- Về nói cho đám lưu học sinh biết, nơi này là Trung Hoa, không phải là NB, sau này bọn hắn cần phải tỏ ra hiểu biết một chút.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai thì mọi người trong nhà hàng đều trở nên kích động.
Mà Lý Thiến Thiến cùng với một cô gái bị bao nuôi lại tỏ ra sợ ngây người.
Đúng vậy...
Các nàng giống như là tiểu quỷ gặp được Diêm vương, trừng to mắt, ngơ ngác nhìn vào Bùi Đông Lai.
Mà Thu Sơn liên tục bị Bùi Đông Lai tát vài cái, tuy rằng Bùi Đông Lai không cố ý thu lực nhưng mà vẫn bị hoa mắt choáng đầu, hoàn toàn không nghe Bùi Đông Lai nói gì, chỉ gật gật đầu như con gà mổ thóc.
"Bịch"
Bùi Đông Lai thấy thế, buông tay ra, Thu Sơn liền ngã xuống đất.
- Đáng đánh.
Thấy một màn như thế thì một gã thanh niên kích động kêu lớn lên.
- Đáng đánh.
Những người khác thấy thế thì liền hùa theo.
Bởi vì. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
Bùi Đông Lai làm bọn hắn muốn làm, nhưng lại không dám làm.
- Có phải là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?
Bùi Đông Lai đem ánh mắt nhìn về phía Lý Thiến Thiến đang bị hù sợ.
"Bá!"
Lý Thiến Thiến nghe vậy, sợ tới mức cả người khẽ run rẩy. Biến sắc, không dám lên tiếng.
- Chiếc đồng hồ trên tay của hắn là Patek Philippe 5102pr, giá trị của nó có thể mua 2000 cái túi LV trên tay cô.
Bùi Đông Lai thấy Lý Thiến Thiến không nói lời nào thì chỉ vào cổ tay Thu Sơn, sau đó rị cổ tay áo lên, chỉ vào chiếc đồng hồ của mình:
- Còn đây là chiếc đồng hồ Patek Philippe... Gần 1800 vạn.
"Ách..."
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay của Bùi Đông Lai thì Lý Thiến Thiến lại một lần nữa bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, thấy Bùi Đông Lai tỏ ra ngưu bức đánh cả Thu Sơn, lại đưa ra chiếc đồng hồ cao cấp thì trong lòng nàng liền hiểu được Bùi Đông Lai không phải là nàng có thể đụng vào.
Bùi Đông Lai nhìn vào Lý Thiến Thiến, tiếp tục giáo huấn:
- Những lời của ta ban nãy vẫn còn hiệu lực, nếu cô tự tát mình thì ta sẽ cho cô 100 vạn, cô tự động cởi quần áo ra thì ta sẽ đưa cô 1000 vạn.
- Cô bị đám người NB bao nuôi nuôi không phải là vì tiền sao? Hiện tại anh bạn này có nhiều tiền, chỉ muốn cô tự tát vào mặt hoặc cởi quần áo ra mà thôi, cô còn do dự cái gì?
- Đúng a, chỉ cần cô dám làm thì tiền kia sẽ là của cô.
Mắt thấy Bùi Đông Lai vũ nhục Lý Thiến Thiến, người chung quanh chẳng những không có đồng tình Lý Thiến Thiến, ngược lại lại lại lên tiếng ủng hộ Bùi Đông Lai. Ở bọn hắn xem ra, thân làm người TQ thì Lý Thiến Thiến chẳng những bằng lòng làm đồ chơi cho Thu Sơn, hơn nữa lại giúp Thu Sơn vũ nhục đồng bào của mình, thật sự rất đáng hận.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy mọi người tỏ ra khinh bỉ, xem thường mình thì Lý Thiến Thiến cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Dưới ánh đèn, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, thân hình đơ như cây cơ.
- Cô có thể vì tiền tài bán đứng thân thể cùng linh hồn của cô, cô có thể làm công cụ tiết dục cho người NB, đó là tự do của cô, lựa chọn của cô, không ai có thể ngăn cản. Nhưng cô không nên năm lần bảy lượt đi hạ nhục một người không có đắc tội với cô, hơn nữa lại là bạn học trong 4 năm với cô.
Mắt thấy vẻ mặt Lý Thiến Thiến trắng bệch, nghĩ đến hành động lúc nãy của Lý Thiến Thiến thì trên mặt Bùi Đông Lai không có một chút nhân từ, lời nói của hắn giống như là một con dao găm đâm vào tim Lý Thiến Thiến, khiến cho Lý Thiến Thiến cảm thấy vô cùng xấu hổ:
- Nhục nhân giả, tất tự nhục ( Vũ nhục người khác thì bản thân cũng sẽ chịu lại) Cô vô duyên vô cớ hạ nhục người khác, đem sự thông khổ của người khác trở thành khoái hoạt của mình, cô nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?
- Không…không nói nữa.
Bùi Đông Lai nhất châm kiến huyết khiến cho Lý Thiến Thiến vô cùng kích động, nàng bịt tai, gào thét lên:
- Mày dựa vào cái gì mà dạy dỗ tao?
- Dạy dỗ?
Mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi, nói:
- Ta tình nguyện đi thuần dưỡng một con chó cũng không có hứng thú dạy dỗ cô. Ta chỉ giúp bạn của mình xả cơn giân mà thôi.
Lý Thiến Thiến nghe vậy thì há to mồm, không phản bác được.
- Đi thôi.
Bùi Đông Lai thấy thế, không nói cái gì nữa, quay đầu nhìn Chu Thiến, muốn cùng Chu Thiến rời khỏi đây.
"Ô... Ô..."
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, 3 gã cảnh sát đi vào nhà hàng.
- Vừa rồi tôi không chuyện gì xảy ra nên đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Quản lý thấy thế thì có chút xấu hổ nhìn Bùi Đông Lai giải thích:
- Để tôi đi ứng phó.
Nói xong,, hắn không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, liền bước nhanh tới đón 3 gã cảnh sát.
- Có chuyện gì?
Tên cảnh sát đi đầu thấy 3 người Thu Sơn giống như con chó chết nằm trên mặt đất thì biến sắc, hướng quản lý hỏi.
- Có mấy người lưu học sinh NB uống nhiều rượu, gây náo loạn, tôi đi ngăn cản, bọn hắn không nghe còn đánh tôi, vị tiên sinh này nhìn không vừa mắt nên đã giáo huấn bọn hắn.
Quản lý nói xong thì chỉ vào Bùi Đông Lai, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
- Người NB đánh người.
- Đúng vậy, là do người NB gây chuyện trước.
Quản lý vừa nói xong thì có vài tên thanh niên tuổi xì teen lên tiếng ủng hộ.
Hả?
Nghe được mọi người như thế thì tên cảnh sát kia hơi nhíu mày, hắn cũng không có hảo cảm gì với đám lưu học sinh NB này, ước gì có người nào hảo hảo giáo huấn bọn hắn, nhưng chức trách cùng lý tính nói cho hắn biết, chuyện này không nhỏ, làm không tốt sẽ trở thành sự kiện quốc tế.
- Ở đây có camera, đã quay lại cảnh ấy, nếu các vị không tin có thể xem băng ghi hình.
Quản lý thấy tên cảnh sát kia do dự thì lên tiếng nói.
Lại nghe được quản lý nói như thế thì tên cảnh sát kia cho rằng đám người NB đã gây chuyện trước, hắn trầm ngâm một phen, nhịn không được hướng Bùi Đông Lai hỏi:
- Có hạ tử thủ không?
- Không có, chỉ là ngoại thương.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Tên cảnh sát nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tôi gọi điện kêu xe cấp cứu, cậu theo chúng tôi lên đồn cảnh sát làm ghi chép.
- Được.
Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm, vẫn đồng ý đề nghị của tên cảnh sát, hắn không muốn cho tên cảnh sát này khó xử.
Thấy Bùi Đông Lai đồng thì tên cảnh sát kia thở ra một hơi, rồi gọi xe cứu thương.
Nhưng mà.
Không đợi hắn gọi điện thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Bá!"
Mọi người nghe thế thì liền nhìn về phía Thu Sơn.
Lúc này Thu Sơn lại lấy lại tinh thần, nhưng mà hắn vẫn sợ Bùi Đông Lai, cho cảnh sát đến đây, cũng không còn dám đứng dậy, mà là nằm giả chết trên mặt đất.
Lúc này nghe được tiếng chuông điện thoại thì trong lòng hắn vừa động, lập tức đưa tay lấy điện thoại ra.
"…"
Thấy số gọi đến thì đồng tử Thu Sơn mở to ra, sau đó hắn liền trở nên kích động.
- An Đằng quân, cứu tôi.
Sau đó, dưới cái nhìn của mọi người, Thu Sơn liền hô to lên.
Hả?
Người đuợc gọi là An Đằng quân ở bên kia đầu điện thoại lúc này đang ngồi trong xe ô tô, nghe Thu Sơn nói thế thì nhíu mày hỏi:
- Thu Sơn, cậu làm sao vậy?
- An Đằng quân, tôi bị người ta đánh, còn có Quỷ Bản và Thái nhất, chúng ta đang ở khách sạn…
Nghe được An Đằng hỏi thì Thu Sơn kêu rên.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, thân là xã trưởng của lưu học sinh NB tại TQ thì An Đằng nghe vậy, lập tức cả kinh, theo sau sắc mặt âm trầm nói:
- Chết tiệt, có người dám đánh các cậu, các cậu đang ở đâu?
- Chúng ta ở nhà hàng XX, đường NNN.
Thu Sơn liền nói.
- Đợi ta, ta lập tức tới ngay.
An Đằng nghe xong thì liền phân phó một tiếng, không đợi Thu Sơn tiếp tục đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
- Thật ngại quá, xem ra tôi không thể đi đến cục cảnh sát cùng các vị.
Bởi vì thính lực biến thái nên Bùi Đông Lai đã nghe rõ cuộc điện thoại kia, hắn biết chuyện này sẽ không xong.
Giống như xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai, sau khi cúp điện thoại xong thì Thu Sơn từ từ đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, cười lạnh nói::
- Tiểu tạp chủng, mày không đi được nữa.
- Việc này không liên quan đến các vị, các vị đi trước đi.
Không để ý đến Thu Sơn kêu gào, Bùi Đông Lai quay lại nói với mấy tên cảnh sát.
Tên cảnh sát vốn định giải hòa, lúc này thấy Thu Sơn làm ầm lên thì giận đến không nhẹ, bất quá hắn cũng không dám đi lên giáo huấn Thu Sơn, mà là vẻ mặt khó xử nói:
- Nếu chúng tôi đã xuất hiện thì sẽ không nên đi.
- Xảy ra chuyện gì, tôi toàn quyền phụ trách.
Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói không lớn nhưng đủ cho bọn hắn nghe rõ:
- Tôi là Bùi Đông Lai.
"Ách..."
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì tên cảnh sát kia đờ người ra.
Người có tên, cây có bóng.
Thân là sở trưởng của cục cảnh sát thì hắn đã nghe qua sự tích của Bùi Đông Lai.
Được, chúng ta coi như là không thấy gì cả.
Khiếp sợ đi qua, tên cảnh sát này liền gật gật dầu với Bùi Đông Lai, sau đó ánh mắt tỏ ra thương hại nhìn vào Thu Sơn, rồi mang 2 gã thủ hạ rời khỏi đây, hắn tin tưởng, cho dù chuyện này làm lớn, chỉ cần Bùi Đông Lai nói câu nào, mặt trên tuyệt đối sẽ không làm khó dễ hắn và thủ hạ của hắn.
- Còn muốn đi sao?
Mắt thấy 3 gã cảnh sát rời đi thì Thu Sơn lập tức cười lạnh:
- Tao nói cho chúng mày biết, bởi vì bọn mày đã không bắt tên tiểu tạp chủng kia, chúng mày sẽ trả cái giá thật lớn.
- Tao nói rồi, nơi này là tq, hôm nay, đến một người thì đánh một người, cho dù thủ tướng NB đến đây cũng không ngoại lệ.
Bùi Đông Lai xoay người, mở miệng lần nữa, thanh âm không lớn, lại như hổ gầm: