Siêu Cấp Cường Giả

Chương 449: Không biết sống chết

Nếu như nói công ty Hồng Kinh chính là công ty giải trí số 1 ở Nam Cảng thì công ty giải trí Đông Hoàng cũng chính là công ty giải trí lớn nhất ở NB.

Bởi vì công ty giải trí Đông Hoàng là công ty lớn của NB vì thế trước khi Tương Cương chết hay là sau khi Tương Cương chết thì công ty giải trí Đông Hoàng vẫn qua lại, làm ăn với công ty giải trí Hồng Tinh, hơn nữa qua tới vô cùng chặt chẽ.

Đối với cái này thì sau khi biết được phó tổng giám đốc của công ty giải trí Đông Hoàng muốn tự mình dẫn người đến Nam Cảng để thăm công ty giải trí Hồng Tinh, để song phương hợp tác, trao đổi ý kiến thì cả cao thấp trong công ty Hồng Kinh đều tỏ ra coi trọng, thậm chí người phụ trách của công ty là Đổng Văn Bân còn đem chuyên này báo lại cho Uông Chu.

Uông Chu vốn là tự mình dẫn người đi đón, bất quá nhận đượ cuộc điện thoại của Bùi Đông Lai, thì liền phái Đổng Văn Bân đến sây bay nghênh đón, cũng dặn dò Đổng Văn Bân làm tốt công tác nghênh đón.

Thấy nhóm người Đằng Tỉnh xuống máy bay thì Đông Văn Bân sớm đứng đợi đó vội vàng bước lên nghênh đón.

- Đằng Tỉnh tiên sinh, hoan nghênh đã đến Nam Cảng.

Rất nhanh, hắn liền đi tới trước mặt Đằng Tỉnh, mỉm cười vươn tay ra.

- Ngài đây là Đông tiên sinh?

Diệp Thạch thấy chỉ có một mình Đông Văn Bân đến thì nhíu mày, hơi tỏ ra tức giận:

- Như thế nào mà Uông tiên sinh không đến?

Đông Văn Bân biết đựa Đằng Tỉnh chẳng những là phó tổng của công ty giải trí Đông Hoàng mà còn là thành viên có địa vị cực cao ở Đằng gia.

Biết được điểm này cho nên đối mặt với việc Đằng Tỉnh tỏ ra bất nãm thì Đông Văn Bân cũng không có để ý mà là cười giải thích, nói:

- Đằng Tỉnh tiên sinh, Uông tổng vốn là muốn đến đây, bất quá lại có chuyện quan trọng cần xử lý, không thể đến đây được, ngài ấy để tôi hướng về phía ngài xin lỗi.

- Xem ra Uông tiên sinh bề bộn nhiều việc a.

Đằng Tỉnh trào phúng nhìn Đông Văn Bân liếc mắt một cái, không có nắm tay của Đông Văn Bân.

- Đằng Tỉnh tiên sinh, nói vậy thì mọi người cũng đã đi đường mệt mỏi, tôi đã chuẩn bị khách sạn cùng thức ăn.

Vẻ tươi cười trên mặt Đông Văn Bân không giảm, thu tây về, đề nghị nói.

Vẻ mặt Đằng Tỉnh kiêu căng, không có hé răng, Đông Văn Bân cũng không để ý mà là đi trước dẫn đường.

Rất nhanh, đoàn người Đằng Tỉnh đã đi vào xe, từng chiếc xe khởi động, rời đi khỏi sân bay.

- Uông tiên sinh, tôi đã gặp đoàn người Đằng Tỉnh, lúc này đang đến khách sạn.

Trong xe, Đông Văn Bân bấm số Uông Chu rồi hội báo.

- Chiêu đãi bọn hắn thật tốt vào.

Uông Chu cùng bảo tiêu đang đứng ở sân bay, một bên đợi máy bay Bùi Đông Lai đáp xuống, một bên trả lời điện thoại của Đông Văn Bân.

- Vâng Uông tổng.

Đông Văn Bân cung kính trả lời, sau đó có chút do dự, nói:

- Uông tổng, dường đối với việc ngài không đến đón thì Đằng Tỉnh có chút bất mãn, ngài xem có nên đi gặp mặt một chút không?

- Hắc, một đứa con nít mà muốn để cho ta tự tới đón hắn sao, người NB thật đúng là cuồng ngạo tự đại.

Uông Chu nghe vậy, cười lạnh một tiếng:

- Không nói đến hắn cho dù Đằng Xuyên Nguyên tự mình đến thì ta cũng không đi đón hắn, so với Bùi thiếu thì bọn hắn tính là cái gì.

- Xin Uông tổng yên tâm, tôi sẽ chiêu đãi tốt Đằng Tỉnh, bảo đảm việc hợp tác này sẽ thành công.

Thấy Thấy Uông Chu phát hoả, Đông Văn Bân cũng biết Bùi thiếu trong miệng của Uông Chu quan trọng đến cỡ nào.

30’ sau.

Bùi Đông Lai ngồi từ trên máy bay ở Xuân Thành đáp xuống sân bay Nam Cảng, sau đó từ trên máy bay đi xuống.

- Bùi thiếu.

Mắt thấy Bùi Đông Lai xuất hiện, Uông Chu vội vàng bước lên nghênh đón, vẻ mặt vô cùng cung kính.

- Uông thúc, tại sao ngài lại đến đây?

Cùng Đằng Tỉnh bất đồng, mặc ù được rất nhiều người xưng là hoàng đế của thế giới ngầm TQ nhưng mà Bùi Đông Lai cũng không tỏ ra tự cao tự đại trước mặt Uông Chu, ngược lại bởi vì Uông Chu là anh em kết nghĩa với Tương Cương nên hắn tôn kính, gọi Uông Chu là Uông thúc.

- Bùi thiếu rất khó mới đến Nam Cảng một lần, tất nhiên là tôi phải tự mình ra đón rồi.

Thái độ của Bùi Đông Lai cùng Đằng Tỉnh hoàn toàn bất đồng, khiến cho trong lòng Uông Chu một trận thổn thức, trên mặt nở ra nụ cười xán lạn:

- Bùi thiếu, tôi đã chuẩn bị thức ăn rồi, trước tiên chúng ta đi dùng cơm chứ?

- Uông thúc, tôi ở trên máy bay đã dùng rồi, hiện giờ vẫn còn chưa đói.

Bùi Đông Lai cười cười:

- Uông thúc, trước tiên ngài hãy dẫn tôi đi gặp bạn bè của mình đi đã.

Ngày hôm qua, Uông Chu đột nhiên nhận được điện thoại Bùi Đông Lại gọi tới, ở trong điện thoại Bùi Đông Lai yêu cầu hắn lấy danh nghĩa Hồng Tinh đăng ký một nhà b công ty ảo vệ trị an, hơn nữa nghĩ biện pháp đem đám người Jason chỉ dẫn đến Nam Cảng.

Sau khi nhạn được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai thì Uông Chu không dám lãnh đạm, trước tiên đi làm chuyện này.

Vốn Uông Chu thấy đám người Jason thì cho rằng đám người này không đơn giản, lúc này thấy Bùi Đông Lai vừa xuống máy bay thì muốn đi gặp đám người Jason thì hắn liền càng thêm khẳng định điều này, bấ quá hắn cũng không có đi hỏi thân phận của đám người Jason, Uông Chu vội vàng gật đầu:

- Vâng Bùi thiếu.

40’ sau.

Bùi Đông Lai gặp được đám người Jason trong một biệt thự gần biển.

Bởi vì Jason dựa theo lời nói của Bùi Đông Lai, đem đại bản doanh của dong binh đoàn Satan chuyển từ châu Âu tới Nam Cảng, chon nên 3 người Cain, De Rossi cùng Fan Bate đã đi chuẩn bị, chỉ có một mình Jason đi tới Nam Cảng trước.

- Jason giáo quan, cảm giác Nam Cảng thế nào?

Bùi Đông Lai ngồi ở trên ghế sa lon, mỉm cười hỏi.

Jason buông chén rượu xuống, châm một điếu xì gà, phun ra một ngụm khói, nói:

- Thật lâu ta sẽ nghĩ đến Nam Cảng nhìn một cái, chỉ tiếc cảnh sát ở Nam Cảng khó chơi, cho nên mới không đến, đây quả là một thành phố hoàn mỹ..

- Có thể từ miệng ngài nói ra được “ Hoàn mỹ” thì cũng không dễ dàng a.

Bùi Đông Lai cười cười, sau đó lời nói xoay chuyển, nói:

- Jason giáo quan, tôi đã đăng ký cho ngài một công ty bảo vệ, hơn nữa đã để người xây dựng một căn cứ bị mật ở trên một hòn đảo gần Nam Cảng, sau này, ngài có thể cùng huynh đệ của mình giả mạo làm công ty bảo vệ, cũng có thể huấn luyện ở trụ sở bí mật, đợi khi nào có nhiệm vụ thì sẽ rời khỏi đây. Ngài thấy thế nào?

- Tiểu tử, ta biết cậu làm như vậy chính là muốn giảm thương vong cho huynh đệ bọn ta.

Jason nói xong, lắc lắc đầu:

- Nhưng mà cậu hắn nên biết, đối với chiến sĩ mà nói thì chiến trường chính là nơi tôi luyện tốt nhất, nếu không trả qua súng thật đạn thật thì công sức huấn luyện cũng uổng phí.

- Ý của ngài là nói?

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động.

- Ta mang theo huynh đệ của ta theo cậu, giúp cậu đối phó Thần Võng, căn bản sẽ không có lo lắng thương vong.

Jason gằn từng tiếng, nói:

- Đại bản doanh của dong binh đoàn Satan sẽ thiết lập tại Nam Cảng nhưng mà trừ căn cứ huấn luyện ra thì bọn ta muốn như trước đây, muốn nhận nhiệm vụ, để đảo bảo sức chiến đấu đồng thời tranh thủ đề cao.

- Vậy cứ làm theo lời ngài.

Bùi Đông Lai đồng ý đề nghị của Jason, dù sao ở phương diện dong binh đoàn thì hắn cũng không thể so sánh với Jason.

Nếu như không phải thế thì dong binh đoàn Satan cũng sẽ ở ngắn ngủn trong thời gian bảy tháng mà trở thành một trong thập đại binh dong hàng đầu thế giới.

- Tiểu tử, ta biết lấy thân phận bây giờ của cậu thì có nhiều chuyện cần phải xử lý.

Jason bóp tắt xì gà. Nói:

- Cậu cũng không cần lo lắng đến ta, để thu hạ của cậu đi làm là tốt rồi.

- Được.

Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, đồng ý đề nghị của Jason.

1h sau, Jason dẫn người đi tới một hòn đảo xung quanh Nam Cảng để lựa chọn nơi xây dưng cơ sở mới cho dong binh đoàn Satan, Bùi Đông Lai cùng Uông Chung đi tới tập đoàn Hồng Tinh.

Cùng lúc đó, Đông Văn Bân mang theo đoàn người Đằng Tỉnh đi vào tập đoàn Hồng tinh để tham quan.

- Ai ui, 2 bà cô của tôi, 2 cô có biết MV này quan trọng thế nào trong album không? Các cô mới tập được một nửa mà đã nghỉ rồi.

Trong một phòng thu trong công ty Hồng Tinh, đạo diễn biết được Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân muốn ngừng quay MV thì liền nóng nảy.

- Vương đạo diễn, thân thể Khuynh Nhan cảm thấy không được khỏe, cần được nghỉ ngơi, đợi nàng khỏe lại rồi tiếp tục.

Trang Hiểu Vân cười khổ giải thích, lý do là bởi vì nàng biết được Bùi Đông Lai đã đến Nam Cảng, Bùi Đông Lai đi cùng Uông Chu đến phân bộ của tập đoàn Đông Hải ở Nam Cảng, sau đó rồi gọi điện thoại cho Mộ Khuynh Nhan nói rằng muốn dùng cơm với 2 nàng.

Sau khu nhận được điện thoại của Bùi Đông Lai thì Mộ Khuynh Nhan liền vui mừng, hận không thể lập tức vọt tới bên người Bùi Đông Lai, thế nào còn có tâm tư quay MV?

- Vậy a, chỉ có thể đợi Khuynh Nhan khỏe lên rồi làm tiếp thôi.

Nghe được câu giải thích của Trang Hiểu Vân thì Vương đạo diễn không dám bất mãn hay chỉ trích gì.

Bởi vì hắn chẳng những biết Mộ Khuynh Nhan là cây hái ra tiền chính của công ty giải trí Hồng Tinh, hơn nữa Mộ Khuynh Nhan còn có quan hệ chặt chẽ với lão đại sau màn của tập đoàn giải trí Hồng Tinh này.

- Xin lỗi Vương đạo diễn, hôm nào tôi cùng Hiểu Vân tỷ mời ngài ăn cơm bồi tội nha.

Mộ Khuynh Nhan có chút ngượng ngùng mà thè lưỡi ra, sau đó có chút khẩn trương kéo Trang Hiểu Vân, nói:

- Hiểu Vân tỷ, chúng ta về nhà đi.

- Được.

Trang Hiểu Vân biết rõ Mộ Khuynh Nhan là muốn trở về để trang điểm nên cười khổ gật đầu, rồi cùng Mộ Khuynh Nhan rời đi.

- Khuynh Nhan, bọn họ là ai a?

Sau khi đi ra khỏi phòng, Trang Hiểu Vân thấy được đám người Đông Văn Bân đang đi tới nơi này thì lập tức sửng sốt, hỏi Mộ Khuynh Nhan.

- Công ty giải trí Đông Hoàng NB.

Mặc dù Mộ Khuynh Nhan chưa gặp qua Đằng Tỉnh nhưng mà hắn lại thấy được nhân viên công ty giải trí Đông Hoàng NB ở bên cạnh Đằng Tỉnh.

Ân?

Ngay sau đó, không đợi Trang Hiểu Vân đáp lời, thì 2 mắt của Đằng Tỉnh đột nhiên sáng người.

- Đổng tiên sinh, nói vậy thì 2 người này chính là nhóm nhạc Hoàng Hậu đây sao?

Nhìn vào, Đằng Tỉnh chỉ cảm thấy trong bụng có một cỗ khô nóng, mỉm cười hướng Đông Văn Bân bên cạnh hỏi.

Thấy được ánh mắt Đằng Tỉnh lộ ra vẻ dâm tà khi nhìn vào 2 người Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân thì Đông Văn Bân cả kinh, bất quá hắn cũng mỉm cười gật đầu:

- Vâng, Đằng Tỉnh tiên sinh.

- Giới thiệu một chút đi.

Đằng Tỉnh cười híp mắt nhìn chằm chằm về phía đùi của Trang Hiểu Vân và Mộ Khuynh Nhan, cảm giác kia giống như hận không thể xé váy của 2 nàng rồi rúc đầu vào đó để nhìn cảnh bên trong.

- Khuynh Nhan, Hiểu Vân.

Tuy rằng Đông Văn Bân đã nhận ra Đằng Tỉnh có ý gì đó, hơn nữa hắn cũng biết Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân có quan hệ chặt chẽ với Bùi Đông Lai, nhưng mà nghĩ đến việc mình phải đón tiếc Đằng Tỉnh chu đáo cho nên hắn hướng về phía Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân vẫy vẫy tay.

Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân thấy thế, do dự một chút, vẫn là đã đi tới.

- Khuynh Nhan, Hiểu Vân, tôi giới thiệu vị này cho 2 cô, vị này chính là phó giám độc của công ty giải trí Đông Hoàng NB.

Đông Văn Bân giới thiệu nói

- Mộ tiểu thư, Trang tiểu thư, đã sớm nghe nói nhóm nhạc Hoàng Hậu là một đôi mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như thế.

Đông Văn Bân vừa nói xong thì Đằng Tỉnh cười híp mắt, chủ động giơ tay:

- Rất hân hạnh được biết 2 cô.

Đối mặt với vẻ mặt dâm tà của Đằng Tỉnh thì Mộ Khuynh Nhan trở nên bất mãn, mà một bên Trang Hiểu Vân thấy vậy thì lo lắng việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với công ty nên chủ động bắt tay với Đằng Tỉnh.

- Nếu tôi nhớ không lầm thì 2 cô chưa qua NB diễn lần nào.

Đằng Tỉnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trang Hiểu Vân không buông:

- Nếu như 2 cô muốn thì có thể tìm tôi, tôi cam đoan 2 cô sẽ trở thành một trong những ngôi sao có sức hút tại NB.

- Cảm ơn.

Sắc mặt Trang Hiểu Vân khẽ biến đổi, cố gắng rút tay ra.

- Mộ tiểu thư, Trang tiểu thư, lần này tôi đại diện công ty giải trí Đông Hoàng đến đây để đàm phán việc làm ăn với công ty giải trí Hồng Tinh, tối nay Đông tiên sinh đã tiệc, tôi nghĩ muốn mời 2 cô tham gia.

Đằng Tỉnh nhìn chằm chằm vào Mộ Khuynh Nhan, hỏi.

- Thật chúng lỗi, chúng tôi đã có hẹn rồi.

Mộ Khuynh Nhan chán ghét trừng mắt nhìn Đằng Tỉnh liếc mắt một cái, sau đó đối Đông Văn Bân, nói:

- Đông tổng, chúng tôi có việc đi trước.

Nói xong, Mộ Khuynh Nhan giống như là né ruồi bọ vậy, kéo Trang Hiểu Vân rồi đi.

"Bá!"

Thái độ của Mộ Khuynh Nhan làm cho sắc mặt Đằng Tỉnh biến đổi, theo sau có chút không vui nhìn Đông Văn Bân, nói:

- Đông tiên sinh, ông hẳn là có biện pháp để các nàng tham gia vào buổi tiệc tối nay của chúng ta?

- Thật có lỗi Đằng Tỉnh tiên sinh, địa vị của 2 người này có chút đặc thù trong công ty, nên tôi không thể yêu cầu các nàng tham gia vào buổi tiệc tối này được.

Lúc này đây, thái độ của Đông Văn Bân vô cùng kiên quyết.

Ân?

Có lẽ không ngờ Đông Văn Bân sẽ cự tuyệt, Đằng Tỉnh vốn là ngẩn ra, sau đó có chút căm tức:

- Đông tiên sinh, ông xác định?

- Xác định.

Nói đùa, lấy mối quan hệ giữa Bùi Đông Lai với 2 người Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân thì hắn có thể dám bắt ép 2 người bọn họ tham gia vào buổi tiệc tối nay sao?

Hắn còn muốn sống thêm mấy năm nữa!

Lại nghe được lời nói kiên định của Đông Văn Bân thì chân mày Đằng Tỉnh nhíu lại, giận mà không nói.

Bất quá.

Nghĩ đến việc phân phó của Đằng Xuyên Nguyên thì Đằng Tỉnh lại áp chết cơn giận trọng lòng, không có phát tác ra đối với Đông Văn Bân, mà là nhìn chằm chằm vào bóng lưng mê người của Trang Hiểu Vân và Mộ Khuynh Nhan, trong lòng thầm nảy sinh ác độc: Mẹ nó, ở NB thì không có con điếm nào dám không ngủ với ông, đợi cho hội Tam Hợp hoàn toàn đứng vững gót chân ở Nam Cảng thì tao sẽ 2 con nữ nhân ngu ngốc chúng mày phải quỳ dưới quần tao mà cầu xin tha thứ.

- Không biết sống chết.

Dường như đã xem thấu tâm tư của Đằng Tỉnh, Đông Văn Bân bi ai nhìn Đằng Tỉnh liếc mắt một cái.