Nghe Hoàng Oanh nói như thế thì trong lòng Diệp Tranh Vanh chấn động, sau đó hắn từ từ lấy lại tinh thần, đôi mắt vô thần đã khôi phục lại vài phần thần thái.
- Đi.
Hắn nói một câu rồi sau đó tự mình đứng dậy rồi bước đi.
Đối với hành động của Diệp Tranh Vanh thì Hoàng Oanh cũng không thấy kinh ngạc dù gì thì Diệp Tranh Vanh cũng chính là một người kiêu ngạo, tự phụ.
- Hội trưởng, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Sau khi lên xe thì Hoàng Oanh ngồi ở vị trí lái xe, nhớ tới ánh mắt đầy sát ý của Bùi Đông Lai thì vẻ lo lắng trong lòng tăng lên, nàng không nhịn được mà hỏi.
- Tuy rằng ám sát thất bại nhưng mà ta đã nghe tên nghiệt chủng kia mất đi chỗ dựa vững chắc là Tiêu gia.
Nhớ đến lời nói kia của Diệp Cấm thì Diệp Tranh Vanh dần dần tình thường trở lại.
"Hô..."
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói thế thì Hoàng Oanh thở phào một hơi, ở nàng xem ra không có chỗ dựa là Tiêu gia thì mức độ nguy hiểm của Bùi Đông Lai cũng đã giảm đi.
Đưa mắt nhìn xe Diệp Tranh Vanh rời đi thì Bùi Đông Lai cũng không còn tỏ ra lạnh lùng như trước nước, hắn đã tỏ ra bình thường trở lại.
Trong nháy mắt vừa rồi thì thật sự hắn muốn giết chết đôi cẩu nam nữ Diệp Tranh Vanh và Hoàng Oanh kia nhưng mà có sự xuất hiện của Diệp Cô Thành nên hắn đã bỏ qua suy nghĩ này, đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn. Nếu làm như vậy thì tuy rằng hắn có thể trút giận nhưng mà cũng sẽ đẩy bản thân vào tuyệt cảnh.
Bùi Đông Lai đi vào xe, lấy điện thoại lên thì thấy có mười mấy cuộc gọi lỡ, toàn bộ đều là của Hạ Y Na.
Suy nghĩ một chút, Bùi Đông Lai bấm số của Hạ Y Na.
Đầu bên kia điện thoại, lúc này Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết đang tỏ ra lo lắng cho Bùi Đông Lai. Thấy điện thoại rung lên thì Tần Đông Tuyết liền nói với Hạ Y Na:
- Là Đông lai gọi đến.
"Phù"
Hạ Y Na nghe vậy thì thở ra một hơi.
Tần Đông Tuyết liền nghe máy, mở miệng hỏi trước:
- Như thế nào mà còn chưa về? Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Có một việc cần phải xử lý, mọi người ăn cơm trước đi, tối nay tớ sẽ về.
Bùi Đông Lai sợ Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na lo lắng cho nên không đem chuyện bị chặn giết nói cho Tần Đông Tuyết biết.
- Được.
Mặc dù Tần Đông Tuyết có chút tò mò Bùi Đông Lai gặp chuyện gì nhưng thấy Bùi Đông Lai không nói đến thì nàng cũng không hỏi nhiều.
- Đông Tuyết, Đông Lai có làm sao không? Có phải là gặp phiền toái gì không?
Mắt tháy Tần Đông Tuyết cúp máy thì Hạ Y Na vội vàng chạy đến hỏi.
Tần Đông Tuyết để điện thoại di động xuống, nói:
- Cậu ta nói cần phải xử lý một số chuyện nên về muộn, nói chúng ta ăn trước.
- Không có việc gì là tốt rồi...
Hạ Y Na hoàn toàn yên lòng, sau đó nói;
- Đông Tuyết, tớ vẫn chưa đói, không muốn ăn cơm, cậu ăn trước đi.
- Chờ hắn về rồi cùng ăn.
Tần Đông Tuyết cười khổ, nàng và Hạ Y Na đều không có tâm tư dùng cơm.
- Ừh.
Hạ Y Na gật đầu.
Cùng lúc đó.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ một chút rồi bấm một số:
- Ngài khỏe chứ, ở khu nhà giàu Côn Ngọc Hà có người chết.
- Cậu….Cậu nói cái gì.
- Ở khu nhà giàu Côn Ngọc Hà có người chết.
- Cậu xác định sao? Nếu cậu nói sai thì cậu sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật…. Nguồn truyện: Trà Truyện
- Tôi nói ở khu nhà giàu Côn Ngọc Hà có người chết.
Bùi Đông Lai nhíu mày, dứt khoát nói ra chân tướng, sau đó không đợi đối phương trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó bấm số gọi cho Lôi Đại Bằng, người phụ trách tập đoàn Đông Hải tại Yên Kinh, phân phó vài việc rồi cúp máy.
10" sau, cảnh sát của Yên Kinh đã lái xe đến trước cổng của khu nhà giàu Côn Ngọc Hà.
- Vừa rồi có người gọi điện thoại báo nơi này có người chết.
Một gã cảnh sát nhảy xuống xe, hướng tên bảo vệ hỏi:
- Có chuyện này không?
- Không biết a..
Tên bảo vệ này vừa rồi đang cầm điện thoại chơi game, hoàn toàn không nhìn vào màn hình theo dõi.
Cảnh sát nghe vậy thì nhướng mày.
- Bảo vệ không biết tình hình, chúng ta đi vào xem thử, nếu như có người chết thì nhất định là có động tĩnh.
Tên cảnh sát trở lại xe rồi hướng về 3 tên cảnh sát khác, nói.
3 tên cảnh sát kia đồng ý, sau đó lái xe đi vào.
Trên con đường, Bùi Đông Lai ngậm một điếu thuốc, dựa vào cửa xe, thấy được xe cảnh sát đến thì lập tức vứt đi điếu thuốc rồi bước lên, chặn xe cảnh sát lại.
- Cậu làm gì đó?
Tên cảnh sát lái xe liền giẫm phanh lại, vươn đầu ra khởi cửa xe, có chút không vui hướng về phía Bùi Đông Lai.
- Vừa rồi là tôi báo cảnh sát.
Trong lòng Bùi Đông Lai thở dài, chỉ bằng những tên cảnh sát bình thường này mà muốn đối phó với thế lực nước ngoài thì thật sự chính là việc nói mớ.
Hả?
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì 4 tên cảnh sát kia sửng sốt.
- Cậu…cậu nói vừa rồi cậu là người báo cảnh sát?
Rất nhanh, 4 gã cảnh sát liền lấy lại tinh thần, vội vàng xuống xe, trong tay cầm côn điện, bộ dáng như lâm đại địch.
- Người chết ở đây.
Bùi Đông Lai chỉ Lãnh Vô Cực nằm chết cách đó không xa, nói:
- Hắn muốn giết tôi, tội bất đắc dĩ mới phản kháng, một quyền đánh chết hắn.
Một quyền đánh chết người?
Nhìn Lãnh Vô Cực nằm dưới đất, nghe Bùi Đông Lai nói thế thì đồng tử của 4 gã cảnh sát liền phóng đại, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai mang theo vài phần quái dị.
- Quá trình cụ thể thì các vị có thể xem băng ghi hình.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt, nói:
- Các vị có thể thông qua băng ghi hình để xem lời nói của tôi là thật hay giả.
- Cậu…Cậu là ai?
Một gã cảnh sát nhịn không được hỏi.
- Chủ tịch tập đoàn Đông Hải, Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai trầm giọng, nói:
- Người phụ trách tập đoàn Đông Hải tại Yên Kinh đang cùng luật sư tới đây, tôi sẽ phối hợp với các vị.
"Ách..."
Nghe được cái tên tập đoàn Đông Hải thì 4 gã cảnh sát cả kinh trợn tròn tròng mắt.
Sau đó, gã cảnh sát lớn tuổi vội vàng lấy điện thoại ra, rồi gọi.
- Sở trưởng, tại tiểu khu Côn Ngọc Hà có người bị đánh chết, hung thủ là chủ tịch tập đoàn Đông Hải…
- Hung thủ là ai?
Đầu bên kia điện thoại, sở trưởng nghe vậy thì cả kinh, trực tiếp từ ghế làm việc đứng lên.
- Chủ tịch tập đoàn Đông Hải, Bùi Đông Lai.
Tên cảnh sát kia liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái
- Hắn nói có người muốn giết hắn, bị hắn một quyền đánh chết….
"Ách..."
Giống như 4 gã cảnh sát kia, sở trưởng nghe xong cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sau đó hắn lấy lại tinh thần, hơi lộ ra khẩn trương, hỏi:
- Tình hình hiện tại ra sao rồi?
- Hiện tại hắn đang ở đây, chúng tôi đã gọi cho pháp y để pháp y đến khám tử thi.
- Bảo vệ tốt hiện trường, không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Sở trưởng liền an bài:
- Mặt khác, ngàn vạn lần không nên làm gì đối với hắn, nhớ lấy.
"Đô... Đô..."
Thấy sở trưởng cúp máy thì tên cảnh sát kia đi đến Bùi Đông Lai, nói:
- Cấp trên yêu cầu chúng tôi bảo vệ tốt hiện trường, sau đó sẽ có người đến đây, trước khi có người đến đây thì xin cậu hãy phối hợp với chúng tôi.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu đáp ứng, sau đó lấy thuốc lá ra mời 4 gã cảnh sát kia. 4 gã cảnh sát kia liền lắc đầu, Bùi Đông Lai thấy vậy thì cũng không nói gì mà rút ra 1 điếu, châm lửa, rồi hút, tinh quang trong mắt lóe lên, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nửa giờ sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, mấy chiếc xe cảnh sát liền chạy vào đây.
Khi xe dừng lại, nhóm pháp y là người đầu tiên xuống xe rồi hướng thi thể của Lãnh Vô Cực đi đến. Trong xe của đại đội hình ảnh có một nam nhân trung niên đi ra, hướng về phía Bùi Đông Lai đi tới.
- Chào cậu Bùi tiên sinh, tôi là Kiều Quân, trưởng cục công an khu XX.
Thái độ của Kiều Quân khi nói chuyện thì tỏ ra vô cùng khách khí.
- Ngài khỏe chứ, Kiều cục trưởng, sự việc thì tôi đã nói lại với thủ hạ của ngài rồi nếu ngài muốn biết thì cứ hỏi thủ hạ của mình, tôi sẽ không lặp lại.
Bùi Đông Lai hành văn gãy gọn, nói:
- Có chỗ nào cần phối hợp thì ngài cứ mở miệng.
Nghe được Bùi Đông Lai gọi mình là " Ngài" thì sắc mặt Kiều Quân hơi kinh ngạc, sau đó lấy lại bình tĩnh, nói:
- Bùi tiên sinh, mời ngài hãy cùng chúng tôi đi nhìn qua băng ghi hình một chút.
- Được.
Bùi Đông Lai gật gật đầu sau đó đi vào chiếc Audi của Kiều Quân.
Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy ra cửa tiểu khu, tên đội trưởng cánh sát hình sự bước xuống xe, lạnh giọng hướng về tên bảo vệ, nói:
- Trong tiểu khu có người chết mà các người cũng không biết, bảo vệ ở đây là như thế đó à? Đã tìm được băng ghi hình chưa?
- Tìm được rồi.
- Đi thôi, Bùi tiên sinh.
Kiều Quân ý bảo một chút,, dẫn đầu đi vào phòng an ninh, chân mày của hắn nhíu lại, ở hắn xem ra thì việc này có giống với lời nói của Bùi Đông Lai hay không thì lấy thân phận cả Bùi Đông Lai thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
Mắt thấy Kiều Quân cùng Bùi Đông Lai và mấy tên cảnh sát kia vào phòng an ninh thì mấy tên bảo vệ cũng không dám lãnh đạm, hắn vội vàng mở băng ghi hình ra. Trên màn hình máy tính liền xuất hiện hình ảnh Bùi Đông Lai dừng xe cúi đầu, cùng Lãnh Vô Cực từ trong xe đi ra.
Hả?
Thấy cảnh tượng như thế thì đám người Kiều Quân mở to mắt ra.
Bởi vì, trên màn hình, trong lúc động thù thì bọn hắn không thể thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai hay là Lãnh Vô Cực. Bọn hắn chỉ có thể mơ hồ thấy được có 2 đạo nhân ảnh chớp động.
- Hắn là đại đệ tử phái Võ Đang, tên là Lãnh Vô Cực. Công phu của hắn rất xuất sắc, là một cao thủ dùng kiếm, tôi bị hắn đánh cho không có năng lực hoàn thủ, chỉ có thể trốn tránh.
Thấy vẻ cả kinh của đám người Kiều Quân thì Bùi Đông Lai giải thích.
Bùi Đông Lai nói xong, trên màn hình liền hiện ra cảnh Bùi Đông Lai ngã xuống đất.
Nếu Bùi Đông Lai đánh được không hề có lực hoàn thủ thì làm sao lại có thể giết được Lãnh Vô Cực?
Kiều Quân thầm nghĩ, sau đó hắn nhìn sang Bùi Đông Lai một cái thì thấy Bùi Đông Lai không nói gì nữa.
- Sau đó, một kiếm của hắn chém vào bàn đá, hắn muốn một chưởng chụp chết tôi, tôi rơi vào đường cùng nên mới đành cùng hắn giao thủ.
Mắt thấy trong màn hình hiện ra cảnh Lãnh Vô Cực chém vào bàn đá thì Bùi Đông Lai lại giải thích.
"Ách..."
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì đám người Kiều Quân trừng mắt, miệng há to đến nỗi có thể nhét được một quả táo. Bọn hắn rõ ràng thấy được, trong màn hình xuất hiện máu tươi sau đó cả người Lãnh Vô Cực giống như là đạn pháo oanh ra ngoài, bay ngược về sau 10m, hung hăng đập vào một thân cây.
Một quyền đánh người ta bay ra 10m?
"Tê ~ "
Thấy một màn này thì đám người Kiêu Quân hít sâu một hơi, bọn hắn liền cảm thấy sợ hãi, không dám nhúc nhích.
Hắn….Hắn làm sao lại làm được như vậy?
Trong lòng Kiều Quân tràn ngập nghi hoặc.
Không trả lời.
Sự im lặng trong phòng làm cho người ta sởn tóc gáy.