Sáng sớm khi sắc trời tảng sáng thì Bùi Đông Lai thay một bộ võ phục, bắt đầu luyện công buổi sáng
Giống như lúc trước, Bùi Đông Lai chạy quanh biệt thự một vòng rồi dừng lại ở bồ hồ nhân tạo.
Lúc này đây, sắc trời đã tảng sáng nên cũng đã có nhiều người trong khu biệt thự này ra tập thể dục, thấy được Bùi Đông Lai vẫn tỏ ra bình tĩnh luyện công buổi sáng thì bọn họ tỏ ra nghi ngờ.
Không có để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, Bùi Đông Lai bắt đầu tập Bùi gia quyền.
Sau khi luyện xong bài quyền thì Bùi Đông Lai cũng không ở trong biệt thự nữa mà là lần đầu tiên ra khỏi khu biệt thự sau vài ngày.
40’ sau, Bùi Đông Lai lái chiếc Audi A4L kia tới ĐH Đông Hải.
Sau khi đỗ xe xong thì Bùi Đông Lai liền đi đến chỗ của Cổ Bồi Nguyên.
Trên đường đi thì có nhiều người tươi cười, chào hỏi hắn.
Đối mắt với những lời chào hỏi như vậy thì Bùi Đông Lai cũng không có tỏ ra tự cao tự đại mà cũng cười rồi chào hỏi lại.
Bùi Đông Lai đi đến tầng cao nhất, lập tức đến trước cửa văn phòng bdld.
Cửa phòng làm việc lộ ra một khe hở.
Xuyên qua khe hở thì Bùi Đông Lai có thể thấy được Cổ Bồi Nguyên vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, lúc này Cổ Bồi Nguyên không có phê duyệt văn kiện mà nhìn chằm chằm vào tờ báo.
“Cốc…Cốc”
Bùi Đông Lai thấy thế, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Vào đi.
Cổ Bồi Nguyên để tờ báo xuống rồi nhìn về phía cửa phòng.
“ Két”
Ở cái nhìn chăm chú của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai đẩy cửa vào.
Ân?
Thấy Bùi Đông Lai vào thì Cổ Bồi Nguyên liền trợn tròn mắt.
- Lão sư.
Ở cái nhìn đầy kinh ngạc của Cổ Bồi Nguyên thì Bùi Đông Lai đi vào rồi cúi chào.
- Thật không ngờ cậu sẽ tới đây, ngồi đi.
Khi nói chuyện thì Cổ Bồi Nguyên tháo kính xuống, ý bảo Bùi Đông Lai ngồi xuống.
Bùi Đông Lai cười cười, ngựa quen đường cũ đi đến trước bình trà rồi lấy ra một lá trà Long Tĩnh rồi rót nước vào, sau đó mới ngồi xuống.
- Tiểu tử, có phải là đến tìm ta để hỗ trợi không?
Thấy Bùi Đông Lai ngồi xuống, Cổ Bồi Nguyên cười khổ hỏi.
Bùi Đông Lai gật đầu cười.
Thấy được Bùi Đông Lai gật đầu thì Cổ Bồi Nguyên ngẩn ra, sau đó có chút nghi ngờ nhìn vào Bùi Đông Lai rồi giận dữ nói:
- Đông Lai, nếu như cậu vì những chuyện hôm nay mà đến tìm ta để giúp đỡ thì…chuyện này ta cũng bất lực.
- Lão sư, cháu biết.
Bùi Đông Lai lắc nhẹ đầu, nói:
- Cháu đến tìm ngài không phải muốn ngài ra mặt cho cháu.
Oh?
Vẻ nghi ngờ trên mặt Cổ Bồi Nguyên càng đậm:
- Vậy cậu muốn ta giúp cậu chuyện gì?
- Cháu muốn đưa vị hôn thê của mình đến đây học, ĐH Thanh Hoa bên kia lúc nào cũng để nàng ra đi, cháu muốn ngài tiếp nhận nàng ấy.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Cổ Bồi Nguyên cả kinh há to mồm, theo sau dở khóc dở cười nói:
- Đông Lai, cậu muốn đi cửa sau hay là muốn ta giúp đây?
Bùi Đông Lai cười mà không nói.
- Tên Trần Tử Viết kia cam tâm để cho đệ tử bảo bối của mình đến nhập môn hạ của ta sao?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Cổ Bồi Nguyên lại hỏi, dường như hắn có chút không tin, không tin Trần Tử Viết kia sẽ buông tha Tần Đông Tuyết.
- Lão sư, nếu như cháu quyết tâm muốn đi Yên Kinh, bái Trần Tử Viết làm thầy thì ngài có thể ngăn cản không?
Bùi Đông Lai cười cười hỏi lại.
"Ách..."
Cổ Bồi Nguyên bĩu bĩu môi, vốn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại thôi bởi vì hắn biết được nguyên nhân Tần Đông Tuyết đến Đông Hải này hoàn toàn là vì Bùi Đông Lai.
- Tần nha đầu rời khỏi Yên Kinh hơn phân nữa là bởi vì chuyện Tần gia với cậu phải không?
Cổ Bồi Nguyên không trả lời thẳng Bùi Đông Lai, mà là mang theo vài phần bất đắc dĩ hỏi han.
Bùi Đông Lai cười khẽ:
- Tần gia không có lửa cháy thêm dầu là được rồi, còn về phần giúp đỡ thì cháu chưa bao giờ nghĩ qua.
- Đông Lai, Diệp gia sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu.
Cổ Bồi Nguyên nhíu mày, nói:
- Cậu đã liên hệ với đám người tại khách sạn Yên Kinh năm đó chưa, bọn hắn có ra mặt giùm cậu không?
- Không có.
Bùi Đông Lai lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, nói:
- Trên người này có mấy người nguyện ý làm việc cho người chết đây? Huống chi đây không phải là loại chuyện lấy lòng người khác.
- Vậy thì làm sao cậu lo liệu được?
Mặc dù giọng nói Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh nhưng mà Cổ Bồi Nguyên có thể cảm nhận được vẻ bi thương và giận dữ trong lòng Bùi Đông Lai.
- Vua cũng thua thằng liều.
Bùi Đông Lai hơi hơi nheo mắt lại, chậm rãi cấp ra trả lời thuyết phục.
….
So sánh với Bùi Đông Lai mà nói thì thân là người cầm quyền của tập đoàn Đông Hải thì trong 1 tuần qua Quý Hồng liên tục sứt đầu mẻ trán. Nàng dựa vào lời của Bùi Đông Lai mà dùng thời gian ngắn nhất đem toàn bộ những điểm đen của tập đoàn Đông Hải ném hết ra ngoài, tránh cho hành động tảo hắc sau này sẽ ảnh hưởng đến tập đoàn Đông Hải.
Bởi vì công việc vô cùng vất vả cho nên khuôn mặt của nàng hiện ra vẻ mỏi mệt nhưng mà nàng không chút lãnh đạm, vẫn tiếp tục xem những báo cáo hằng ngày của công ty.
“Reng..Reng”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Quý Hồng bỏ tờ báo cáo xuống rồi cầm lấy điện thoại thì thấy số gọi đến là ở bên Yên Kinh.
Thấy được số này thì trong lòng Quý Hồng vừa động, nàng mơ hồ đoán được cái gì nhưng mà không dám khẳng định vì vậy nàng nghe máy:
- Alo.
- Là ta.
Trong điện thoại truyền ra một giọng nói không còn uy nghiêm mà hơi phức tạp.
Nghe được giọng nói này thì Quý Hồng cười lạnh:
- Wa, Diệp bị thư lại chủ động gọi điện cho tôi, mặt trời mọc ở phía Tây rồi sao?
Nghe được Quý Hồng nói như thế, cảm nhận được ý tứ châm chọc của Quý Hồng thì Diệp Cấm cũng không có bùng nổ mà mói:
- Tiểu Hồng, Bùi Vũ Phu đã chết, con của hắn Bùi Đông Lai cũng không thể gắng gượng được bao lâu nữa. Nếu con cùng ở một chỗ với hắn thì hậu quả sẽ khó lường, vẫn là câu nói kia, chỉ cần con nguyện ý trở về nhận người cha đây thì cánh cửa Diệp gia luôn chào đón con.
“Ha..Ha”
Nghe Diệp Cấm nói như thế thì Quý Hồng cười to lên:
- Diệp bí thư thân án, nếu như ta nhờ không lầm thì trước đây ngài cũng có nói câu này với ta, nhưng mà lại cùng cược một chuyện, có đúng không nhể?
“Bá!”
Sắc mắt Diệp Cấm hơi đổi.
- Ta nhớ được Diệp bí thư đã nói qua nếu như Tần gia đồng ý để Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ở chung một chỗ thì ông sẽ đến trước mộ mẹ ta, quỳ xuống nhận sai.
Quý Hồng tràn đầy vẻ châm chọc mà hỏi:
- Diệp bí thư, không biết là ngài có quên chuyện này hay không?
Sắc mặt Diệp Cấm vô cùng khó coi, không phản bác được.
- Diệp Cấm, so với mấy người bán cá thì ông có biết xấu hổ hay không?
Quý Hồng thấy Diệp Cấm không lên tiếng thì cười lạnh, nói:
- Không phải là mông và mặt của ông đã đổi vị trí cho nhau rồi chứ?
- Con….
Đối mặt với lời vũ nhục của Quý Hồng thì sắc mặt Diệp Cấm trở nên xanh mét, sau đó hắn cố nén cơn giận trong lòng, nói:
- Con sẽ hối hận.
“Bá”
Nói xong, Diệp Cấm không đợi Quý Hồng trả lời liền cúp điện thoại.
- Vương bát đản.
Vẻ mặt Quý Hồng đầy hận ý mà cúp điện thoại, sau đó vừa để điện thoại lên bàn thì nó lại rung lên.
Quý Hồng tưởng Diệp Cấm gọi tới, nàng có chút không kiên nhẫn mà cầm lấy điện thoại, kết quả thấy được người gọi đến là thành viên thu thập tình báo của Phong Diệp.
- Quý tiểu thư, mới vừa nhận được tin tức, Diệp Tranh Vanh xuôi Nam đến Giang Lăng đảm nhận chức vụ, mặc khác Nạp Lan Ngũ Khải cũng âm thầm mang theo người Nạp Lan gia đi vào Giang Lăng.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của tên thu thập tình báo tỏ ra ngưng trọng:
- Bọn hắn hẳn là hướng về Bùi thiếu mà đến.
- Ta đã biết.
Quý Hồng lên tiếng rồi từ từ cúp máy, bên tai không ngừng quanh quẩn những câu nói của Diệp Cấm, trong đầu hiện ra được ánh mắt không bao giờ khuất phục của Bùi Đông Lai thì cười lạnh:
- Diệp Cấm, ông nói rằng Bùi Đông Lai không có tư cách chơi ván bài này, như vậy thì ông hãy mở to mắt ra mà nhìn, hãy chờ xem Bùi Đông Lai sẽ từ từ mà đùa chết thằng con ngu ngốc kia của ông.