Vào lúc chiều tà, từng chiếc xe cảnh sát gào thét mà chạy tới sân bay khiến cho người 2 bên đường đều phải nhìn sang.
Ở phía sau mấy chiếc xe cảnh sát chính là 2 chiếc xe tải quân dụng, trên xe có nhiều trinh sát được trang bị võ trang đầy đủ, ngoài ra còn có cha con Từ Vạn Sơn, Từ Ưng bị còng lại.
Dưới trời chiều, vô luận là Từ Ưng hay Từ Vạn Sơn thì cả 2 đều không còn lộ ra bộ dạng cuồng ngạo nữa, bay giờ bọn hắn giống như là người chết, 2 mắt vô thần nhìn về phía trước.
- Xem kia, đó không phải là Từ gia tiếng tăm lừng lẫy đó sao?
- Đúng vậy... Là Từ gia, thực thật không ngờ rằng Từ gia kia sẽ có ngày hôm nay.
- Đây là chuyện bình thường, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, đối lập với chính phủ thì không phải là tự tìm chỗ chết sao?
…
Đám người 2 bên đường thấy Từ Vạn Sơn lúc này trở thành tù nhân thì liền nghị luận, có người vui, có người mừng….nói túm lại là thể loại nào cũng có cả.
Nghe được những tiếng nghị luân này thì Từ Ưng liền lấy lại tinh thần, hắn giống như là chú dê bị lạc ở trong rừng, vô cùng sợ hãi mà nhìn về bốn phía.
Mà Từ Vạn Sơn thì ngơ ngác, dường như hắn không có nghe được những tiếng nghị luận ấy.
30‘ sau. Từng chiếc xe cảnh sát cùng áp giải Từ Vạn Sơn, Từ Ưng đến sân bay, bọn hắn được người của cục Quốc An mang đi.
...
- Đông Lai, cảm ơn cậu.
Trong biệt thự Hạ gia, vừa mới biết được tin tức Từ Vạn Sơn và Từ Ưng bị người khác mang đi thì Hạ Binh đi đến trước người Bùi Đông Lai rồi nói cảm ơn.
Giờ phút này, tuy rằng hắn gọi Bùi Đông Lai là Đông Lai nhưng mà trong giọng nói kia lại tràn ngập vẻ kính nể.
Kính nể là bởi vì hắn thấy được chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Bùi Đông Lai có thể làm cho Từ Vạn Sơn, người cắm rễ rất lâu trên Tây Nam này rớt đài.
- Chú Hạ khách khí rồi.
Bùi Đông Lai cười cười, sau đó nói sang chuyện khác, hỏi”
- Đúng rồi, chú Hạ, Y Na đã khỏe chưa?
“Haiz…”
Hạ Binh khe khẽ thở dài:
- Nó vẫn như thế…
Trong lòng Bùi Đông Lai cũng thở dài.
Hắn biết những lời Hạ Binh là thật. Mặc dù trước mặt đám người nvt thì lúc nào Hạ Y Na cũng cười nói vui vẻ, nhưng mà sau lưng thì nàng đã rơi không biết bao nhiêu là nước mắt.
- Đông Lai, cậu có tin tức gì về anh hai của tôi chưa?
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Hạ Binh lại hỏi.
- Vẫn chưa có.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, hắn đã gọi cho Quý Hồng, nhờ mạng lưới trong tay Quý Hồng để đi tìm hiểu tin tức của Hạ Hà nhưng mà tính đến trước mắt thì Quý Hồng vẫn chưa liên lạc với hắn.
Chưa liên lạc, có nghĩa là tạm thời không có tin tức.
Hạ Binh nghe vậy thì trầm mặc, hung hăng hút một điếu thuốc.
- Chú Hạ, vương quốc thuốc phiện của Từ Vạn Sơn đã ngã, bất quá trong tay hắn vẫn còn một ít của cải bạch đạo. Thừa dịp bên trên còn chưa động thủ thì chú có thể âm thầm ra tay chiếm lấy, trừ thuốc phiện ra thì toàn bộ sản nghiệp trong bạch đạo khác thì chú hãy lấy hết.
Bởi vì từng có kinh nghiệm ở Hàng Hồ và Giang Ninh nên ở phương diện này thì Bùi Đông Lai cũng được coi là nửa chuyên gia, hắn biết rõ khi một tên kiêu hùng trong hắc đạo rơi đài thì trừ sinh ý trong bóng tối ra thì toàn bộ của cải trong bạch đạo sẽ bị các vị đại lão chiếm lấy.
- Ừh.
Hạ Binh gật gật đầu, vẻ buồn bực trong lòng đã biến mất hơn phân nửa, sau đó nhịn không được mà hỏi:
- Đông Lai, công lao lần này là của cậu, để tỏ lòng cảm ơn thì tôi từ đống của cải của Từ Vạn Sơn kia sẽ lấy ra 2 phần, một phần giành cho cậu.
Bùi Đông Lai cười lắc lắc đầu:
- Thôi, cứ coi như là quà của cháu tặng cho Hạ gia đi.
- Điều này….
Hạ Binh ngẩn ra, hắn cảm thấy phần lễ vật này thật sự là quá to lớn.
- Chú Hạ, chú đi xử lý đi, cháu đi lên tìm Y Na.
Bùi Đông Lai cười đứng dậy rồi đi tới biệt thự của Hạ Y Na.
Khi Bùi Đông Lai đến biệt thự của Hạ Y Na thì lúc này Hạ Y Na đang cầm một chiếc vòng tay, ngoài ra bên cạnh nàng còn có nhiều hộp, bên trong hộp toàn là Ngọc Thạch, đây là những thứ mà Hạ Hà đã từng mua cho nàng trong mỗi lần sinh nhật của nàng.
10 năm qua, chưa bao giờ đứt đoạn.
Trong tay cầm lên những món quà mà Hạ Hà mua cho mình, nhớ lại bộ dạng của Hạ bàn tử thì đôi mắt của Hạ Y Na có chút hồng, nước mắt đảo quan vành mắt.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai không có quấy rầy Hạ Y Na, hắn đang chuẩn bị rời đi thì nghe giọng nói của Hạ Y Na vang lên:
- Có…có tin tức của cha tớ chưa?
Nghe được giọng nói nói của Hạ Y Na, nhìn vào vẻ mặt chờ mong của Hạ Y Na thì Bùi Đông Lai rất muốn nói là có nhưng mà cuối cùng hắn lắc lắc đầu:
- Tạm thời còn chưa có.
"Nha..."
Câu trả lời của Bùi Đông Lai khiến cho vẻ chờ mong trong lòng của Hạ Y Na đã biến mất, nàng ngẩng đầu lên, cười gượng một tiếng nhìn Bùi Đông Lai:
- Còn có nửa tháng nữa là tới Tết âm lịch, người nhà của cậu hắn là đều chờ cậu về ăn Tết. Cậu về đi, không cần phải lo cho tớ, tớ không sao đâu.
Bùi Đông Lai thấy như vậy thì trong lòng có chút đau đớn.
“Reng…Reng”
Sau đó, không đợi hắn nói cái gì, điện thoại trong túi áo hắn đã vang lên.
Bùi Đông Lai lấy điện thoại ra thì thấy được người gọi đến là Quý Hồng.
- Có tin tức rồi sao?
Điện thoại được chuyển thì Bùi Đông Lai liền mở miệng hỏi.
- Ừh.
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng nghiêm mặt nói:
- Mới nhận được tin tức, Hạ Hà còn chưa chết….
- Chưa chết sao?
Quả nhiên nghe được Quý Hồng nói như thế thì Bùi Đông Lai liền kinh ngạc, hắn hưng phấn hỏi:
- Hiện giờ hắn đang ở đâu?
- Ở Thailand.
Quý Hồng trầm giọng nói:
- Dựa vào tin tức mà tôi có được thì hắn đang ở trong tay của Thái Hổ, tên đứng đầu tổ chức phản động ở Thailand.
- Thailand à?
Bùi Đông Lai hơi có chút kinh ngạc
- Ừh.
Quý Hồng nhắc nhở:
- Mặt dù Thái Hổ là kẻ đứng đầu tổ chức phản động ở Thailand nhưng mà ở thế giới ngầm trong ĐNA cũng có lực ảnh hưởng rất lớn, các nước xung quanh đều có thế lực của hắn. Cá nhân tôi cho rằng, sở dĩ hắn không giết chết Hạ Hà hơn phân nửa là muốn kiếm được ích lợi từ trên người của Hạ Hà.
- Tin tức này có thể tin được không?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Tin tức này là do tôi bỏ 100.000 USD mua từ một tổ chức tình báo, hoàn toàn tin tưởng được.
Vẻ mặt Quý Hồng khẳng định, nói.
Bùi Đông Lai như có suy nghĩ gì.
- Thailand là địa bàn của Thái Hổ, hơn nữa là là nước ngoài, nếu cậu muốn cứu Hạ Hà thì sẽ gặp vô số nguy hiểm.
Quý Hồng nhắc nhở một câu, sau đó lại bổ sung:
- Tôi sẽ để Phong Diệp đi cùng cậu.
- Nếu tôi mang Phong Diệp đi thì kế hoạch sẽ bị bại lộ không thể nào cứu viện được.
Bùi Đông Lai trầm ngâm một lát, từ chối Quý Hồng đề nghị.
Quý Hồng có chút lo lắng:
- Một mình cậu đi thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
- Ở nước ngoài tôi có bạn bè.
Bùi Đông Lai ảm đạm cười, nói:
- Yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu.
"Ách..."
Lời nói của Bùi Đông Lai khiến cho Quý Hồng kinh ngạc, cho đến bây giờ thì nàng còn chưa nghe qua Bùi Đông Lai có bạn ở nước ngoài:
- Là người của cha cậu sao?
- Không phải.
Bùi Đông Lai giải thích nói:
- Trước khi khi huấn luyện ở trụ sở Huyết Sát của Liễu tỷ thì tôi có quen với 4 người giáo quan, trước khi bọn họ rời đi thì bọn họ có nói cho tôi biết, nếu có một ngày tôi xuất ngoại thì có thể liên hệ với bọn hắn.
- Thì ra là thế.
Quý Hồng nói xong do dự một chút:
- Chú ý một chút, còn sống trở về.
Bùi Đông Lai vốn là còn muốn nói thêm nhưng thấy được vẻ mặt kích động của Hạ Y Na ở bên cạnh thì hắn không nói với Quý Hồng nữa mà là trực tiếp cúp điện thoại.
- Cha…cha của tớ chưa chết sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai cúp điện thoại, Hạ Y Na gấp gáp mở miêng, bởi vì quá mức kích động mà cả người nàng không ngừng run lên.
- Ừh.
Bùi Đông Lai mỉm cười gật đầu:
- Chú ấy đang ở Thailand, tớ sẽ qua đó đón chú ấy về.
- Thật sự…thật sự không chết.
Nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai thì Hạ Y Na liền kích động mà nhảy lên, sau đó nàng ý thức được cái gì, vẻ vui sướng trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó chính là sự lo lắng:
- Hẳn là cha đã rơi vào trong tay của địch nhân, nếu cậu qua đó thì sẽ rất nguy hiểm, đúng không?
- Không sao đâu.
Bùi Đông Lai vốn là không muốn nói chân tướng cho Hạ Y Na biết nhưng nghĩ lại vì để cho Hạ Y Na tin tưởng mà hắn lắc lắc đầu, tỏ ra thoải mái mà cười nói:
- Đừng quên tớ là một superman, không gì là không làm được a.
Bên tai vang lên lời nói đùa giỡn của Bùi Đông Lai, vẻ lo lắng trong lòng Hạ Y Na cũng không giảm, nàng xuống giường, đi đến trước người Bùi Đông Lai, ôm lấy phía sau lưng Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:
- Tuy rằng tớ rất hy vọng cha tớ có thể còn sống trở về nhưng mà tớ càng không hy vọng bởi vì cứu cha tớ mà cậu xảy ra chuyện.
Bên tai vang lên lời nói của Hạ Y Na, cảm nhận thân thể mềm mại của Hạ Y Na thì Bùi Đông Lai cũng không có chút tà niệm nào, hắn có chút do dự, do dự có nên quay lại ôm Hạ Y Na không?
- Đáp ứng tớ, còn sống trở về.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai quay lại thì Hạ Y Na đã ôn nhu nói.
- Ừh.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng gật đầu, xoay người lại, xoa má Hạ Y Na.