Trong nhất thời, trường luận võ trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Giống như lúc Bùi Đông Lai chấm dứt trận đấu trước, ánh mắt toàn trường đều nhìn về một chỗ, khác biệt duy nhất là, ánh mắt không có kinh hãi như khi nhìn về Bùi Đông Lai. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Lúc này, trừ Bùi Đông Lai và một ít người, còn lại thì ánh mắt đều chưa cảm xúc sợ hãi khi nhìn về phía Merck.
Đúng vậy…
Chính là sợ hãi!
Đối với các đội viên dự thi khác thì Bùi Đông Lai chỉ cần một chiêu đã đánh bại đối thù mang đến chấn động rất lớn, nhưng so sánh với hành động vừa rồi của Merck thì chấn động vẫn thua xa.
Bởi vì.
Bùi Đông Lai là bất ngờ xuất chiêu nên khiến cho Park Ji Yong không thể biết thực lực chính thức của bản thân hắn. Còn Merck khi bắt đầu đã tuyên bố đội trưởng thứ chín của đại đội biên phòng Đức: Lehmann phải chết, cũng cho Lehmann có cơ hội ra tay, nhưng tất cả đều vô dụng, bị Merck đùa giỡn, kết thúc tính mạng một cách tàn nhẫn
Bá đạo, mãnh mẽ, khát máu!
Những từ đó đã được các đội viên dự thi gắn cho Merck trong thời gian ngắn.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Merck nhìn về phía Bùi Đông Lai, tất cả đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Dưới ánh mặt trời chói mắt. Bọn hắn đã thấy rất rõ, Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tĩnh trước sự tàn nhẫn và thực lực mạnh mẽ của Merck, Bùi Đông Lai dám nhìn thẳng vào cặp mắt chứa đầy sát ý kia. Biểu hiện bình tĩnh kia khiến cho phần lớn thành viên dự thi nghi ngờ thực lực Bùi Đông Lai cũng giống như thế, giống như mặt hồ không chút gợn sóng nào.
Thấy mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, Merck cũng không nói gì, từ từ bước xuống khỏi võ đài trong ánh mắt sợ hãi của mọi thành viên dự thi, cùng lúc đó, ba gã thành viên còn lại thuộc đại đội biên phòng thứ chín của nước Đức chạy nhanh chạy đến thi thể Lehmann, gập người như muốn chào Lehmann, sau đó nâng thi thể Lehmann lên rồi rời khỏi võ đài.
- Merck của bộ đội đặc chủng nước M đã thắng.
Khi thấy thi thể Lehmann bị khiêng đi, Austin Rostov đứng lên tuyên bố trận đấu kết quả như các cuộc tranh tài chấm dứt trước đó, chẳng qua... sau khi tuyên bố kết quả, sắc mặt của hắn phức tạp, nói:
- Trước mỗi trận giao đấu, tôi từng nói qua, cuộc đấu này sẽ có nhiều người mất mạng. Ban tổ chức hi vọng trong trận đấu, mỗi một ứng viên sẽ đánh ra toàn bộ thực lực của mình, nhưng cũng hy vọng các vị hãy quý trọng tánh mạng của mình.
Nhắc nhở của Austin Rostov vang lên bên tai, cả trường luận võ đều im lặng, tất cả mọi người đều hiểu rõ, qua lời nói này, Austin Rostov nhắc nhở những người kế tiếp là Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề, Battty Ann cùng Merck hãy suy nghĩ lại, không cần hi sinh vô ích vì cái gọi là quang vinh, đồng thời cũng báo cho toàn bộ ứng viên dự thi, sau cùng còn có hàm tiền thưởng cuộc thi rất cao.
Có lẽ nhắc nhở của Austin Rostov đã có tác dụng, hai cuộc tranh tài kế tiếp, ứng viên cũng không có liều mạng, cũng không có tình huống đánh tàn phế, đánh chết.
- Cuồng ca, binh sĩ Âu M nổi tiếng với sức mạnh kinh người, lực công kích mạnh mẽ, không khác gì việc luyện ngoại công đến cực hạn.
Còn 1 tiếng nữa trận đấu giữa Tiêu Cuồng và bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh Gele trận đấu sẽ bắt đầu, Bùi Đông Lai nhắc nhở Tiêu Cuồng:
- Bởi vì họ không luyện nội công nên lục phủ ngũ tạng, các tử huyệt trên người họ là yếu nhất, là nhược điểm trí mạng của bọn hắn, anh cứ việc tấn công vào những chỗ này là được.
- Ok.
Tiêu Cuồng gật gật đầu, tuy hắn gia nhập Long Nha, nhưng chưa có cơ hội giao chiến với cao thủ Âu M, ở phương diện này kinh nghiệm của hắn không đủ.
So ra mà nói thì Bùi Đông Lai từng lấy yếu thắng mạnh tại Đông Nam Á, tử chiến với một trong tứ đại sát thủ Thần Võng là Aust, tích lũy từng chút một kinh nghiệm chiến đấu, mà trong đầu hắn còn có ký ức về trận đấu giữa Tiêu Phi với vô số cao thủ Âu M. Kinh nghiệm chiến đấu về binh sĩ Âu M rất phong phú.
- Khốn kiếp, tao thừa nhận tao không phải là đối thủ của mày, nhưng... mày cho rằng mày tùy tiện nói hai câu với tên Tên người rừng kia thì hắn ta có thể thắng tao sao?
Bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh, Gele thấy Bùi Đông Lai nói nhỏ với Tiêu Cuồng cái gì đấy thì khuôn mặt đằng sát khí nói:
- Tao cho mày biết, suy nghĩ của mày quá tức cười!
- Bây giờ sẽ tiếp tục diễn ra cuộc tranh tài cuối cùng của hôm nay, Tiêu Cuồng thuộc bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, và Gele đội trưởng bộ đội đặc chủng hoàng gia Anh, mời hai bên lên võ đài.
Thời gian trận đấu giữa Gele và Tiêu Cuồng đã đến, Austin Rostov lại đứng dậy tuyên bố.
"Bộp"
Austin Rostov vừa dứt lời, Tiêu Cuồng không nén nổi nữa, bật tại chỗ, nhờ phản lực, vọt nhanh về phía võ đài.
Hiện giờ Tiêu Cuồng đã đạt đến Bán Bộ Hóa Kính, đã không thua kém Tô Bồ Đề, Battty Ann bao nhiêu, thậm chí ngay cả Gele người mới chỉ có thực lực tương với Hóa Kính nhập môn cũng không bằng.
Dưới tình hình này, tuy lợi Tiêu Cuồng dụng tốc độ nhanh nhất để lên võ đài, nhưng cũng không làm ra náo động gì.
- Hắc, thực lực kém cỏi mà còn khoe khoang, Tên người rừng chính là Tên người rừng.
Gele thấy thế thì cười mỉa mai, sau đó... Gã từ từ bước lên võ đài, chẳng khác gì một thân sĩ hoặc một quý tộc truyền thống của nước Anh, giống như gã không phải tham gia vào cuộc chiến sinh tử, mà là đang tham gia một lễ hội của tầng lớp thượng lưu vậy.
Bắt gặp thái độ của Gele, Tiêu Cuồng tức giận muốn nhảy tới tẩn Gele một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đứng nhìn Gele lên võ đài.
Gele vừa lên võ đài, Tiêu Cuồng lập tức tấn công thì thấy Gele hành lễ theo phương thức giao chiến của quý tộc, sau đó mỉm cười:
- Tên người rừng, mày không cần phải thô lỗ thế, tao sẽ dốc toàn lực ra giao đấu. À phải, giáo quan Austin Rostov đã nói, chúng ta hãy quý trọng sinh mệnh của bản thân, theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, tao cho mày một cơ hội nhận thua.
Đối với Tiêu Cuồng người có tính kiêu hãnh đã ngấm vào máu, trong từ điển của hắn không bao giờ có hai từ chịu thua, vì thế lúc Bùi Đông Lai và Trần Anh chia tổ đã nhắc nhở hắn khi gặp ba người Merck, Tô Bồ Đề và Battty Ann thì nên nhận thua. Tuy hắn đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có ủy khuất.
Cho nên khi nghe Gele bảo hắn nhận thua, hắn đã nổi giận!
- Mày muốn chết!
Hắn gầm lên giận dữ, bật tại chỗ, vọt nhanh tới Gele, phát động tiến công.
Tên người rừng chính là Tên người rừng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển."
Mắt thấy Tiêu Cuồng bị khích tướng, ra tay tấn công trước, Gele chẳng những không khẩn trương, mà còn thầm khinh bỉ, sát ý che dấu đột nhiên bùng lên. Hắn muốn Tiêu Cuồng nhận thua là giả, cái chính là khiêu khích Tiêu Cuồng, hành hạ Tiêu Cuồng đến chết mới là mục đích thực sự của hắn.
"Vù!"
Nương theo cước lực, Tiêu Cuồng hóa thủ vi đao chém thẳng vào đầu Gele, khí thế như Mãnh Hổ vồ mồi.
"Hừ!"
Đối mặt Thủ đao sắc bén của Tiêu Cuồng, Gele không né tránh, bình tĩnh, vung tay trái chống đỡ.
"Chát!"
Tiêu Cuồng chém trúng cánh tay Gele, Tiêu Cuồng cảm thấy như chém vào một khối thép, lực phản chấn mạnh mẽ làm cho tay hắn chưởng chấn động, đau đớn vô cùng, thậm chí khí huyết trong người đảo lộn hết cả.
Chỉ là Tiêu Cuồng liền tin lời Bùi Đông Lai, Gele giống binh sĩ Âu M, thực lực ghê gớm, trình độ cũng ngang với cường giả, nếu lựa chọn cứng đối cứng thì hoàn toàn vô dụng.
Ngay tại khi Tiêu Cuồng tự cảm nhận điều này thì Gele cười lạnh một tiếng, tay trái chém ra, hóa thủ thành kiếm, sử dụng kiếm pháp Tây Dương đâm tới yết hầu Tiêu Cuồng.
Đòn này của hắn này giống như một con rắn độc đớp mồi, cánh tay làm mình rắn, bàn tay là đầu rắn. Đầu rắn đột nhiên nhảy lên, kéo theo mình rắn, tốc độ chẳng những cực nhanh mà còn rất hiểm độc, khó lòng phòng bị, xem ra gã muốn dồn Tiêu Cuồng vào chỗ chết!
Bàn về thiên phú võ học, Tiêu Cuồng còn hơn Tiêu Phi, được xưng là thiên tài võ học hiếm có!
Ngoài phương diện lĩnh ngộ võ học kinh người, còn có khả năng cảm ứng lực tấn công ngang ngửa võ giả. Vì thế tuy Gele phản kích mãnh liệt, nhưng Tiêu Cuồng vẫn tránh kịp, bàn chân trượt tới, thân nghiêng sang một bên, khiến cho thủ kiếm Gele đâm vào khoảng không.
"Hừ!"
Một kích không trúng, Gele kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhẹn của Tiêu Cuồng nhưng mà gã cũng không dừng lại, lập tức vung tay tới cổ Tiêu Cuồng tốc độ không hề giảm.
Bởi vì chênh lệch cảnh giới, cộng thêm sức mạnh của binh sĩ Âu M của Gele, Tiêu Cuồng lần đầu tiên dùng cứng đối cứng đã chịu thiệt, nên hắn, không dùng cứng đối cứng nữa, lúc này thấy Gele không buông tha, thế tới hung hãn, rơi vào đường cùng, đành phải nhảy lùi về.
Tiêu Cuồng lui về, dĩ nhiên chấp nhận thua thiệt.
- Tên nhu nhược.
Gele cười lạnh, tiếp tục phát huy khí thế, vọt tới truy kích Tiêu Cuồng, tốc độ nhanh hơn cả Tiêu Cuồng, trong chớp mắt đã đuổi kịp, thủ kiếm lại đâm ra, không để cho Tiêu Cuồng kịp thở.
- Đậu xanh rau má mày!
Tiêu Cuồng tức giận văng tục, nhưng không nóng lòng vận dụng sát chiêu Long Vương Diệp Cô Thành dạy cho hắn, mà tiếp tục tránh né.
Một công một né.
Tình thế nghiêng về một phía, Tiêu Cuồng chạy như bị ma đuổi trên võ đài. Gele quyết tâm truy đuổi không bỏ, công kích liên tục, không cho Tiêu Cuồng cơ hội phản kích.
- Xem ra bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, Tiêu Cuồng bại rồi.
- Không bị thua đơn giản như vậy, chiêu nào của tên Gele kia cũng đều trí mạng, rõ ràng muốn giết đối thủ, như vậy chỉ cần Tiêu Cuồng không nhận thua, mà kiên trì chiến đấu, không chừng sẽ bị Gele giết chết.
Trên phòng quan sát, hai gã là Kruff và Đặc Lý chứng kiến Tiêu Cuồng hoàn toàn bị áp đảo, không có bất kỳ cơ hội phản kích, nhịn không được bàn luận, theo sau Kruff lại càng hướng đệ nhất vua lính đánh thuê Merce hỏi:
- Merce các hạ, ngài thấy thế nào?
- Xem tình thế, gã gia hỏa tên Tiêu Cuồng quả thật hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Merce như có suy nghĩ gì nói:
- Nhưng là nếu hắn có thể được Chiến tranh chi vương lựa chọn thu làm đệ tử, như vậy tự nhiên có chỗ hơn người. Huống chi, bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ Bùi Đông Lai nếu để cho hắn lên võ đài, tự nhiên cũng là có chỗ nắm chắc, ta cho là hắn cũng không phải không có cơ hội nào, ít nhất sẽ không thua trong thời gian ngắn.