Siêu Cấp Cường Giả

Chương 441: Nam nhân

Trên thế giới này có hai loại người.

Có một loại người lúc nào cũng bao hoa chích chòe, nói rằng ta đây lúc nào cũng là số một. Nhưng đợi đến khi bạn mình gặp chuyện thì hắn lại không giúp đỡ, thậm chí vì lợi ích của mình mà còn có thể ném đá xuống giếng nữa.

Loại người khác thì rất ít khi hứa với ai điều gì, nhưng mà một khi đã hứa rồi thì cho dù trời có sập xuống thì hắn vẫn làm cho bằng được.

Nạp Lan Trường Sinh thuộc loại người trước, Hạ Hà thuộc loại sau.

Trong 20 năm thì cuộc đời của Hạ Hà đã trải qua vô số biến cố, nào là làm culy cho người khác, giết người….

Nhưng mà.

Trong 20 năm qua, hắn chỉ hứa có một lần duy nhất.

Lần đó, bởi vì xuất thân của hắn còn bần hàn, nên khi bước vào cánh của Tống gia thì hắn đã nói với ông nội của Tống Hân rằng:

- Nếu ngài không chê thì cháu sẽ gọi ngài là một tiếng ông nội. Ông nôi, người nhà của cháu đều đã mất hết, cha mẹ đều đã mất vì thiếu ăn. Năm đó, bọn hắn đã đem tất cả những thứ còn ăn được như vỏ cây, rễ cây… đưa cho cháu và em trai của mình ăn, còn bọn họ thì nằm xuống. Hiện tại, tuy rằng trong tay cháu không có cái gì nhưng mà nếu Tống Hân một mực đi theo cháu thì như vậy cháu xin hướng về ông và cô dì cam đoan rằng cháu sẽ không để cho nàng kém hơn những người khác, ngược lại cháu sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng.

Bởi vì lời thế kìa.

Mà trong 20 năm qua, Hạ Hà giống như là một con chó điên, dùng hết mọi cách để thượng vị.

Đồng thời, cũng vì lời thề kia.

Cho dù Hạ Hà có nổi bật như thế nào, có bị người đời gọi là Ngọc Thạch chi vương của TQ thì lúc nào, khi bước về nhà thì Tống Hân nói gì thì hắn cũng đều nghe nấy, người trong giang hồ vẫn hay gọi là sợ zợ.

Điều này làm cho rất nhiều người không hiểu được Hạ Hà, bọn hắn không rõ vì sao ở bên ngoài Hạ Hà lại cuồng như thế nhưng về nhà thì vợ bảo gì thì hắn lại làm nấy?

Không có ai biết, mỗi lần khi hắn bước về nhà, nghe vợ của mình rống lên như sư tử hà đông, mỗi lần hắn bị vợ nắm lấy lỗ tai giáo huấn thì trong lòng Hạ Hà lại giống như ăn phải mật, hắn cười đến híp mắt.

Sau 20 năm, Bùi Đông Lai chính là người thứ 2 mà Hạ Hà hứa.

Bùi Đông Lai cũng không biết sự tích của Hạ Hà, nhưng mà hắn có thể cảm nhận thành ý của Hạ Hà, điều này làm cho hắn vô cùng xúc động đồng thời hắn cũng cười khổ nói:

- Chú Hạ, dì Tống và Y Na đều đang chờ tin tức của chú. Bây giờ chú hãy gọi điện thoại báo an cho họ đi.

- Di động.

Hạ Hà sớm đã muốn gọi điện thoại rồi nhưng mà lại không có điện thoại. Lúc này nghe Bùi Đông Lai nói vậy thì hắn giống như sắc lang, bộ dạng vô cùng gấp gáp.

- Trên tay cháu còn dính máu, chú tự lấy đi.

Bùi Đông Lai thấy thế, dở khóc dở cười ý bảo Hạ Hà thò tay lấy trong túi của mình.

Hạ Hà nghe vậy thì liền bỏ tay vào túi của Bùi Đông Lai, rồi rút ra một chiếc Nokia đời cũ.

"Ách..."

Thấy được Bùi Đông Lai dùng chiếc 1200 này thì Hạ Hà trừng to mắt, dường như hắn không tin lấy địa vị bây giờ của Bùi Đông Lai thì sẽ dùng chiếc điện thoại cùi bắp này.

- Là của Qua tử mua.

Thấy được vẻ kinh ngạc của Hạ Hà thì Bùi Đông Lai cười cười:

- Cái này cũng không tệ.

- Qua tử là ai?

Hạ Hà hỏi.

- Cha của cháu.

Bùi Đông Lai lộ ra nụ cười ngây ngô giống như Qua tử.

"—— "

Hạ Hà không phản bác được, sau đó trực tiếp bấm điện thoại của biệt thự Hạ gia.



Xuân Thành, trong hoa viên khu biệt thư Hạ gia.

Hạ Y Na ngồi trên ghế đá nhìn lên bầu trời, suy nghĩ xuất thần.

Gió nhẹ thổi qua, thổi lên mái tóc dài trên đầu của nàng làm cho người ta không thể thấy rõ được vẻ mặt của nàng.

- Y Na, ghế đá rất lạnh, đừng nên ngồi nữa.

Tống Hân đầy lo lắng đi đến bên cạnh Hạ Y Na, vốn là sửa sang lại mái tóc của Hạ Y Na sau đó mới ôn nhu nói.

- Không sao đâu.

Hạ Y Na khẽ lắc đầu.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hạ Y Na thì Tống Hân không khỏi đau lòng.

Đau lòng là bởi vì nàng biết từ sau khi Bùi Đông Lai xuất ngoại thì tuy rằng nhìn bề ngoài của Hạ Y Na vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng mà trong lòng nàng rất lo lắng.

- Nó không gọi điện cho con sao?

Tống Hân ngồi ở trên ghế đá, đem Hạ Y Na kéo vào trong lòng, mang theo vài phần chờ mong cùng lo lắng hỏi.

- Vẫn chưa.

Hạ Y Na nhẹ nhàng trả lời một tiếng sau đó dí sát đầu vào lồng ngực của Tống Hân, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Bùi Đông Lai đã khắc sâu vào tâm trí của mình. Đôi lông mi của nàng khẽ nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng:

- Mẹ, cậu ấy sẽ không có việc gì chứ?

- Nó tuy còn nhỏ tuổi nhưng mà mọi chuyện sóng to gió lớn trên đời này thì nó cũng đều đã trải qua, lần này tự nhiên cũng sẽ không có việc gì.

Tuy rằng trong lòng Tống Hân lo lắng nhưng mà nàng vẫn cười nói an ủi Hạ Y Na.

- Nhưng mà lần này khác so với mấy lần trước, lần này cậu ấy đi ra nước ngoài.

Hạ Y Na không có che dấu vẻ lo lắng của mình:

- Hơn nữa, cha còn bị người ta bắt làm con tin.

- Nếu nó dám đi thì tự nhiên là nó sẽ nắm chắc.

Tuy nói là vậy nhưng mà trong lòng Tống Hân vẫn lo lắng cho Bùi Đông Lai, hơn nữa càng lo lắng cho an nguy của Hạ Hà.

Hạ Y Na trầm mặc.

- Phu…phu nhân, tiểu thư.

Bỗng nhiên, một osin từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt kích động hướng về phía 2 người bọn họ hô to.

- Chị Lan, sao thế?

- Là…Hạ…Hạ tiên sinh gọi.

- Cái…cái gì?

Nghe được người osin nói như thế thì 2 người Tống Hân và Hạ Y Na liền đứng lên.

- Hạ tiên sinh nói để cho phu nhân và tiểu thư nghe điện thoại.

Osin thấy thế thì cười nói.

- Không…Không chết! Hạ bàn tử không chết.

Lại nghe được người Osin nói như thế thì Tống Hân giống như là nghe được khúc hát hay nhất trên thế giới này. Nàng kích động không gì sánh kịp, ôm Hạ Y Na, nói năng một cách lộn xộn:

- Hạ bàn tử đã đáp ứng sẽ mang lại hạnh phúc cả đời cho ta, hắn còn phải thực hiện lời hứa đó, Diêm Vương cũng không dám thu hắn.

Nói xong thì nàng liền rơi nước mắt.

- Mẹ, chúng ta đi nghe điện thoại đi.

Hạ Y Na cũng vô cùng kích động, bất quá nàng không khó khóc, nàng vỗ vỗ vai Tống Hân rồi an ủi.

- Ừh, nghe điện thoại, lão nương cũng muốn hỏi Hạ bàn tử hắn mấy hôm nay đã chết ở nơi nào? Nếu hắn không thành thật khai báo thì chết với lão nương, lão nương sẽ để hắn quỳ trên cái bàn xát.

Nghe được Hạ Y Na nói thế thì Tống Hân lau nước mắt, mỉm cười.

“Hì hì”

Hạ Y Na thấy Tống Hân lộ ra bộ dạng chân thật thì lập tức bị chọc cười:

- Mẹ, trong nhà có bàn xát không?

- Không có thì mua.

- Đừng có quỳ này quỳ nọ nữa, mau nghe điện thoại thôi.

Hạ Y Na dở khóc dở cười, kéo cánh tay Tống Hân, một đường đi vào biệt thự.

Chẳng biết tại sao, khi 2 người sắp đến bên chiếc điện thoại thì nụ cười trên mặt của 2 người đã biến mất, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

- Hạ bàn tử.

Sau đó, Tống Hân đi lên, cầm điện thoại lên rồi quát lớn một tiếng.

- Lão bà đại nhân xinh đẹp, có gì cần sai bảo?

Đầu bên kia điện thoại, Hạ Hà cầm di động đã lâu, lúc này nghe được giọng nói của Tống Hân thì cũng không có tránh mặt Bùi Đông Lai mà là cười đùa hỏi.

“Ách”

Nghe được lời nói của Hạ Hà nhìn vào bộ dáng cợt nhả của hắn thì Bùi Đông Lai cả kinh.

Sau đó, vẻ mặt hắn tỏ ra quái dị tránh ra để Hạ Hà nghe điện thoại.

Biệt thự Hạ gia.

Sau khi nghe được giọng nói của Hạ Hà thì cả người Tống Hân giống như là bị chạm điện, cả người nàng run lên, nước mắt rơi như mưa.

- Ông là tên mập mạp chết tiệt, ông chết ở đâu mà nhiều ngày rồi cũng không gọi điện cho tôi.

Tống Hân khóc lóc thảm thiết rồi nói.

- Báo cáo lão bà đại nhân, 2 ngày trước Bàn tử tôi đi lạc trong rừng, hôm nay dưới sự trợ giúp của Bùi Đông Lai thì mới có thể thoát ra được.

Hạ Hà cười cười, nói dối:

- Lão bà đại nhân, đừng khóc đừng khóc mà. Nữ nhi bảo bối còn ở bên cạnh đó, để nó thấy được bà khóc thì thật là mất mặt a.

- Ông mới mất mặt, mập mạp chết tiệt.

Tống Hân nín khóc, mỉm cười mắng một câu rồi nói:

- Tôi để cho Y Na nghe điện.

- Ừh.

Trên mặt của Hạ Hà vẫn là bộ dạng cợt nhả nhưng mà 2 mắt của hắn đã đỏ bừng, tay phải cầm điện thoại cũng run lên.

- Hạ bàn tử.

Cầm điện thoại, Hạ Y Na giống như ngày thường vẫn gọi Hạ Hà là Hạ bàn tử, hơn nữa nàng còn tố cáo Tống Hân:

- Mẹ mới nói, xét hành động của cha nếu cha về thì mẹ sẽ để cha quỳ lên bàn xát, cha cảm thấy thế nào?

- Nữ nhi bảo bối, cái này còn phải hỏi sao? Cả nhà này thì mẹ của con chính là lão đại, cha còn lựa chọn nào khác sao?

Hạ Hà cười trêu ghẹo, đôi mắt có chút ướt át.

Mắt Hạ Y Na rưng rưng nước, nói:

- Hạ bàn tử, ý của cha chính là cha chỉ nghe theo lời của mẹ còn không nghe lời của con sao?

- Nghe, đều nghe hết, 2 người chính là chủ nhân còn cha chỉ là tiểu nhân.

Hạ Hà cười a a nói rồi lau đi những giọt nước trên khóe mắt.

- Cha.

Chẳng biết tại sao nghe được những câu nói hài hước của Hạ Hà thì Hạ Y Na không có cười lên giống như những lần trước mà là nàng cảm thấy trong lòng nhói đau. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, nàng cắn chặt môi, nhẹ giọng hô.

- Ừh.

Một tiếng “ Cha” này làm cho cả người Hạ Hà run lên, thiếu chút nữa là làm rớt điện thoại xuống.

- Ông ngoại đi rồi.

Hạ Y Na khóc, nói.

- Cha biết.

2 mắt Hạ Hà đỏ bừng.

- Bên ngoài nói cha đã xảy ra chuyện, con và mẹ đều lo lắng cho người.

Hạ Y Na ủy khuất khóc ròng nói.

- Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, không phải là cha không có chuyện gì rồi sao?

Hạ Hà ngồi xuống đất, tùy ý để nước mắt chảy xuống.

Giờ khắc này.

Nam nhân đã từng ăn vỏ cây để sống sót, trong 20 năm qua sống như một con chó điên để cuối cùng thượng vị, Hạ Hà đã đem 2 chữ “Nam Nhân” phát huy ra.