Siêu Cấp Cường Giả

Chương 560: Muốn đối ngoại cần phải yên nội (2)

Trong biệt thự, thân là người kế thừa đời thứ 3 của Tần gia, Tần Tranh đang ngồi trên ghế salon, trong tay cầm điếu thuốc lá, nhíu mày suy tư về cái gì

Có lẽ là do quá suy nghĩ nên điếu thuốc trong tay hắn đã cháy hết phân nửa nhưng hắn cũng không có nhận thấy.

- Đông Lai cùng Đông Tuyết hiện tại ở nơi nào?

Một lát sau, cửa phòng mở ra, Tiếu Ái Linh vội vàng tiến vào đại sảnh, vẻ mặt lo lắng hỏi han.

Sau khi biết được tin tức thì Tiếu Ái Linh liền bỏ một cuộc hội nghị quan trong, ngồi trên máy bay mà bay về.

- Đông Lai đã bị dẫn tới Yên Kinh, trước mắt đã bị giam vào một ngục giam bí mật.

Mắt thấy Tiếu Ái Linh trở về, Tần Tranh mới phát hiện thuốc lá trong tay sắp hết, hắn bóp tắt tàn thuốc rồi mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Tiếu Ái Linh.

- Vậy Đông Tuyết đâu?

Tiếu Ái Linh truy vấn.

Tần Tranh cau mày nói:

- Đông Tuyết không cùng về với Đông Lai, Diệp Cô Thành đã phái trực thăng đưa nó và Hạ Y Na trở về, đại khái là khoảng 30" sau mới về đến.

- Tôi không tin Bùi Đông Lai sẽ ngu xuẩn đến mức cấu kết thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh, chân tướng cụ thể là gì?

Tiếu Ái Linh vốn là phát biểu cách nhìn của chính mình, theo sau lại hỏi.

Tần Tranh trầm ngâm một chút, tinh quang trong mắt lóe ra:

- Nếu Đông Lai không làm như vậy thì thế lực cảnh ngoại hẳn là do Diệp Tranh Vanh dẫn vào, Diệp gia muốn nhanh chóng đem chậu phân này đổ lên đầu Bùi Đông Lai, một mặt là muốn giải quyết Đông Lai, mặt khác quan trọng hơn là muốn che dấu tai mắt người ngoài.

- Không biết xấu hổ.

Nghe Tần Tranh nói như thế thì Tiếu Ái Linh hổn hển nói:

- Đi, bây giờ chúng ta đi tìm cha, bất kể thế nào thì chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Lai chết được.

- Được.

Tần Tranh vốn là muốn đợi Tần Đông Tuyết trở về rồi mới đi tìm Tần Hồng Sơn, lúc này nghe Tiếu Ái Linh nói như thế thì quyết định đi cùng với ta, dù sao thì ở trước mặt Tần Hồng Sơn thì Tần Đông Tuyết cũng không có quyền lên tiếng nói gì.

Sau khi làm ra quyết định thì Tần Tranh cùng Tiếu Ái Linh liền rời khỏi biệt thự, lái xe đi đến tứ hợp viện của Tần gia.

Cùng lúc đó trong một biệt thự của sơn trang Thanh Long ở Hàng Hồ, một lão nhân đầu tóc đã hoa râm, mặc một bộ Đường trang, ngồi ở thái sư, tay cầm 2 viên ngọc thạch.

- Gia gia, dựa theo thế cục trước mắt thì Bùi Đông Lai đã bị đưa vào tử cục rồi.

Tham Lang Tịch Hồ một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng trước mặt lão nhân đó, nói:

- Gia gia, ngài luôn không cho con đi tìm Bùi Đông Lai, chắc là muốn đợi ngày này sao?

- Ừh.

Nghe được Tịch Hồ nói như thế thì lão nhân cũng không có phủ nhận mà gật đầu:

- Trước khi Vũ Phu xuất ngoại thì có nói cho ta biết, nếu như hắn không trở về thì nhờ ta làm giùm 2 chuyện, thứ nhất là nhắn tin đến cho Diệp Cấm, để trong Diệp Cô Thành ở trong lúc Bùi Đông Lai gặp nguy hiểm thì ra mặt giúp Bùi Đông Lai một mạng, thứ 2 là nếu như Bùi Đông Lai thấy bại trong trận chiến với Diệp gia thì chúng ta phải bảo vệ con hắn một mạng.

Tịch Hồ nghe vậy, nhịn không được thở dài, hỏi:

- Gia gia, khi nào chúng ta mới đi đây?

- Hiện tại.

Khi nói chuyện, lão nhân đứng lên, mang theo vài phần lo lắng nói:

- Ta sợ nếu đi trễ thì sẽ không kịp.

Tịch Hồ biết chỉ cần gia gia mình ra mặt thì tất cả các vị đại lão đứng ở trên đỉnh quyền lực của Kim Tự Tháp bao gồm Diệp Thạch cũng sẽ nể tình, nhưng mà ân oán giữa Bùi Đông Lai và Diệp gia quá sâu, dù ai cũng sẽ không cách nào đoán được Diệp gia sẽ động thủ khi nào, nếu như Diệp gia đã thủ tiêu Bùi Đông Lai thì chính mình và gia gia đi cũng là toi công.

Còn về phần gọi điện thoại thì càng không có thể, như vậy sẽ đả thảo kinh xà, Diệp gia hoàn toàn có thể ở mặt ngoài đáp ứng nhưng thầm phái người động thủ, sau đó lấy cớ là gia gia của mình mở miệng hơi chậm để làm lý do thoái thác.

Bên ngoài biệt thự, 1 chiếc Rolls-Royce Phantom cùng 3 chiếc xe Benz sớm đã đứng đợi.

Thấy lão nhân cùng Tịch Hồ đi ra thì thủ lĩnh Ám Vệ của Tịch gia liền bước lên đỡ lấy, sau đó đưa 2 người vào chiếc Rolls-Royce Phantom, đợi 2 người lên xe rồi đóng cửa lại, sau đó tự mình bước lên xe rồi lái. Mà những Ám Vệ khác cua Tịch gia lại lao vào 3 chiếc xe Benz.

Trong màn đêm, 4 chiếc xe lao nhanh ra sân bay Hàng Hồ.

Trong màn đêm, không ai biết được, tộc trưởng của gia tộc Rhodes Cai Wales đệ nhất toàn cầu cũng là người nắm quyền của Tịch gia, sau 5 năm mới Bắc thượng, trở lại Yên Kinh.

5 năm trước hắn Bắc thượng là bởi vì nguy cơ tài chính toàn cầu, hắn đến gặp mặt thủ trưởng số 1.

Lúc này đây, hắn là vì Bùi Đông Lai.

Chính xác ra là tổ huấn của Tịch gia: Tịch gia để cho Bùi gia sai khiến.



Cùng lúc đó, một chiếc máy bay bay từ quân khu Tây Bắc tiến vào vùng trời Yên Kinh, bay thẳng đến biệt thự Tây Sơn.

Trong máy bay, tâm tình của Tiêu Cuồng tỏ ra vô cùng lo lắng, tuy rằng hắn phối hợp diễn với Bùi Đông Lai một tuồng kịch nhưng mà hắn không biết được kế hoạch của Bùi Đông Lai, hắn chỉ nghĩ rằng Bùi Đông Lai muốn thông qua phương thức này để kiểm tra độ trung thành của người trong Đông Hạ hội, hiện giờ Bùi Đông Lai lâm vào tuyệt cảnh, lòng hắn nóng như lửa đốt.

Mấy phút sau, chiếc máy bay đáp xuống một bãi cỏ của biệt thự số 2 Tây Sơn.

Cabin mở ra, Tiêu Cuồng liền nhảy xuống máy bay, đi vào biệt thự số 2.

- Ông nội của ta đâu rồi?

Tới gần biệt thự số 2, thấy cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh đứng ngoài cửa thì Tiêu Cuồng hành văn gãy gọn hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

- Thủ trưởng ở thư phòng chờ cậu.

Cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh cười khổ không thôi, hắn cũng biết vì muốn trở vê Yên Kinh mà Tiêu Cuồng đã làm náo loạn cả quân khu Tây Bắc, hắn là trò trước mặt vị đại lão của quân khu Tây Bắc cầm súng uy hiếp, nói rằng nếu không phái máy bay chở hắn về Yên Kinh thì hắn sẽ tự sát, rơi vào đường cùng vị đại lão kia chỉ có thể nói lại cho Tiêu Nguyên Thanh, kết quả là Tiêu Nguyên Thanh đã dùng đặc quyền để đưa Tiêu Cuồng về đây.

Nghe được cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh nói thế thì, Tiêu Cuồng không có cảm ơn, mà là trực tiếp vọt vào biệt thự.

"Kết"

Đi tới thư phòng, Tiêu Cuồng cũng không có gõ cửa mà liền đẩy cửa rồi đi vào.

Trong thư phòng, Tiêu Nguyên Thanh sớm đã nghe tiếng bước chân Tiêu Cuồng, lúc này thấy Tiêu Cuồng xô cửa mà vào thì khóe mắt hơi giật lên, vẻ mặt tức giận nhìn và Tiêu Cuồng, mắng:

- Cháu xem cháu còn ra thể thống gì?

- Gia gia, tình huống bây giờ của Đông Lai thế nào rồi?

Tiêu Cuồng không chú ý đến bộ dạng tức giận của Tiêu Nguyên Thanh, vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Bốp"

Tiêu Nguyên Thanh vỗ mạnh xuống bàn, tức giận quát:

- Cút ra.

- Gia gia, trước tiên người đừng phát hỏa, chỉ cần người có thể cứu Đông Lai ra thì cho dù người có bắn chết cháu thì cháu cũng đồng ý.

Vẻ mặt Tiêu Cuồng quật cường nhìn thẳng vào Tiêu Nguyên Thanh, không sợ chút nào.

Thấy được ánh mắt quật cường của Tiêu Cuồng thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh cảm thấy một trận vô lực, theo sau thu hồi ánh mắt, cầm lấy văn kiện của Đảng xem, thản nhiên nói:

- Ở trong ngục.

- Gia gia, có thể cứu Đông Lai ra không?

Tiêu Cuồng nghe vậy, tiến lên từng bước, vẻ mặt khẩn trương nhìn vào Tiêu Nguyên Thanh.

Không để ý đến, Tiêu Nguyên Thanh thậm chí cả đầu cũng không ngẩng

"Bịch"

Mắt thấy Tiêu Nguyên Thanh thờ ơ, đầu gối của Tiêu Cuồng liền trực tiếp đập vào sàn nhà.

Hả?

Thấy được Tiêu Cuồng quỳ xuống thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh không khỏi sửng sốt.

- Gia gia, mấy năm nay tuy rằng cháu thường xuyên gây chuyện thị phi nhưng mà chưa bao giờ cháu nhờ người trong nhà ra mặt giải quyết, càng chưa bao giờ cầu xin người cái gì.

Dưới ánh đèn, mắt cả Tiêu Cuồng đỏ lên, nhìn vào Tiêu Nguyên Thanh, gằn từng chữ:

- Hôm nay, Tiểu Cuồng cầu xin gia gia một lần, hy vọng gia gia có thể cứu Đông Lai ra, chỉ cần gia gia cứu Đông Lai ra thì Tiểu Cuồng có thể đáp ứng mọi điều kiện mà gia gia đưa ra.

- Nếu ta nhớ không lầm thì cháu chỉ quen Bùi Đông Lai cách đây không lâu.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra phức tạp nhìn vào Tiêu Cuồng, nghi hoặc hỏi:

- Cháu vì muốn cứu hắn mà chẳng những đại náo quân khu Tây Bắc, thậm chí cũng không tiếc mà quỳ xuống trước mặt ta, rốt cuộc là vì cái gì?

- Cháu cũng không biết.

Tiêu Cuồng nghe vậy, cười khổ một tiếng nói:

- Có lẽ là trên người Đông Lai có bóng dáng của Tiêu Phi ca làm cho cháu có cảm giác thân thiết, hoặc là do tính tình của Đông Lai hợp với cháu, có lẽ là do nguyên nhân khác, tóm lại thì cháu đã xem cậu ta giống như một người anh em của mình.

Nghe được Tiêu Cuồng nói ra đáp án thì trong lòng Tiêu Nguyên Thanh cười khổ không thôi, hắn biết rõ từ nhỏ đến lớn Tiêu Cuồng là một trọng tình người trọng nghĩa, hơn nữa lại có tình cảm sâu đậm đối với Tiêu Phi.

Dưới một loại tình hình như vậy mà Tiêu Cuồng mới gặp Bùi Đông Lai vài lần mà đã tỏ ra như thế thì cũng có chút kỳ quái/

- Tiểu Cuồng, không phải ta không cứu, mà là ta căn bản cứu không được.

Trong lòng hiểu được điểm này, giọng nói Tiêu Nguyên Thanh tỏ ra phức tạp:

- Đầu tiên cháu phải biết rằng cứu Bùi Đông Lai tương đương với trở mặt hoàn toàn với Diệp gia, trở thành thành kẻ thù một mất một còn. Còn nữa, nói vậy thì cháu cũng biết Bùi Đông Lai làm ra cái gì, cấu kết với thế lực cảnh ngoại đây là điều tối kỵ.

- Không có khả năng, Đông Lai sẽ không ngu xuẩn đến mức phải cấu kết thế lực với cảnh ngoại để đối phó với tên ngu ngốc Diệp Tranh Vanh kia.

Vẻ mặt Tiêu Cuồng khẳng định, nói.

- Được rồi, ngay cả ta cũng không tin Bùi Đông Lai sẽ ngốc như thế nhưng mà cháu có chứng cứ chúng minh điểm này không? Không có. Diệp gia sớm đã tạo chứng cứ khác, toàn bộ chứng cứ để xác minh Bùi Đông Lai cấu kết thế lực cảnh ngoại giết chết Diệp Tranh Vanh.

Tiêu Nguyên Thanh trầm giọng nói:

- Còn nữa, nói cách khác nếu có người muốn giết cháu, ta muốn mạng của người kia, Diệp Thạch tới tim ta, cháu cảm thấy ta sẽ nể mặt mà tha sao?

Lúc này đây, Tiêu Cuồng há mồm ra, nhưng không biết nên phản bác như thế nào, kết quả gấp đến độ hai mắt phiếm hồng:

- Gia gia, thật sự không có biện pháp nào sao?

- Ừh.

Tiêu Nguyên Thanh khe khẽ thở dài, nói:

- Tiêu gia bây giờ không còn như Tiêu gia lúc lão thái gia còn sống nữa.

Tiêu Cuồng nghe vậy, tựa hồ cũng ý thức được điểm này, vô lực ngồi trên mặt đất, vẫn không có hé răng.

"Reng…Reng"

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ không khí im lặng trong thư phòng.

- Thủ trưởng, Tần Đông Tuyết Tần gia muốn gặp ngài.

Tiêu Nguyên Thanh cầm điện thoại lên nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói của cảnh vệ viên.

Tần Đông Tuyết?

Nàng tới tìm ta làm cái gì?

Bên tai vang lên lời nói của cảnh vệ viên, trong lòng Tiêu Nguyên Thanh vô cùng nghi hoặc.