Gele chẳng những là đội trưởng bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc, mà còn là niềm hi vọng lớn nhất, và là thanh đao sắc nhất của A quốc.
Thân phận như thế đủ để hắn tự tin cùng kiêu ngạo.
Bởi vì thân phận kia mà kiêu ngạo, khi hắn biết Bùi Đông Lai tham gia cuộc thi lần này, thì hắn lập tức xin được ra trận giết giặc, mục đích là đánh bại Bùi Đông Lai vãn hồi mặt mũi cho hoàng gia A quốc.
Hắn cảm thấy nếu hắn thành công giành giải quán quân, sẽ được các lão đại ngưỡng mộ, coi trọng.
Lý tưởng thật tuyệt vời.
Nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy đây là khoảng thời gian thống khổ nhất, u tối nhất, bất lực nhất cuộc đời hắn.
Bùi Đông Lai không hề đem thân phận người thắng cuộc để trào phúng hắn, sỉ nhục hắn, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn.
Khi hắn nghe được Bùi Đông Lai hát nghĩa dũng quân khúc quân hành, chứng kiến cờ Tung Của nằm phía trên cờ A quốc thì trong đầu hắn có một ý niệm tự sát.
Quốc ca chấm dứt, Bùi Đông Lai và đội trưởng Lipsky của Russia Alpha đồng thời đi xuống đài lĩnh thưởng.
Gele thấy thế, hít một hơi không khí nóng ẩm thật sâu, khom người cúi đầu đi theo sau Bùi Đông Lai và Lipsky xuống đài.
Thấy một màn như vậy, đa số thành viên dự thi chẳng ai quẳng cho hắn một ánh mắt đồng tình, nhưng lại lộ ra một bộ dáng xem cuộc vui.
Bọn hắn tuy biết đạo lý cười người hôm trước, hôm sau người cười, nhưng bọn hắn thấy đám người Gele tự gây ra thì phải gánh lấy, không liên quan gì đến bọn hắn.
Sau cuộc thi này bọn hắn bắt đầu khiếp sợ thực lực Bùi Đông Lai.
Rất nhanh ba người Bùi Đông Lai, Lipsky, Gele đã về hàng ngũ của mình.
- Đông Lai, tuyệt vời!
Nhìn Bùi Đông Lai cầm cúp vàng rực rỡ, trên mặt Tiêu Cuồng tràn đầy ý cười giơ ngón cái lên:
- Hắc hắc, tát vào mặt bọn hắn để bọn hắn nhớ thật dai.
Thằng làm vua thua làm giặc.
Tiêu Cuồng khẩu xuất cuồng ngôn làm cho Gele cùng đám thành viên bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc cực kỳ phẫn nộ, nhưng giờ khắc này đối với lời sỉ nhục của Tiêu Cuồng bọn hắn làm như không nghe thấy, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn sang.
So sánh với Tiêu Cuồng mà nói, Trần Anh, Vương Khuê cùng Tôn Nhận ba người thật không có nói lời nhục mạ, mà chỉ hướng về phía Bùi Đông Lai giơ giơ quả đấm lên, diễn cảm tràn đầy kiêu ngạo.
- Chúng ta cùng nhau vỗ tay chúc mừng ba người Bùi Đông Lai, Phổ Tư Cở cùng Gele đồng dạng chúc mừng Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, bộ đội đặc chủng Russia Alpha, và bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc.
Mắt thấy ba người Bùi Đông Lai đã về vị trí Ratatosk liền nói:
- Mọi người hãy nhìn vào bọn họ mà làm gương, cuộc thi kế tiếp nên cố gắng nhiều hơn nữa.
"Bành bạch..." nguồn Trà Truyện
Sau khi Ratatosk nói xong, đa số thành viên dự thi đều vỗ tay.
Chỉ có bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc là không vỗ tay.
Đối với bọn hắn mà nói mỗi tiếng vỗ tay như một cái tát vào mặt bọn hắn, ngoài bọn hắn còn có bộ đội đặc chủng 707 HQ, Tô Bồ Đề, Battty Ann, Merck là không vỗ tay.
Bộ đội đặc chủng 707 HQ không vỗ tay vì trong lòng ghi hận Bùi Đông Lai, còn 3 người kia không vỗ tay vì thứ này đối với bọn hắn không có ý nghĩa.
Đó mới là lúc bọn hắn cùng Bùi Đông Lai so tài.
Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc Ratatosk lên tiếng nói:
- Cuộc thi thứ nhất kết thúc, kế tiếp là cuộc thi cách đấu.
Ratatosk vừa nói xong liền hấp dẫn tất cả đội viên tham gia, tất cả bọn họ đều tập trung nhìn về Ratatosk.
- Cuộc thi đấu cách đấu sẽ bắt đầu vào sáng mai, mỗi đội có thể đăng ký 2 người dự thi.
Ratatosk giải thích quy tắc cuộc thi:
- 16 đội dự thi nên sẽ có 32 người tham gia. Sau đó cho máy tính tiến hành chia tổ, chỉ cần thua lập tức bị loại, hiểu rõ chưa?
- Hiểu rõ, giáo quan!
Đông đảo thành viên dự thi trăm miệng một lời, còn các đội trưởng thì đang suy nghĩ sẽ phái ai ra dự thi.
Bùi Đông Lai cũng không ngoại lệ.
Hắn đã làm ra lựa chọn một trong hai người là Tiêu Cuồng và Trần Anh, nhưng chưa kịp bàn với hai người này thì hắn cảm giác có ba đạo ánh mắt tràn ngập chiến ý đang nhìn hắn, hận như không thể cùng hắn đại chiến ngay lập tức.
Bùi Đông Lai liền biết chủ nhân của ba đạo ánh mắt là ai, đó là Tô Bồ Đề, Merck, Battty Ann, vì hắn đã từng cảm thụ qua.
- Vào lúc 6h chiều nay các đội dự thi tới gặp giáo quan Austin Rostov để đăng ký người dự thi, sáng mai sẽ để máy tính chia tổ.
Mắt thấy không có ai dị nghị về quy tắc Ratatosk tiếp tục nói:
- Bởi vì cách đấu sẽ bắt đầu vào sáng mai nên bây giờ mọi người có thể nghỉ ngơi, phía dưới giải tán, đi ăn cơm.
Mặc dù Ratatosk kêu giải tán, nhưng các đội viên không có lập tức giải tán, mà xếp hàng ngay ngắn để đội trưởng dẫn đường trật tự rời đi.
Trong đó có đội trực tiếp đi dùng cơm, có đội trở về lều của mình.
Bùi Đông Lai suất lĩnh bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ đi ở sau hết.
"Ha ha..."
Tiến vào lều trại, Tiêu Cuồng không nhìn được liền cười phá lên:
- Đông Lai, hồi nãy cậu không có chứng kiến dáng vẻ sợ sệt của Gele, thật là buồn cười.
- Lũ A quốc hung hăng càn quấy thì thôi, đã thế còn sỉ nhục chúng ta, đáng đánh.
Vương Khuê phụ họa nói:
- Đông Lai làm tốt lắm.
- Không những báo được thù, mà còn làm cho uy phong của chúng ta bành trướng. Hồi nãy nghe đội trưởng Merce thuật lại trận đấu ta thật phấn khích không thôi.
Tôn Nhân vui vẻ nói.
Trần Anh không nói gì, chỉ nhìn Bùi Đông Lai.
- Trần tỷ, trận đánh ngày mai tỷ tham gia đi.
Thấy được ánh mắt Trần Anh, Bùi Đông Lai bỏ cúp xuống hỏi.
Bùi Đông Lai vừa nói ra 3 người kia lập tức ngưng cười, ánh mắt quẳng về hướng Trần Anh.
- Câu cùng Tiêu Cuồng tham gia đi.
Trần Anh lắc đầu nói:
- 5 người chúng ta thì câu và Tiêu Cuồng có thực lực mạnh nhất.
- Trần tỷ, tỷ tham gia đi, dù sao cũng có Đông Lai chúng ta chắc chắn lấy giải quán quân.
Tiêu Cuồng tuy rằng rất muốn tham gia, nhưng hắn cũng biết mục đích tới đây của Trần Anh là gì, nên quyết định nhường lại quyền giao đấu cho Trần Anh.
- Trần tỷ, nếu Tiêu Cuồng đã nói thế thì tỷ tham gia đi.
Bùi Đông Lai nghe Tiêu Cuồng nói vậy liền nói theo, tuy rằng hắn biết thực lực Tiêu Cuồng mạnh hơn Trần Anh một ít, nhưng trong nội tâm hắn lại muốn cho Trần Anh tham gia trận đánh cách đấu này.
Hắn thấy tính cách của Tiêu Cuồng cuồng ngạo quyết tử, khi gặp ba người Tô Bồ Đề, Battty Ann, Merck chắc chắn sẽ không lùi bước, mà sẽ đánh một trận sinh tử, đến lúc đó người chết chắc chắn là Tiêu Cuồng.
- Tiểu Cuồng, thiên phú của cậu so với anh cậu còn tốt hơn, đúng là thiên tài khó gặp. Mà lần này chỉ là một cuộc thi để thử sức mình, nên cậu tham gia so với tôi tham gia có ý nghĩa hơn.
Khi nói chuyện, Trần Anh nhìn Bùi Đông Lai một cái, giống như nàng đã biết được ý nghĩ của Bùi Đông Lai:
- Bất quá cậu phải đáp ứng một việc.
- Việc gì?
Tiêu Cuồng đối với Trần Anh cũng có vài phần hiểu biết, hắn biết Trần Anh là một nữ nhận chấp nhất, một khi đã nói ra sẽ không thay đổi, vì vậy hắn có chút nghi ngờ hỏi.
- Nếu ở trong trận đấu cậu gặp được đối thủ mạnh lập tức chịu thua.
Trần Anh nói.
- Việc này…
Tiêu Cuồng có điểm khó xử, trong từ điển của hắn chỉ có hai từ chiến bại, chứ không có từ chịu thua.
Thấy Tiêu Cuồng chậm chạp không chịu đáp ứng, Bùi Đông Lai lại mở miệng nói:
- Tôi đồng ý đề nghị của Trần tỷ.
- Đông Lai, cậu thấy tôi sẽ là người chấp nhận chịu thua sao, thà một đao giết tôi còn nhanh hơn.
Tiêu Cuồng nóng nảy nói.
Bùi Đông Lai thở dài nói:
- Tiêu Cuồng, tôi biết tính tình của anh, nhưng anh nên nhớ kỹ đây không phải là chiến trường mà là một cuộc thi, anh không cần phải vì nước quên mình. Còn nữa, anh cũng biết ba người Tô Bồ Đề, Merck, Battty Ann bọn hắn đến đây là vì tôi, bọn hắn muốn trong lần cách đấu để giết tôi, nên khi anh gặp hắn, tôi cảm đoan họ sẽ không nương tay.
- Như vậy đi, chỉ cần gặp được 3 người bọn họ thì tôi liền nhận thua, những người kháng tôi huyết chiến tới cùng, thế nào?
Tiêu Cuồng nghe vậy trầm ngâm một lát liền nói.
- Được rồi, những người dự thi thực lực không hề yếu, Cuồng ca ngươi không thể xem thường.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, vẫn đồng ý với đề nghị của Tiêu Cuông, cho dù những người khác muốn giết Tiêu Cuồng, nhưng với thực lực của Tiêu Cuồng cũng đủ ứng phó.
- Được
Tiêu Cuồng nghe vậy, gật gật đầu.
- Đông Lai, tuy thực lực của cậu rất mạnh, nhưng Tô Bồ Đề, Battty Ann, Merck cũng không phải hạng vừa, đánh không lại lập tức nhận thua, đừng cố chấp.
Thấy Tiêu Cuồng đồng ý, Trần Anh do dự một chút rồi mở miệng nói.
- Yên tâm đi Trần tỷ, sau khi đợt thi đấu thứ hai kết thúc, khúc nhạc vang lên vẫn sẽ là nghĩa dũng quân khúc quân hành.
Bùi Đông Lai nắm chặt hai đấm, chiến ý sôi trào.
** Qua chương này Phổ Tu Cơ sẽ được chuyển thành Lipsky.