc.

Đúng như lời Bùi Đông Lai nói, y thực sự sợ bị hắn giết, còn về chuyện kia thì đối với hắn mà nói, hắn tình nguyện làm với bất kì ai chứ cũng không muốn làm với Sonali.

- Bùi Đông Lai các hạ, có thể đổi điều kiện khác hay không?

Pavlovsky nhìn Sonali so với heo nái còn ghê tởm hơn kia mà nói:

- Ta thật sự không cương lên được a!

"Răng rắc "

Đáp lại lời Pavlovsky là một tiếng xương gãy thanh thúy – xương bả vai Sonali bị Bùi Đông Lai giậm nát, một thân công phu hoàn toàn bị phế!

- Hiếp hay không hiếp?

Một cước giẫm nát xương bả vai Sonali, Bùi Đông Lai thu chân lại đi tới chỗ Pavlovsky.

- Mẹ kiếp, ta xong rồi… ta xong rồi….

Pavlovsky thấy Bùi Đông Lai đi lại chỗ mình đành phải vừa đáp vừa đi tới chỗ Sonali.

- Pavlovsky… ngươi dám??? Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

Có lẽ do xương bả vai gãy khiến ý thức Sonali mơ hồ, hoặc cũng có lẽ do Pavlovsky chọc tức Sonali nên mãi tới khi Pavlovsky nằm đè lên người ả thì ả mới lấy lại tinh thần thét rống lên.

"Bốp!"

Pavlovsky trực tiếp tặng ả một cái tát, hổn hển mắng:

- Ngươi nên cảm kích Thượng Đế, hôm nay lão tử phải chơi đùa con heo nái này!