Khi ánh trời chiều hoàn toàn khuất sau đỉnh núi, lúc màn đêm buông xuống thì đoàn người Bùi Đông Lai mới trở về biệt thự Hạ gia.
- Phu nhân, Hạ tiên sinh…bọn họ đã về.
Một tên bảo tiêu thấy xe đến thì vội vàng chạy vào phòng bếp báo lại cho Tống Hân.
- Hả, đã về rồi sao?
Tống Hân vốn là ngẩn ra, sau đó trực tiếp bỏ cái vá trong tay xuống, một bên chạy ra ngoài, một bên lo lắng dặn dò:
- Chị Lan, chị cứ ở lại đây, tôi ra ngoài đón bọn họ.
- Đã biết rồi phu nhân.
Người Osin kìa cười cười, lên tiếng.
- Mập mạp chết tiệt, ông còn bò được về à?
Ra khỏi phòng bếp, không đợi Tống Hân chạy ra khỏi cửa biệt thự thì đã thấy đoàn người Hạ Hà đi vào. Nàng liền lập tức chạy lên, giống như là cọp mẹ, nắm lấy lỗ tai của Hạ Hà rồi giáo huấn.
- Ây za, lão bà đại nhân, nhẹ…nhẹ thôi.
Hạ Hà giả bộ làm ra bộ dạng thống khổ, cầu xin tha thứ nói.
- Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?
Vẻ mặt Hạ Y Na lo lắng nói, nàng hiểu rõ tính “ Tửng tửng” của mẹ mình nhưng mà hôm nay không giống như lúc khác, lúc này Bùi Đông Lai vẫn còn ở bên cạnh a.
- Lão bà đại nhân, con gái bảo bối nói đúng đó. Đông Lai ở đây, nhiều ít thì bà cũng phải lưu lại mặt mũi cho tôi chứ.
Hạ Hà cũng đem Bùi Đông Lai ra làm tấm chắn.
“Bộp”
Tống Hân tức giận vỗ vào đầu Hạ Hà một cái, hừ hừ nói:
- Đều là người trong nhà cả, lưu mặt mũi cái rắm, đi, ông đi vào phòng bếp lột tỏi cho tôi.
- Tuân mệnh, lão bà đại nhân.
Hạ Hà cười a a rồi chạy vào bếp.
- Tên mập mạp này 3 ngày không đánh ổng thì ổng sẽ lỳ ra, Đông Lai, cậu cũng đừng chê trách cũng không cần phải mất tự nhiên, cứ coi như đây là nhà của cậu là được.
Tống Hân thấy Hạ Hà lùi vào phòng bếp, mỉm cười hạnh phúc, sau đó rồi hướng Hạ Y Na, nói
- Nha đầu chết tiệt kia, còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi pha trà cho Đông Lai đi.
Hạ Y Na nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt liếc nhìn Tống Hân một cái rồi đi pha trà.
- Đông Lai, cậu cùng Y Na nói chuyện phiếm đi, 20’ sau sẽ dọn cơm.
Tống Hân nói thêm.
- Dì, dì đừng vội, không cần phải quan tâm đến cháu.
Bùi Đông Lai gật đầu cười rồi đi theo Hạ Binh đến ghế sô pha.
- Đông Lai, chú đi tới thư phòng để xem xét một ít giấy tờ, cậu cùng Y Na nói chuyện với nhau đi.
Thấy Bùi Đông Lai ngồi xuống thì Hạ Binh liền tìm lấy cái cớ rồi rời đi.
Bùi Đông Lai cười khổ gật đầu.
- Cậu đừng để ý, mẹ của tớ là như vậy, suốt ngày không biết lớn nhỏ.
Mấy phút sau, Hạ Y Na bưng theo một ấm trà ngon đến, rót cho Bùi Đông Lai một chén, trên mặt ửng hồng, khẽ nói.
- Như vậy cũng rất tốt, rất có hương vị của một gia đình.
Khi nói chuyện thì trong đầu Bùi Đông Lai khẽ nhớ lại lúc ở cùng với Bùi Vũ Phu trong gian nhà ở Thẩm Thành.
Gian nhà đó tuy sơ sài, hắn và Bùi Vũ Phu cũng không nói nhiều với nhau nhưng mà cũng có cảm giác của một gia đình.
20’ sau.
- Mập mạp chết tiết, lấy rượu đi.
Tống Hân tự mình bưng đồ ăn lên để trên bàn, cởi tạp dề ra rồi ra lệnh với Hạ Hà, sau đó đi ra phòng bếp, nói:
- Đông Lai, đồ ăn đã nấu xong rồi, cậu cùng Y Na qua dùng cơm đi.
- Được rồi, dì.
Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na vốn là đang tán gẫu, nghe Tống Hân nói như thế thì liền đứng dậy rồi đứng lên, sau đó cùng Hạ Y Na đi vào phòng ăn.
- Dì, Y Na nói tay nghề của dì rất ngon, quả thật ra như thế. Thấy những thức ăn như thế này thì cháu quyết định ăn thêm một chén cơm nữa.
Mắt thấy đồ ăn trên bàn bày ra nhiều kiểu thì Bùi Đông Lai cười nói.
- Đông Lai a, nếu cậu muốn ăn thì sau này cứ đến đây, dì cùng Y Na sẽ làm cho cậu ăn.
Tống Hân vui vẻ cười nói:
- Cùng lắm là dì nghỉ việc đến Đông Hải thôi.
- Mẹ….
Hạ Y Na thèn thùng kêu lên một tiếng, ánh mắt khẽ liếc nhìn qua Bùi Đông Lai, kết quả thấy được khuôn mặt Bùi Đông Lai hơi lộ ra vẻ phức tạp.
“Lộp bộp”
Phát hiện này khiến cho trong lòng Hạ Y Na chấn động, trong lòng có chút nhói đâu. Vẻ vui sướng và thẹn thùng trên mặt đã biến mất.
- Cậu đừng nghe mẹ tớ nói bừa, mẹ tớ chính là như vậy đó.
Đau lòng rất nhiều, Hạ Y Na miễn cười cười vui.
Nhìn vẻ tươi cười gượng ép của Hạ Y Na thì Bùi Đông Lai cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thấy một màn như vậy thì trong lòng Tống Hân vừa động, cười cười:
- Tới ngồi đi nào.
- Hạ bàn tử, ông mau nhanh lên.
Nói xong, Tống Hân lại hướng về phía đại sảnh trong nhà hô lên.
Hạ Hà cầm lấy bình Mao Đài trong tay, đem vẻ biến hóa của Bùi Đông Lai và Hạ Y Na thu vào trong mắt, nhưng mà hắn cũng không nói cái gì mà là cười a a cùng với Hạ Binh đi vào phòng ăn.
- Đông Lai, chúng ta dùng ly lớn uống đi, ly nhỏ không có cảm giác gì.
Đi vào phòng ăn, Hạ Hà lấy ra 3 cái ly lớn, hỏi Bùi Đông Lai.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu.
- Đông Lai, để tỏ lòng cảm ơn đối với cậu thì ly thứ nhất, cả nhà chú mời cậu.
Mắt thấy Tống Hân đã rót rượ ra thì Hạ Hà liền nâng chén lên.
- Chú Hạ nói quá rồi, hẳn phải là cháu nên mời chú mới đúng.
Bùi Đông Lai bưng ly rượu rồi đứng lên.
- Cái gì mà mời này mời nó, nào, uống đi.
Tống Hân tức giận, trừng mắt liếc nhìn Hạ Hà một cái, đề nghị nói.
- Tốt, uống nào.
Hạ Hà cười to rồi ngẩng cổ lên, uống một hơi.
Bùi Đông Lai, Hạ Binh, Hạ Y Na cùng Tống Hân cũng uống theo.
- Từ từ thôi.
Đặt ly rượu xuống, Hạ Y Na ý bảo Bùi Đông Lai uống chậm thôi, sau đó hướng về phía Hạ Hà nói:
- Cha, mọi người uống hết cũng được nhưng mà đừng để cho Đông Lai uống nhiều như thế.
- Nữ nhi bảo bối, con thì biết cái gì, uống rượu chính là vì say, không say thì uống rượu làm gì?
Nói xong thì Hạ Hà liền hướng về phía Bùi Đông Lai, cười cười:
- Đúng không, Đông Lai?
Bùi Đông Lai nghe vậy thì cười cười, hắn thật là muốn uống say một phen.
Bởi vì trong lòng có phiền tối, bởi vì có ý muốn say nên khi uống được 10 bình Mao Đài thì Bùi Đông Lai đã say.
- Cha, cậu ta uống không đuộc nữa, không thể để cho cậu ta uống nữa.
Hạ Y Na thấy Bùi Đông Lai cầm chén rượu cũng không xong thì liền nói.
- Đúng rồi, đừng nên uống nữa.
Tống Hân cũng lên tiếng phụ họa.
Tuy rằng 2 người Hạ Hà cùng Hạ Binh liên hợp để chuốc Bùi Đông Lai uống say nhưng mà cà 2 cũng đỏ bừng cả mặt:
- Được rồi, để cha dìu nó lên, con nấu cho cậu ta một chén nước sôi đi.
- Ừh.
Hạ Y Na lo lắng nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó đi ra ngoài rót nước.
Hạ Hà thì dứng dậy rồi đỡ Bùi Đông Lai lên sau đó giúp Bùi Đông Lai đi lên lầu, vào phòng giành cho khách ở trên lầu.
- Không phải nói với cha là đừng nên uống say sao? Cha nhìn xem cậu ta say thành cái dạng gì rồi kìa?
Hạ Hà đi vào phòng, thấy mặt Bùi Đông Lai đỏ bừng nằm trên giường, không nhúc nhích thì trừng mắt nhìn Hạ Hà một cái.
Hạ Hà rất muốn nói cho Hạ Y Na biết nếu như Bùi Đông Lai không muốn say thì cho dù hắn có uống vài chục bình thì cũng tỉnh như ruồi nhưng mà cuối cùng hắn cũng không nói ra miệng, chỉ cười khổ:
- Là lỗi của cha, lần sau cha sẽ không chuốc say nó nữa.
Hạ Y Na tức giận nhìn Hạ Hà một cái sau đó đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị lấy nước nóng để lau mặt cho Bùi Đông Lai còn Hạ Hà thì cười khổ rồi rời khỏi phòng.
- Hạ Binh uống cũng không ít, cậu ta đã về nghỉ rồi.
Bên ngoài phòng, Tống Hân vốn là muốn đi vào xem Bùi Đông Lai ra sao, thấy Hạ Hà đi ra thì lo lắng, hỏi:
- Đông Lai có sao không?
- Chỉ uống say mà thôi, có thể có chuyện gì được.
- Ai nói không có chuyện gì? Uống rượu rất khó chịu, ông cũng thật là, chuốc nó nhiều như vậy để làm gì?
Tống Hân giáo huấn.
- Lão bà à, tôi có thể dùng Ám Kình để bức cồn ra, thực lực Đông Lai còn vượt xa tôi, nếu nó không muốn uống say thì 10 người như tôi cũng không làm gì được nó.
Hạ Hà liền không che dấu, đem mọi chuyện nói cho Tống Hân.
- Ông nói là?
Tống Hân sửng sốt.
- Là chính nó muốn uống say.
- Đang yên đang lành, tự dưng muốn uống say làm gì?
Tống Hân cảm thấy khó hiểu.
- Tâm tình không tốt thôi.
Hạ Hà ôm Tống Hân, cười khổ:
- Trước khi đến đây thì tôi đã nói chuyện của Y Na với nó. Tôi nói rằng chỉ cần hắn chấp nhận tình yêu của Y Na thì cho dù có ở chung với nha đầu Tần gia kia thì tôi cũng không phản đối.
“ Hả?”
Tống Hân cả kinh, khẩn trương hỏi:
- Làm sao ông có thể làm vậy? Ông để cho Y Na theo hắn….
- Haizz, lấy tính khí của nó thì chỉ cần Đông Lai đồng ý, nó còn để ý đến nha đầu Tần gia kia sao?
Không đợi Tống Hân nói xong, Hạ Hà cười khổ:
- Hơn nữa, đau dài không bằng đau ngắn, đối với bọn nó cũng tốt hơn.
Tống Hân nghe vậy thì vốn là ngẩn ra, sau đó cũng biết những điều Hạ Hà nói đều là sự thật, sắc mặt trở nên phức tạp, nói:
- Vậy nó lựa chọn như thế nào?
- Nó thích con gái của chúng ta, điểm ấy không thể nghi ngờ được.
Hạ Hà giận dữ nói:
- Bất quá, theo tôi thấy thì hơn phân nữa là nó sẽ từ chối.
“Haiz…”
Tống Hân cũng thở dài, tâm tình phức tạp. Sau đó cũng không nói gì nữa mà đỡ Hạ Hà xuống lầu.
“Bá”
Trong phòng, Hạ Y Na nghe được cuối nói chuyện của Hạ Hà và Tống Hân thì cả người liền đứng ngơ ngác ngay tại chỗ, thậm chí nàng cũng không cảm nhận được chiếc khăn mặt trên tay đã rơi xuống đất.
Sau đó, đợi khi tiếng bước chân của Hạ Hà và Tống Hân biến mất thì Hạ Y Na mới lấy lại tinh thần, nàng không kìm lòng được mà đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang nằm trên giường.
Nhìn Bùi Đông Lai, nước mắt trong mắt nàng tràn ra.
Sau đó, nàng cũng không có lau đi nước mắt trên mặt mà là khẽ cắn môi, cúi người nhặt chiếc khăn lên rồi đi vào phòng vệ sinh. Sau đó nàng đi đến bên giường, đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt Bùi Đông Lai, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của Bùi Đông Lai.
Làm xong tất cả chuyện này, nàng không kìm lòng được mà cúi người xuống, đưa khuôn mặt của mình sát vào khuôn mặt Bùi Đông Lai, nhẹ nhàng…hôn…hôn lên khuôn mặt của Bùi Đông Lai.
Hôn một cái, thân thể của nàng trở nên cứng ngắc.
Hôn một cái, nước mắt trên mặt nàng cũng rơi đầy mặt.
Hôn xong, trong đầu nàng bỗng hiện lên một suy nghĩ điên cuồng.
Ý nghĩ xuất hiện trong đầu, nàng thả chiếc khăn ra, từ từ cởi chiếc áo lên của mình ra.
- Đông Lai, tuy rằng đời này tớ biết tớ và cậu không có khả năng ở chung một chỗ. Nhưng mà tớ nghĩ sẽ đem thân thể của mình giao cho cậu, chỉ có như vậy thì tớ mới cảm thấy không nuối tiếc. Xin lỗi, xin cậu hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tớ.
Quần áo được cởi ra, Hạ Y Na cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai của Bùi Đông Lai một tiếng rồi sau đó mở chăn ra, từ từ cỏi bỏ quần áo trên người Bùi Đông Lai ra.