Cao Thế Toàn thấy thế thì tức giận đến nghiến răng nhưng mà không có trừng phạt Cao Tường nữa, mà là đem Cao Tường kéo ra khỏi phòng tắm rồi ném hắn lên giường.
"Hô... Hô..."
Sau khi làm xong tất cả chuyện này thì Cao Thế Toàn liền thở sâu 2 hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình, đem lửa giận ép xuống.
Xác dịnh được cảm xúc đã khôi phục lại bình thường thì Cao Thế Toàn mới ra khỏi phòng.
- Bùi thiếu, không biết con của tôi đã chọc giận ngài như thế nào?
Đi ra khỏi phòng, Cao Thế Toàn liền cố gắng khống chế giọng nói của mình rồi hướng Bùi Đông Lai hỏi.
Hắn không nghĩ ra Cao Tường đã chọc Bùi Đông Lai ở chỗ nào.
Hắn cũng không nghĩ ra vì sao lúc này Cao Tường lại có hứng thú đối với nam nhân như vậy.
- Cao cục trưởng, con của ngài mời bạn của tôi là Hạ Y Na cùng đi ăn tối.
Bùi Đông Lai liếc nhìn Cao Thế Toàn một cái:
- Nhưng mà ông ngoại và cha của Hạ Y Na lần lượt qua đời khiến nàng thương tâm quá độ nên đã tới không được. Nàng nhờ tôi đến thông báo cho con của ngài một tiếng. Tôi đến đây thì phát hiện được con của ngài giống như là một con trâu đực phát xuân, cố gắng muốn gấy rốii tôi, rơi vào đường cùng thì tôi đành phải ném hắn vào phòng ngủ rồi giúp hắn gọi một cú điện thoại để thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Mưu đồ gây rối?
Thỏa mãn nhu cầu?
Nghe được mấy chữ này thì Cao Thế Toàn không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc nãy trong phòng ngủ, Cao Tường giống như là sắc lang nhìn thấy phụ nữ liền chạy về phía mình.
- Thật có lỗi Bùi thiếu, đứa con bất hiếu của tôi đã khiến ngài phải chê cười rồi.
Tuy rằng Cao Thế Toàn biết chuyện này có liên quan đến Bùi Đông Lai nhưng mà hắn cũng không có nói ra mà là mang theo vài phần xin lỗi hướng Bùi Đông Lai giải thích.
- Cao cục trưởng, xã hội phát triển, thời đại đã tiến bộ, con của ngài cũng không cần phải xấu hổ như thế, dù sao thì ở nước ngoài thì 2 nam nhân cũng có thể kết hôn với nhau.
Bùi Đông Lai mỉm cười rồi đổi đề tài:
- Bất quá, Cao cục trưởng, tôi nghe nói rằng con trai của ngài cùng với Từ Vạn Sơn có quan hệ với nhau. Cá nhân tôi cho rằng đây là một chuyện không tốt, ngài cảm thấy thế nào?
“Ách?”
Thân là nhân vật số một của giới cảnh sát Tây Nam thì Cao Thế Toàn đã lăn lộn nhiều năm trong quan trường, khả năng quan sát có thể nói là hạng nhất, lúc này nghe Bùi Đông Lai nói thế thì trong lòng hắn vừa động, mơ hồ đoán được cái gì.
- Theo tôi được biết thì Từ Vạn Sơn được xưng là trùm thuốc phiện của TQ, thuốc phiện trong nước đều là xuất ra từ tay của hắn.
Thấy Cao Thế Toàn không nói lời nào thì Bùi Đông Lai cười cười hỏi:
- Cao cục trưởng, không biết tin tình báo của tôi có chuẩn xác không?
"Ách..."
Cao Thế Toàn nhất thời nghẹn lời, trầm mặc một lát, nói:
- Chúng tôi đã phát hiện Từ Vạn Sơn có quan hệ với tổ chức buôn bán thuốc phiện quốc tế bất quá đến trước mắt vẫn chưa có chứng cứ xác thực nên vẫn chưa xuống tay đối với hắn.
Bên tai vang lên lời nói của Cao Thế Toàn thì Bùi Đông Lai tâm sáng như gương.
Hắn biết rõ, sở dĩ cảnh sát không xuống tay với tsv không phải là không có chính cứ xác thực mà là Từ Vạn Sơn có liên lụy đến lợi ích của nhiều người, khiến cho cảnh sát không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Cao cục trưởng, tục ngữ có câu “ Ma cao một thước, đạo cao một trượng”, các người cảnh sát như ngài luôn nói” Lời trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt”. Từ Vạn Sơn được xưng là trùm thuốc phiện của TQ, tôi không tin ngay cả một chút dấu vết phạm tội mà hắn cũng không để lại, ngài cảm thấy thế nào.
Bùi Đông Lai cười híp mắt hỏi.
“Ách?”
Trong lòng Cao Thế Toàn vừa động, càng thêm khẳng đinh suy đoán trong lòng của mình, nói:
- Bùi thiếu nói rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng tìm chứng cớ phạm tội của hắn, một khi có được chứng cớ xác thực thì liền bắt Từ Vạn Sơn về quy án.
- Cao cục trưởng, có lẽ tôi có thể trợ giúp cảnh sát các ngài trừ được khối u ác tính Từ Vạn Sơn này.
Bùi Đông Lai không hề vòng vo, nhất châm kiến huyết nói.
“ Lộp bộp”
Tuy rằng đã đoán được điểm này bất quá nghe đuộc chính miệng của Bùi Đông Lai nói ra thì trong lòng của Cao Thế Toàn cũng khé run lên, hắn miễn cưỡng mỉm cười, nói:
- Tiêu diệt thế lực tội ác là nhiệm vụ của cảnh sát, trước hết tôi xin đại biểu cảnh sát Tây Nam cảm ơn Bùi thiếu.
- Nhưng mà…
Cao Thế Toàn nói xong thì đột nhiên thay đổi giọng điệu:
- Từ Vạn Sơn chiếm giữ Tây Nam nhiều năm, liên tiếp trốn khỏi cảnh sát, hắn là một người vô cùng giảo hoạt, nếu chúng ta tùy tiện hành động thì sẽ đả thảo kinh xà. Một khi đã kinh động đến Từ Vạn Sơn thì sẽ khiến cho Từ Vạn Sơn bỏ trốn, hơn nữa muốn bắt hắn lại cũng khó hơn so với lên trời. Ngoài ra, chúng ta cần phải bàn bạc với cảnh sát quốc tế, tính toán dụ Từ Vạn Sơn ra khỏi hang, để đem tập đoàn buôn lậu thuốc phiện của Từ Vạn Sơn xuất hiện, sau đó một lưới bắt hết bọn chúng.
- Cao cục trưởng, ý của ngài là chuyện này ngài không làm chủ được?
Bùi Đông Lai cười híp mắt.
Chẳng biết tại sao, nhìn vào bộ dạng cười của Bùi Đông Lai thì Cao Thế Toàn có cảm giác hết hồn, hắn kiên trì gật đầu, nói:
- Vâng, Bùi thiếu, chúng ta cần nói chuyện với cảnh sát quốc tế mới có thể xác định nên động thủ với Từ Vạn Sơn hay không?
- Cao cục trưởng, cá nhân tôi cho rằng nếu bên ngài có thể cung cấp chứng cớ xác minh Từ Vạn Sơn cấu kết với tập đoàn tội phạm quốc tế thì cảnh sát quốc tế sẽ đồng ý kế hoạch vây bắt.
Bùi Đông Lai không cho là đúng, cười nói:
- Còn về phần tập đoàn thuốc phiện sau lưng của Từ Vạn Sơn thì lấy năng lực của cảnh sát, chẳng lẽ sợ hắn chạy trốn sao?
- Như vậy đi, Bùi thiếu, sau khi trở về cục thì tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát quốc tế về vụ án này.
Cao Thế Toàn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tốt.
Bùi Đông Lai cười cười, sao đó nói ra một câu:
- Đúng rồi Cao cục trưởng, nghe nói năm nay ngài đã 53 tuổi, nếu có thể phá được vụ án này, cắt được khối u ác tính Từ Vạn Sơn thì tôi tin chắc rằng ngài sẽ trở thành một viên minh châu trong ngành cảnh sát của TQ, trước tiên tôi xin chúc mừng ngài.
- So sánh với việc diệt trừ các thế lực đen, vì dân trừ hại thì việc có được thăng chức hay không cũng không quan trọng.
Cao Thế Toàn lộ ra vẻ đạo đức tốt, nói:
- Đúng rồi Bùi thiếu, lúc nãy ngài nói có thể giúp đỡ cho cảnh sát, rốt cuộc là có thể giúp đỡ cái gì?
…..
Cùng với các thành phố lớn giống nhau, ở Xuân Thành cũng có một nơi gọi là khu nhà giàu.
Vào lúc hơn 7h30’, tại biệt thự số 18 trong khu nhà giàu.
- Cha, Hạ Binh tên khốn kiếp kia còn chưa có gọi điện thoại đến, không biết là hắn…?
Trong phòng ăn của biệt thự, sau khi dùng xong bữa sáng thì Từ Ưng không nhịn được mà hướng Từ Vạn Sơn hỏi.
Không trả lời, Từ Vạn Sơn thân mặc một bộ Đường trang, dùng khăn miệng lau tay sau đó đưa khăn cho osin bên cạnh, cũng không quay đầu lại mà là vẫy vẫy tay.
Phía sau Từ Vạn Sơn, 3 tên thủ hạ thấy thế thì liền bước lên, lấy điện thoại đưa cho Từ Vạn Sơn.
Lấy điện thoại rồi sắc mặt Từ Vạn Sơn âm thầm bấm số của Hạ Binh.
- Hạ Binh, xem ra ông muốn Từ mỗ phải làm cho tới nơi sao?
Điện thoại được chuyển thì Từ Vạn Sơn liền mở miệng, giọng nói âm trầm, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
- Từ Vạn Sơn, ông cho rằng lão tử sẽ sợ ông sao?
Vượt xa sự dự đoán của Từ Vạn Sơn chính là Hạ Binh không có đem lời nói uy hiếp của hắn để vào lòng, mà là khinh thường:
- Có ngon thì ông cứ lại đây.
- Hạ Binh, mày liều.
Nghe vậy thì Từ Vạn Sơn liền tức giận sau đó cúp điện thoại.
- Cha, tên vương bát đản Hạ Binh không đồng ý sao?
Từ Ưng vô cùng nghi ngờ, ở hắn xem ra tuy rằng Hạ Binh là em trai của Hạ Hà nhưng mà hắn lại là một người không dám quyết đoán.
Đôi mắt Từ Vạn Sơn toát ra sát khí:
- Hôm nay con hãy phái người đến theo dõi vợ và con của Hạ Hà đi, lão hổ không phát uy thì bọn chúng coi ta là con mèo bệnh. Mẹ nó.
- Được.
Từ Ưng cười lạnh lên tiếng.
“ Reng…Reng”
Sau khi từ ưng nhân lệnh, chưa kịp rời đi thì tiếng chuông điện thoại của hắn đã vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Từ Ưng lấy điện thoại, phát hiện người gọi đến là Lôi Đại Bưu.
- Từ...Từ thiếu, việc lớn không tốt rồi.
Điện thoại vừa được chuyển thì giọng nói của Lôi Đại Bưu vô cùng run rẩy.
- Có chuyện gì?
Từ Ưng nhíu mày, có chút không vui, nhưng mà hắn rất tò mò. Hắn biết Lôi Đại Bưu chính là một tên mãnh tướng dưới tay của cha hắn, đã trải qua không ít sóng to gió lớn, gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh nhưng mà lúc này Lôi Đại Bưu lại vô cùng hoảng hốt.
- Từ…Từ thiếu, người mà ngài để cho tôi đi điều tra thân phân…hiện tại đã…đã điều tra được thân phận của hắn…hắn….hắn là….
- Người nào?
Không đợi Lôi Đại Bưu nói xong, Từ Ưng liền lạnh giọng cắt ngang.
- Là người phát sinh xung đột cùng với em họ của Từ thiếu.
Dường như nhận ra Từ Ưng không kiên nhẫn nên Lôi Đại Bưu liền nói.
- Việc này để sau hãy nói.
Lúc này Từ Ưng vội đi hoàn thành việc Từ Vạn Sơn giao cho, làm sao có tâm tư mà giúp em họ của hắn nữa?
- Đợi, đợi đã, Từ thiếu.
Lôi Đại Bưu nghe vậy, trực tiếp nóng nảy:
- Người mà em họ của ngài phát sinh xung đột chính là Bùi…Bùi Đông Lai.
- Là ai?
Từ Ưng cả kinh thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống mặt đất.
- Chủ tịch tập đoàn Đông Hải, ngầm nắm lấy hắc đạo Trường Giang cùng Nam Càng, Bùi Đông Lai.
Lôi Đại Bưu ngừng thở, cả người run rẩy nói.
“Oanh!”
Nghe được Lôi Đại Bưu nói như thế thì Từ Ưng chỉ cảm thấy có một tiếng sấm nổ bên tai của hắn làm cho cả người hắn đơ như cây cơ.
- Sao vậy?
Một bên Từ Vạn Sơn thấy thế, nhíu mày hỏi.
"Bá!"
Không trả lời, điện thoại của Từ Ưng rớt xuống.
“Bịch”
Điện thoại rớt xuống đất, vỡ ra.
Người có tên, cây có bóng.
20 năm trước, khi nghe được 3 chữ “Bùi Vũ Phu” thì mọi người liền sợ vỡ mât.