Sáng sớm hôm sau, khi tin tức buổi quân diễn bị hủy bỏ được truyền ra thì toàn bộ ánh mắt của mọi người nhìn về phía bên này đều xôn xao, các quốc gia cảm thấy khiếp sợ.
Hoàng Gia lâm viên, trong biệt thự của Diệp Thạch.
Biết được tin tức này rồi thì Diệp Thạch liền trước tiên bấm số của Bộ trưởng bộ An Toàn.
- Diệp XX.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Bộ trưởng bộ An Toàn vang lên, ngữ khí có chút cung kính.
- Triệu bộ trưởng, nói vậy thì ông cũng đã nghe được chuyện ở NB?
Diệp Thạch hành văn gãy gọn:
- Ông hãy đem tình hình bên ấy kể lại cho tôi.
- Vâng, Diệp XX.
Triệu bộ trưởng trầm giọng đáp:
- Dựa vào tin tức mà nhân viên tình báo bên đó thu được thì đêm qua ở Tokyo đã xảy ra bạo động, dựa vào tin tức thì cái gọi là khủng bố tập kích chỉ là giả, vụ việc ấy hoàn toàn là do những thế lực ngầm NB gây ra, tối qua Yakuza đã tập kích hội Tam Hợp, ngoài trang viên Đằng gia ra thì bọn hắn còn tập kích một một số nơi quan trọng của hội Tam Hợp, dường như chỉ trong một đêm là đã phá hủy toàn bộ thành viên nòng cốt của hội Tam Hợp.
- Chuyện An Bồi Tình Hải chết là sao>
Mặc dù Diệp Thạch biết được tin tức này là thật nhưng mà chẳng biết tại sao hắn lại có chút không an lòng.
- Dựa vào tin tức bên kia thì An Bồi Tình Hải cũng là bị người của Yakuza ám sát.
Triệu bộ trưởng gằn từng chữ:
- Bởi vì An Bồi Tình Hải gia chủ của An gia chính là ô dù của hội Tam Hợp, đối với Yakuza mà nói nếu như chỉ đối phó với hội Tam Hợp thì ngày sau cũng chưa chắc có thể nắm quyền hắc đạo ở NB, nhưng mà một khi đã xử lý được An Bồi Tình Hải thì An gia cùng toàn bộ chính giới của NB sẽ rung chuyển, sau đó Mộc Đằng gia, gia tộc ủng hộ Yakuza có thể mượn gió bẻ măng, trở thành gia tộc đệ nhất chính giới ở NB.
- Triệu bộ trưởng, ông cảm thấy rằng đối với cục diện trước mặt mà Yakuza phát động công kích với hội Tam Hợp là hợp lý sao?
Mặc dù Triệu bộ trưởng đã kể ra chi tiết như thế nhưng mà Diệp Thạch vẫn cảm giác không có chút thích hợp, dù gì thì hiện giờ cũng là thời kỳ nhạy cảm, chắc hẳn là NB cũng không nên phát sinh nội đấu a.
Nghe được Diệp Thạch hỏi thế thì Triệu bộ trưởng không khỏi ngẩn ra, theo sau trầm ngâm một chút, nói:
- Diệp XX, dựa theo suy nghĩ bình thường thì Yakuza đích thật là không nên động thủ với hội Tam Hợp nhưng mà tôi lại tin vào tin tức mà thuộc hạ của tôi thu được, dù sao thì bọn họ đã công tác bí mật ở đó nhiều năm, tin này chắc hẳn là không sai được.
- Triệu bộ trưởng, không phải là tôi hoài nghi tính chính xác của tin tưc này, cũng không phải là tôi hoài nghi năng lực làm việc của người của ông.
Chân mày Diệp Thạch nhíu lại, khi nói chuyện thì trong lòng vừa động, lập tức minh bạch được tại sao bản thân không yên lòng:
- Ý tôi muốn hỏi ông rằng ông cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến Bùi Đông Lai không?
"Ách..."
Nghe Diệp Thạch nói thế thì Triệu bộ trưởng hoảng sợ, sau đó hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Diệp XX, cá nhân tôi cho rằng chuyện này không có quan hệ gì đến Bùi Đông Lai. Thứ nhất là 2 ngày nay Bùi Đông Lai luôn ở biệt thự quậ Golf ở Đông Hải, vẫn chưa từng rời khỏi đó. Thứ hai là vô luận là cường giả võ học của nước ta hay là dong binh đoàn Satan đều bị chúng ta theo dõi, bọn hắn cũng chưa có rời khỏi quốc nội. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất là Bùi Đông Lai không có khả năng có quan hệ với Yakuza cùng Mộc Đằng gia, huống chi nếu thật là Bùi Đông Lai làm thì nhân viên tình báo bên kia sẽ biết được, càng quan trọng hơn nếu như Bùi Đông Lai làm thì phía bên NB sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ngược lại bọn hắn sẽ lợi dụng chuyện này để gây áp lực với chúng ta.
- Phân tích của ông không sai.
Nghe xong Triệu bộ trưởng phân tích, vẻ bất an trong lòng Diệp Thạch biến mất, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ông hãy chú ý tình hình, nếu có chuyện gì thì liền báo ngay cho ta.
- Vâng, Diệp XX.
Triệu bộ trưởng cung kính cấp ra câu trả lời thuyết phục.
Diệp Thạch không nói cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, lại cầm lấy điện thoại rồi bấm số của thư ký của hắn:
- Lập Hằng, ông vào đây.
"Cốc…Cốc"
30s sau, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
"Két"
Thân là quân sư kiêm thư ký của Diệp Thạch thì Chu Lập Hằng đẩy cửa vào.
- Lập Hằng, đối với chuyện xảy ra ở NB thì ông thấy thế nào?
Mắt thấy Chu Lập Hằng tiến vào văn phòng, Diệp Thạch hành văn gãy gọn hỏi.
Thân là thư ký của Diệp Thạch thì Chu Lập Hằng vô cùng hiểu rõ Diệp Thạch, nghe Diệp Thạch hỏi thế thì hắn liền hiểu ran gay:
- XX, ngài hoài nghi chuyện này có liên quan đến Bùi Đông Lai sao?
- Mới rồi có chút nghi ngờ, vừa rồi nghe xong tiểu Triệu phân tích thì đã không còn nghi ngờ nữa nhưng mà vẫn còn muốn nghe cái nhìn của ông.
Diệp Thạch cũng không giấu diếm.
Chu Lập Hằng nghe vậy, trầm ngâm một lát, nói:
- XX, lấy cách nhìn của tôi thì chuyện này không có liên quan đến Bùi Đông Lai, hắn không có bản lãnh cao như thế.
- Còn gì nữa không?
- XX, lui một bước mà nói thì dù chuyện này là do tên nghiệt chủng kia gây ra thì đối với ngài cũng không sao cả.
Chu Lập Hằng cười nhạt một tiếng:
- Hắn làm như vậy thì nhiều nhất chỉ là thay đổi sự chú ý của mọi người, để bản thân không trở thành vật hy sinh mà thôi.
- Lập Hằng a, cũng là ông hiểu biết ta.
Diệp Thạch nghe vậy hoàn toàn yên lòng, khuôn mặt nở ra nụ cười
- Chuyện cho đến bây giờ thì gạo đã nấu thành cơm, Diệp gia lợi dụng chuyện này để nhòm ngó ngôi báu, những người kia muốn làm cái gì để xoay chuyển thế cục cũng không được, còn về phần tên nghiệt chủng kia thì hừ, đợi sau khi ta ổn định lại thế cục thì liền để cho hắn sống không bằng chết.
…
Cùng lúc đó, sau khi nghe được tin tức NB hủy bỏ quân diễn thì Tần Tranh liền lấy điện thoại gọi cho Tần Hồng Sơn.
- Cha, người có xem tin tức không? Đông Lai thành công, hắn thành công rồi.
- Vô nghĩa, tin tức quan trọng như vậy tại sao ta lại không biết được?
Tần Hồng Sơn cười mắng một câu, theo sau nhịn không được mà thở dài:
- Đời này chuyện mà ta cảm thấy hối hận nhất chính là năm đó là để cha con Bùi gia đứng bên ngoài, không cho bước vào Tần gia, cũng may là có con và Ái Linh, ở trong lúc quan trọng nhất thì muốn hy sinh lợi ích gia tộc để giúp hắn, nếu không thì vô luận là ta hay cả Tần gia thì cả đời này sẽ cảm thấy hối hận, hắn đã trở thành phúc tinh lớn nhất của Tần gia chúng ta.
- Cha, không chỉ là Tần gia.
Tần Tranh cùng đồng cảm với Tần Hồng Sơn:
- Hắn chính là phúc tinh của quốc gia này. Nếu như hắn có thể làm được việc kia thì hắn sẽ được lưu danh sử sách.
Sách sử lưu danh!
Nghe được câu này, Tần Hồng Sơn vốn là ngẩn ra, theo sau tràn đầy hâm mộ ghen tị.
- Trước kia ta cảm thấy được hắn chính là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, hiện giờ xem ra chính là Đông Tuyết của chúng ta trèo cao, thật sự là thế sự vô thường a.
- Cha, ngài đừng nói thế, Đông Lai cùng Đông Tuyết đã trải qua nhiều chuyện mới có thể được ở bên nhau, cho dù là Đông Lai 2 bàn tay trắng thì Đông Tuyết cũng muốn làm vợ của Bùi gia, ngược lại Đông Lai cũng thế.
Tần Tranh nói những lời tự đáy lòng mình.
Tần Hồng Sơn như ở trong mộng mới tỉnh, cười nói:
- Đúng, đúng, con nói đúng, là ta hồ đồ.
- Cha, nếu như phía bên NB đã hủy bỏ quân diễn thì điều ấy cũng chứng đó XXX đã thuộc về chúng ta, moin người chuẩn bị đi tìm những người phía sau lưng Diệp gia để nói chuyện sao?
Tần Tranh nói sang chuyện khác hỏi.
Tần Tranh nghe vậy, nụ cười trên mặt không còn sót lại chút gì, ánh mắt sắc bén nói:
- Ừh, ta sẽ liên hệ với đám người Tiêu Nguyên Thanh.
..
Biệt thự số 2 Tay Sơn.
Tiêu Cuồng như là uống thuốc kích thích, kích động nhảy tới Tiêu Nguyên Thanh, rồi hỏi:
- Gia gia, bên NB đã tuyên bố hủy bỏ quân diễn! Dựa theo Đông Lai kế hoạch, kế tiếp sẽ tuyên bố XXX là của chúng ta, Đông Lai thật sự rất ngưu. Nguồn tại http://Trà Truyện
- Xem tiểu tử nhà ngươi kia.
Mắt thấy Tiêu Cuồng không hề quy củ tiến thư phòng loạn ồn ào thì Tiêu Nguyên Thanh cũng cười nói:
- Sau này không có việc gì thì đi theo Đông Lai àm học một ít, về bày mưu tính kế thì hắn còn hơn cháu nhiều.
"—— "
Tiêu Cuồng nghe vậy thì cảm thấy xấu hổ, vốn hắn muốn xuất ngoại để giúp Bùi Đông Lai nhưng mà lấy năng lực thể hiện của Bùi Đông Lai lần này thì có cần hắn giúp đỡ không a?
"Reng…Reng"
Sau đó, không đợi Tiêu Cuồng nói cái gì nữa, điện thoại trong thư phòng đã vang lên.
- Lão Tiêu, thời cơ chín muồi rồi.
Điện thoại được chuyển, giọng nói Trang Hiểu Vân vang lên, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại đằng đằng sát khí.