Chiếc Rolls-Royce Phantom chạy vào quân khu Giang Lăng, khi đến trước một tòa nhà giành cho tướng quân thì dừng lại.
Trước biệt thức, Chung Cương cảnh vệ viên của Trần Quốc Đào đã đứng đợi ở đây, thấy được chiếc Rolls-Royce Phantom chở Bùi Đông Lai vào thì không khỏi ngẩn ra, sau đó liền cười khổ rồi bước xuống chào đón:
- Đông Lai, thủ trưởng đang đợi cậu ở thư phòng.
Khi nói chuyện, Chung Cương nhìn sang Quý Hồng một cái, dường như đang ám chỉ điều gì.
- Tôi ở trong xe chờ cậu.
Quý Hồng là người thông minh nên có thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Chung Cương, nên đã nói với Bùi Đông Lai một câu.
- Được.
Bùi Đông Lai cũng biết thân phận của Quý Hồng thật sự là có chút không thích hợp khi gặp Trần Quốc Đào, vì thế gât đầu rồi nói:
- Làm phiền Chung thúc rồi.
- Khách khí cái gì, tôi mang cậu vào.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Chung Cương tức giận, liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái rồi dẫn đường đi.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai cùng Chung Cương đã đi đến trước cửa thư phòng của Trần Quốc Đào.
Trong thư phòng, Trần Quốc Đào đang ngồi trước bàn đọc sách, đang nhìn qua những bản văn kiện bí mật trong mấy ngày nay.
- Báo cáo.
Đứng ở trước của Chung Cương hô lên.
Nghe được tiếng hô của Chung Cương thì Trần Quốc Đào buông văn kiện trong tay ra rồi ngẩng đầu lên, thấy được Bùi Đông Lai đứng bên cạnh Chung Cương thì nói:
- Vào đi Đông Lai.
Nghe được Trần Quốc Đào nói thế thì Chung Cương mỉm cười với Bùi Đông Lai rồi rời đi. Bùi Đông Lai lập tức đi vào, đi đến trước bàn đọc sách của Trần Quốc Đào, 2 chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như là một cây thương thẳng tắp, cúi chào:
- Thủ trưởng, khỏe.
- Con thỏ nhỏ, con mja nó cậu còn biết ta là thủ trưởng của cậu à?
Có lẽ sẽ không ngờ rằng Bùi Đông Lai lại thản nhiên đến thế, nhìn bộ dạng phấn chấn của Bùi Đông Lai thì trong lòng Trần Quốc Đào âm thầm khen ngợi nhưng mà hắn không có đem vẻ giật mình biểu lộ trên khuôn mặt mà là cười mắng:
- Thằng nhóc, sau khi Đại Bỉ Võ kết thúc thì cậu liền chơi trò biến mất với ta, ngay cả ăn Tết cũng không ghé qua nhìn ta một cái, cậu nói đi, trong mắt của cậu còn có một người thủ trưởng như ta không?
- Thật có lỗi, thủ trưởng, vốn là tính toán trong Tết sẽ ghé thăm ngài nhưng mà bởi vì xảy ra một số chuyện nên không thể.
- Khụ, khụ, được rồi. Đó cũng xem là một lý do. Ta xem cậu là một thằng nhóc kiêu ngạo, có khó khăn thì mới đến tìm lão già như ta a.
Trần Quốc Đào nghiêm mặt giáo huấn.
Bùi Đông Lai biết rõ Trần Quốc Đào đang đùa giỡn với mình nên cười khổ nói:
- Lão thủ trưởng, ngài tiếp tục nói như vậy thì sau này ta sẽ không đi gặp ngài nữa rồi.
- Cậu cho rằng lão tử đây muốn gặp cậu à, còn uy hiếp lão tử nữa, cút…cút ra cho lão tử.
Trần Quốc Đào tức giận mắng.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Thủ trưởng, vừa rồi ngài có nói, nếu có khó khăn thì mới tìm ngài đúng không?
- Haiz..
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Trần Quốc Đào không khỏi thở dài, nói:
- Tiểu tử, chuyện Diệp gia lợi dụng chính phủ để trả thù cậu thì ta có nghe qua, ta nói thật cho cậu biết, chuyện này không chỉ nói ta mà cho dù Tiêu lão thủ trưởng có bằng lòng ra mặt giúp cậu thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Nghe được Trần Quốc Đào nói như thế thì Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì hắn biết được Trần Quốc Đào nói là sự thật. Diệp gia mượn danh nghĩa dùng hành động tảo hắc chính là đem mũi nhọn chĩa về phía hắn, vô luận là pháp luật hay là luật giang hồ thì cũng kông có khẽ hở gì, điều ấy đã khiến cho mấy vị đại lão kia không có gì để nói cả.
Mà trước kia sở dĩ Diệp gia không dám làm điều ấy là bởi vì sợ chọc giận Bùi Vũ Phu, sợ Bùi Vũ Phu trả thù mà thôi.
- Tiểu tử, Diệp gia khai đao với cậu, lão tử tuy muốn giúp cậu nhưng mà hữu tâm vô lực, bất quá… Tiêu gia có thể giúp cậu.
Trần Quốc Đào thấy Bùi Đông Lai trầm mặc thì liền châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, trầm giọng nói:
- Ngày đó Tiêu lão thủ trưởng giúp cậu, chuyện đó ta có hỏi qua Tiêu Nguyên Thanh, hắn nói qua nguyên nhân không phải là vì cha của cậu. Nguyên nhân cụ thể là gì thì không riêng gì ta mà ngay cả Tiêu Nguyên Thanh cũng không rõ ràng lắm.
Ngày đó khi Tiêu lão thái gia ra mặt giúp Bùi Đông Lai ở khách sạn Yên Kinh thì Bùi Đông Lai cũng tưởng rằng Bùi Vũ Phu ra mặt, sau đó thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Bùi Vũ Phu nhìn hắn thì hắn mới biết rằng không phải là do Bùi Vũ Phu mời đến, hơn nữa hắn cũng không biết nguyên nhân trong đó.
Lúc này nghe được Trần Quốc Đào nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi ngạc nhiên.
- Tiểu tử, tuy rằng ta không biết ngày đó vì sao Tiêu lão thủ trưởng lại ra mặt giúp cậu nhưng mà tình thế ngày ấy phức tạp mà Tiêu lão thủ trưởng cũng không ngại đắc tội Diệp gia, nguyện ý giúp cậu điều ấy cho thấy người đã coi trọng cậu. Nếu như Diệp gia muốn diệt sạch cậu thì lão nhân gia ông ta tự nhiên sẽ không đứng nhìn.
Trần Quốc Đào nhắc nhở nói:
- Đây cũng chính là nói chỉ cần cậu nguyện ý bỏ hết thảy mọi việc trong khu vực Hắc Kim thì Diệp gia cũng không thể làm gì cậu.
- Cháu biết.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình hiểu được.
- Tiểu tử, theo như ta nói, cậu không đi được bên thương nghiệp, càng không nên đi cái ĐH chó má kia, thành thành thật thật mà tham gia quân ngũ cho ta đi.
Trong lòng Trần Quốc Đào vừa động, nhịn không được mà đề nghị:
- Có lão tử bảo vệ cậu, thêm nữa là Tiêu lão thủ trưởng, cho dù Diệp gia có khó chịu với cậu thì cũng không thể làm gì cậu.
- Trần gia gia, cám ơn hảo ý của ngài.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không có cúi chào Trần Quốc Đào, cũng không gọi Trần Quốc Đào là thủ trưởng mà trực tiếp gọi Trần Quốc Đào là Trần gia gia, hơn nữa hắn còn khom người bái một cái thật sau:
- Cha cháu từng dạy cháu, nhân sinh trên đời này chỉ có thể dựa vào chính mình. Ngay từ đây cháu đã cảm thấy người nói điều này là không đúng. Cháu cảm thấy cái gọi là Phú Nhị đại có thể hưởng được một cuộc sống vui vẻ. Sau đó, từ ý nào mà nói thì bản thân cháu cũng trở thành Phú Nhị đại, trực tiếp hoặc gián tiếp đều là của người cha này cho cháu cả. Hiện giờ, người đã bỏ cháu đi, rốt cuộc thì cháu cũng hiểu được những lời này của người. Dựa vào người bên ngoài chỉ là nhất thời mà thôi còn dựa vào bản thân mới là điều quan trọng.
- Lời này của cậu không có nói sai.
Trần Quốc Đào nghe vậy, cười khổ không thôi:
- Haiz, dựa theo lời nói của ta thì nếu như cậu tiến vào trong quân thì Diệp gia không thể làm gì cậu nhưng mà chờ sau khi Tiêu lão thủ trưởng qua đời, ta lui xuống thì mặc dù cậu ở trong quân thì vẫn phải đối mặt với sự chèn ép của Diệp gia, vẫn là bước đi gian nan.
- Một khi đã như vậy thì cậu hãy buông bỏ những thứ không sạch sẽ đó, thành thành thật thật làm người đi.
Nói xong lời cuối cùng, Trần Quốc Đào lại bổ sung thêm, ở hắn xem ra, hiện giờ chỉ có một cách như vậy.
- Trần gia gia, lần này cháu đến tìm ngài không phải là muốn ngài ra mặt giúp cháu, cũng không phải là muốn nhờ ngài liên hệ với Tiêu lão thái gia để ra mặt cho cháu bởi vì cháu biết được những lời ngài nói lúc nãy đều là sự thật. Lúc này đây, Diệp gia dựa vào pháp luật nên không ai có thể làm gì được. Mà nếu như cháu đem toàn bộ của cải của tập đoàn Đông Hải tách ra thì tự nhiên là sẽ không cần ích lợi này.
Bùi Đông Lai nói xong, ánh mắt nheo lại, lời nói xoay chuyển:
- Nhưng mà, cháu không cam lòng, cháu không nuốt được cơn tức này.
Hả?
Trong lòng Trần Quốc Đào cả kinh:
- Cậu muốn làm gì?
- Trần gia gia, ngài cảm thấy cha của cháu là một người như thế nào?
Bùi Đông Lai không có trả lời vấn đề của Trần Quốc Đào mà là hỏi lại một câu.
Trần Quốc Đào hơi trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Anh hùng dân tộc.
- Cháu cũng hiểu người là một anh hùng dân tộc.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:
- Nhưng mà người là một anh hùng không có gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là một từ anh hùng mà thôi. Hơn nữa, khi người vì đất nước, vì dân tộc của mình mà làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng bỏ mạng lại ở bên ngoài. Người được cái gì? Còn con của người thì lại bị đám người được xưng là quan to kia bắt đầu tiền hành trả thù, bọn hắn muốn đưa con của người rời khỏi cái thế giới này.
- Ngài nói rằng, cháu sẽ cam tâm sao?
Cam tâm sao?
Trần Quốc Đào thở dài:
- Đông Lai, ta có thể hiểu được tâm tình của cậu nhưng mà cậu nhất định phải đối mặt với sự thật.
- Trần gia gia, chẳng lẽ ngài cảm thấy được cháu không có đối mặt sự thật sao?
Bùi Đông Lai nhịn cười không được, liền cười lạnh:
- Nếu như cháu không đối mặt với sự thật thì hiện giờ cháu đã khiến cho Diệp Thạch phải quy thiên rồi, trừ phi Diệp Cô Thành ở bên cạnh bảo vệ hắn 24/24, nếu không thì hắn sẽ là một cái xác không hồn.
- Đông Lai, vạn lần không được.
Trong lòng Trần Quốc Đào kinh hãi, trực tiếp đứng lên.
Bùi Đông Lai điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói:
- Trần gia gia, cháu biết, cháu đối mặt với sự thật cho nên cháu mới không làm như vậy.
- Vậy cậu tính toán như thế nào?
Vẻ mặt Trần Quốc Đào lo lắng hỏi, hắn đã nhìn ra Bùi Đông Lai sẽ không từ bỏ ý đồ, mà cùng với Diệp gia người chết ta sống nhưng mà hắn thật sự không nghĩ ra Bùi Đông Lai sẽ dùng biện pháp gì để đối kháng với Diệp gia.
- Nếu cháu không thể tạo ra dược quy tắc của trò chơi thì như vậy cháu chỉ có thể chấp nhận sự thật là tuân theo quy tắc.
Bùi Đông Lai híp mắt, hàn quang trong mắt lóe lên.
Tuân theo quy tắc?
Đồng tử Trần Quốc Đào mở to ra, vẻ mặt như có suy nghĩ gì, sau đó lại hỏi: