Siêu Cấp Cường Giả

Chương 397: Ngang ngược vì ai (1+2)

Ngoài cửa sổ, tuyết bay tán loại, cảnh đẹp mê người. Trong phòng, mỹ nhân thở gấp, không khí lãng mạn.

Đều nói nữ nhân được làm từ nước. Sau khi hôn xong thì Tần Đông Tuyết liền mềm nhũn nằm trong lòng Bùi Đông Lai, rúc vào trên cánh tay Bùi Đông Lai, giống như là một con mèo vậy.

Bùi Đông Lai ôm lấy Tần Đông Tuyết, dùng tay nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc trên mặt Tần Đông Tuyết.

“ Két!”

Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa phá tan không khí im lặng trong phòng.

Đẩy cửa vào, thấy 2 người Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai đang ôm nhau ở cùng một chỗ thì tâm tình của Tần Yến phức tạp.

Bởi vì nàng cũng từng lâm vào tình cảnh giống như Tần Đông Tuyết, hơn nữa trong Tần gia thì nàng và Tần Đông Tuyết có cảm tình tốt nhất, giữa 2 người không giống với cô-cháu mà giống như 2 chị em thì đúng hơn.

Cho nên, ở tận sâu trong lòng của Tần Yến thì nàng luôn hy vọng Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết có thể ở chung một chỗ.

Nhưng mà.

Bởi vì nàng đã từng phản kháng nhưng mà không có hiệu quả, cho nên nàng mới cảm nhận được nhà đế vương vô tình. Tâm tình vô cùng phức tạp nhưng lúc này đây nàng không nhịn được mà mở miệng:

-    Đông Lai, còn 30’ nữa là đến giờ, 2 lão đầu tử của 2 nhà đang trên đường đến đây. Đông Tuyết cần phải thay quần áo, nhất định phải đi ra ngoài để nghênh đón bọn họ…

Nói tới đây, Tần Yến cố ý ngừng lại, nàng tin tưởng lấy chỉ số thông minh của Bùi Đông Lai thì hắn sẽ hiểu hết ý tứ của nàng

Khiến cho Tàn Yến ngạc nhiên đó là Bùi Đông Lai không hề cử động.

-    Đông Lai, ý của tôi là cậu nên tránh mặt một lát, anh chị em của Đông Tuyết sẽ đến đây giúp nó mặc sườn xám. Nếu để bon họ thấy cậu thì…

Tần Yến nói xong, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ, ở nàng xem, nếu để 2 nhà biết được lúc này Bùi Đông Lai đang ôm Tần Đông Tuyết ở chung một chỗ thì có trời mới biết là sẽ phát sinh ra chuyện gì.

-    Tiểu cô, bọn họ biết sớm hay muộn cũng không có gì đáng ngại cai.

Bùi Đông Lai trả lời, dường như cũng không để ý lắm.

Thấy được vẻ mặt cùng nụ cười tự tin, nghe giọng nói hờ hững của Bùi Đông Lai thì Tần Yến không khỏi ngẩn ra.

Sau đó, nàng cười khổ nhìn Bùi Đông Lai:

-    Đông Lai, tôi biết hôm nay cha con Bùi gia cậu sẽ không nhận thua. Nhưng mà tôi cho rằng lúc này cha của cậu còn chưa tới đây thì cậu không cần phải lộ diện làm gì.

-    Tiểu cô, cô hẳn là nhớ rõ, cháu từng nói với người rằng thì cháu dám đến Yên Kinh này một phần là dựa vào cha cháu, một phần là dựa vào thực lực của bản thân mình.

Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cho nên hắn đứng lên, nắm lấy bàn tay phải của Tần Đông Tuyết:

-    Còn về phần mấy người bên ngoài thì cháu đã xem họ là làm trưởng bối, nhưng mà nếu họ coi cháu mà một con chó thì cháu không để ý mà coi bọn họ là một đám kiến.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Yến muốn nói cái gì nhưng mà thấy được ánh mắt Bùi Đông Lai toát ra vẻ kiên định thì nàng liền đem lời nói ngược trở lại vào trong bụng.

Nàng biết, người thanh niên này, noi riêng về năng lực cá nhân thì hắn có đủ tư cách bước vào một cánh cửa nào của một gia tộc bất kỳ ở Tử Cấm thành này.

“ Két”

Sau đó, không đợi Tần Yến mở miệng lần nữa. Cửa phòng lại bị người khác đây ra, 2 cô gái liền xuất hiện ở trước cửa gian phòng, trong đó cô gái nhỏ hơn thì cầm trong tay một bộ sườn xám mày đỏ. 

“ Ách?”

Đẩy cửa ra, thấy hết cảnh trong phòng thì 2 cô gái liền sững sờ ngay tại chỗ, trừng to mắt, nhìn vào Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai.

-    Tiểu cô, tại sao hắn lại ở chỗ này?

Sau đó, cô gái có vóc dáng hơi cao, đeo kính đen chán ghét nhìn Bùi Đông Lai, sau đó quay đầu hỏi Tần Yến, trong giọng nói không mang theo quá nhiều sự tôn kính, nếu có chỉ là vẻ hờn giận.

Hờn giận là bởi vì nàng biết nếu để người Diệp gia biết chuyện này thì sẽ làm ầm lên nhưng mà Tần Yến lại không đứng ra ngăn cản chuyện này.

Hờn giận là bởi thì nàng cũng là nhân vật nổi bật đời thứ tư của Tần gia, nàng đang công tác ở văn phòng thị ủy Yên Kinh. Nói về tiền đồ thì Tần Yến không thể so sánh với nàng, thậm chi ngay cả thành viên đời thứ ba cũng không có mấy ai hơn nàng.

Điều này làm cho nàng đủ tự tin để mở miệng chất vấn Tần Yến.

Đối với việc này, Tần Yến thấy vậy thì liền lập tức nổi giận, lạnh lùng:

-    Tần Kha, cô tính là cái gì mà dám giáo huấn ta?

-    Cô…

Đột nhiên bị Tần Yến trách mắng như vậy thì Tần Kha có chút căm tức, nhưng mà nghĩ đến ngay cả lão gia tử Tần gia và Tần Hồng Sơn mà Tần Yến còn dám bật lại thì nàng liền áp chế cơn tức giận trong lòng, nghiêm mặt nói:

-    Thật xin lỗi tiểu cô, vừa rồi cháu hơi quá khích. Bất quá cô nên nghĩ kĩ lại nếu để mọi người biết nam nhân cùi bắp này xuất hiện ở nơi này thì Tần gia của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?

-    Cô nói ai là cùi bắp?

Lúc này người mở miệng không phải là Tần Yến mà chính là Tần Đông Tuyết.

Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt nàng vẫn đầy nước mắt nhưng mà vẻ mặt của nàng lại lạnh như băng, giọng nói cũng làm cho người ta có cảm giác xa lạ.

-    Đông Tuyết, cô biết cô đang làm cái gì không?

Nghe được giọng nói lãnh mạc của Tần Đông Tuyết thì Tần Kha nhíu mày nhìn về phía Tần Đông Tuyết, giọng nói cũng không tốt.

-    Tần Kha, chuyện của ta còn không phiên tới cô xen vào.

Mặt Tần Đông Tuyết không chú thay đổi nhìn vào Tần Kha, gằn tững chữ:

-    Mặt khá, ta xin cô nhớ kỹ cho, đây là nam nhân của ta. Không phải là thứ cùi bắp trong miệng của cô.

-    Cô…

Sắc mắt Tần Kha biến đổi, nàng muốn tiếp tục giáo huấn Tần Đông Tuyết nhưng mà thấy vẻ lãnh mạc trong đôi mắt của Tần Đông Tuyết thì phải đeo những lời đạo lý nuốt lại xuống bụng, nghiến răng nghiến lợi, nói:

-    Tần Đông Tuyết, cô có thể không để ý đến thanh danh của mình. Nhưng cô không thể làm mất mặt Tần gia, cô đã cảm thấy ta không có tư cách quản cô thì như vậy ta sẽ kêu người có tư cách quản cô đến đây.

Nói xong, Tần Kha liền liếc mắt quét Bùi Đông Lai một cái, uy hiếp nói:

-    Không biết trời cao đất dầy, mày nên tự cút khỏi nơi này đi. Nếu không một hồi, ngay cả cơ hội cút thì mày cũng sẽ không có đâu.

“ Vù”

Tần Kha vừa nói xong thì có một chiếc giày cao gót liền bay tới nàng.

“Bốp”

Một màn bất thình lình xảy ra khiến cho Tần Kha không có chút phòng bị nào đã bị chiếc giày cao gót nện trúng, nàng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tần Đông Tuyết, cảm giác kia giống như đang hỏi: “ Cô dám quăng vào ta sao?”

-    Cút.

Trả lời Tần Kha là một chữ “ Cút” vang lên, người mở miệng chính là Tần Đông Tuyết.

-    Cô….cô….

Cảm nhận được trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn, nghe được từ “ Cút” thì Tần Kha chỉ cảm thấy tức giận không thôi, cả người nàng run lên, vươn tay phải ra, muốn nói cái gì nhưng mà cuối cùng lại không nói được, chỉ có thể giận dữ giũ áo một cái rồi rời đi.

Cô gái ở bên cạnh có chút không biết phải làm sao.

-    Đem quần áo vào đây.

Bùi Đông Lai thấy vậy thì liền mỉm cười, nói.

-    Oh, được.

Lúc này nghe Bùi Đông Lai nói thế thì cô gái tên là Tần Diệu Nhiên theo bản năng lên tiếng rồi đi vào phòng.

-    Cậu cứ ở đây mà thay quần áo, mọi chuyện kế tiếp để cho tớ xử lý.

Thấy Tần Diệu bước vào cửa thì Bùi Đông Lai buông tay Tần Đông Tuyết ra, ôn nhu nói.

Tần Đông Tuyết muốn nói lại thôi.

-    Không tin tớ sao?

Bùi Đông Lai cười hỏi.

-    Xin lỗi cậu.

Nhìn nụ cười tự tin của Bùi Đông Lai thì trong lòng Bùi Đông Lai không còn lo lắng nữa.

Bùi Đông Lai không nói gì thêm mà xoay người ra khỏi phòng.

-    Diệu Nhiên, cháu hãy giúp chị Đông Tuyết thay quần áo đi.

Tần Yến thấy thế thì bảo Tần Diệu Nhiên một câu rồi đuổi theo Bùi Đông Lai. Nàng sợ Bùi Đông Lai và Tần gia sẽ vạch ma, bùng nổ xung đột. Nếu là như thế thì đối với Bùi Đông Lai hay là Tần gia đều là một chuyện không tốt. Cho nên, nàng muốn làm người hòa giải.

Mắt thấy Tần Yến đi ra thì Bùi Đông Lai cũng biết trong lòng Tần Yến nghĩ gì. Hắn không nói gì mà là châm một điếu thuốc rồi hút một hơi.

Cùng lúc đó, người bị Tần Đông Tuyết ném giày vào mặt là Tần Kha tức giận đi vào đại sảnh ở trên lầu.

Thân là thành viên nổi bật đời thứ tư của Tần gia. Tuy rằng Tần Kha không thể làm ra bộ dạng bát phong bất động như Tần Tranh hay Tần Hồng Sơn nhưng mà nàng cũng có thể khống chế được tâm tình của mình.

Đối việc này, khi gần bước lên trên đại sảnh phía trên lầu thì Tần Kha liền điểu chỉnh lại tâm tình của mình, nàng nở ra một nụ cười rồi bước vào đại sảnh.

Trong đại sảnh trừ những thành viên quan trọng của 2 nhà Tần Diệp còn chưa đến thì những người khác cũng đã đến đủ. 

Bởi vì các nhân vật quan trọng còn chưa đến, buổi lễ đính hôn còn chưa bắt đầu nên mọi người tề tụ lại một chỗ rồi cùng nhau nói chuyện, trêu đùa.

-    Cha, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đã đến đây, ở trong phòng trang điểm của Đông Tuyết.

Đi vào đại sảnh, Tần Kha liền đi tới trước cha mình là Tần Phong, cúi người nhỏ giọng nói.

“ Ách?”

Nghe được con của mình nói như thế thì hai mắt của Tần Phong mở to ra, sau đó đứng lên, tỉnh bơ lên tiếng chào hỏi với mọi người rồi bước ra khỏi đại sảnh.

-    Mang người của cậu đi lên lầu.

Ra đại sảnh, Tần Phong liền bấm một số điện thoại rồi ra lệnh.

1’ sau.

12 tên đặc công đi theo Tần Kha cùng Tần Phong vào thang máy, hùng hùng hổ hổ đi tới phòng trang điểm.

Tần Yến thấy thế, sinh lòng bất an nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Điếu thuốc đã dập tắt.

Bùi Đông Lai đứng lên, ngạo nghễ mà đứng.

Hắn không để bản thân mình phải chịu ủy khuất một lần nữa.

Thấy lần đầu tiên Bùi Đông Lai đứng thẳng lưng như thế thì trong lòng Tần Yên không khỏi kinh hoàng.

Tuy rằng, nàng phát hiện Bùi Đông Lai vẫn như trước, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng mà nàng cảm thấy được đây chính là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Nàng muốn mở miệng nhắc nhở Bùi Đông Lai nhưng lại nhớ đến những lời Bùi Đông Lai nói với nàng thì nàng liền nuốt ngược lại những điều muốn nói xuống bụng.

Chuẩn bị nhìn xem sự tình phát triển đến mức nào, đến lúc quan trọng thì nàng sẽ ra mặt. Tránh để 2 bên vạch mặt, vung tay.

Cùng lúc đó.

Thấy được Bùi Đông Lai đứng đó thì Tần Phong thầm hối hận, hối hận vì mình quá mức qua loa, mang người đến đây.

Mặc dù phía sau của hắn là những tên đặc công tinh anh nhưng mà Bùi Đông Lai lại chính là người giúp cho quân khu Giang Ninh đoạt được chức quán quân trong lần Đại Bỉ Võ kia.

Phía sau hắn là hơn 12 quân nhân đặc chủng, nhưng mà Bùi Đông Lai lại là người xuất sắc giành chức quán quân trong lần Đại Bỉ Võ kia. Nếu quả thật song phương phát sinh xung đột thì bên mình sẽ không chiếm ưu thế.

Bất quá.

Rất nhanh, Tần Phong lại nghĩ đến hôm nay là một trường hợp đặc biệt, Bùi Đông Lai sẽ không mang theo súng ống thậm chí là không có khả năng ra tay.

Dù sao, nếu làm như vậy thì Bùi Đông Lai sẽ mất đi cơ hội ở một chỗ với Tần Đông Tuyết, hơn nữa cũng có thể sẽ bị bốc hơi khỏi nhân gian.

Hắn tin tưởng, Bùi Đông Lai không cần làm như vậy.

Nghĩ thông suốt điểm này, sự lo lắng trong lòng hắn đã biến mắt. Ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai rồi tiếp tục đi tới.

Sau đó, khi đám người Tần Phong còn cách Bùi Đông Lai 5m thì dừng lại. Tần Phong bước lên, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, nói:

-    Bùi Đông Lai, gia gia của Đông Tuyết đã quyết định rồi, sự việc này không còn cách nào khác. Vô luận là cậu hay cha của cậu đều không có khả năng, toàn bộ chỉ là phí công vô ích.

Bùi Đông Lai không có hé răng.

-    Cha, nói nhiều với hắn làm gì. Để cho hắn cút đi.

Bởi vì lúc nãy bị Tần Đông Tuyết quăng giày vào mặt nên trong lòng Tần Kha rất tức giận, lúc này thấy Bùi Đông Lai đối mặt với cha của mình mà vẫn lộ ra bộ dạng bất động như núi thì nàng liền mắng.

-    Đây là lần thứ 2 cô kêu ta cút.

Bùi Đông Lai đem ánh mắt nhìn về phía Tần Kha, vẻ mặt bình tĩnh như cũ nhưng mà giọng nói lại lạnh như băng:

-    Ta là người luôn luôn không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, nếu có lần thứ 3 thì ta cam đoan cô sẽ là người đầu tiên cút khỏi khách sạn Yên Kinh này.

Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai lại dám ngưu như thế trước mặt cha mình. Tần Kha trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.

-    Mày...