Tiêu lão thái gia của Tiêu gia đang nằm ở trên ghế thái sư để cho Tiêu Nam đấm chân.
- Đúng rồi Tiểu Nam, không phải cháu nói sẽ đi đo huyết áp cho gia gia của cháu sau? Tại sao lại đến đây?
Tiêu lão thái gia của Tiêu gia mở to mắt, hỏi.
Nghe được Tiêu lão thái gia của Tiêu gia hỏi như thế thì Tiêu Nam vừa đấm chân, vừa đáp:
- Trần gia gia bên Giang Ninh đến gặp ông nội, ông nội nói cháu đến đây để nói chuyện phiếm với ngài.
- Thì ra là Quốc Đào đến đây.
Tiêu lão thái gia cười a a:
- Ta nghe nói quân khu Giang Ninh giành được chứng quán quân trong cả 3 hạng mục ở lần Đại Bỉ Võ vừa rồi, chẳng lẽ tiểu tử Quốc Đào kia tìm Nguyên Thanh để khoe à?
- Lão thái gia, ngài lớn tuổi như vậy rồi mà còn quan tâm việc này ư?
Tiêu Nam cười nói.
Tiêu lão thái gia tát nhẹ Tiêu Nam một cái:
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ cháu muốn ông già này cứ nằm này ngủ rồi chờ chết sao?
- Ông, không phải ý này.
Tiêu Nam cũng biết tuy rằng Tiêu lão thái gia đã lui về tuyến 2 nhưng mà ông vẫn luôn quan tâm đến sự phát triển của tổ quốc, hơn nữa cũng thường xuyên cùng Tiêu Nguyên Thanh thậm chí là một ít đại lão khác nghiên cứu, thảo luận một vài vấn đề, lúc này nghe Tiêu lão thái gia nói như thế thì nàng cười nói:
- Lão thái gia, chẳng lẽ lão thái gia không biết gì về lần Đại Bỉ Võ lần này sao?
- Ông chỉ nghe nói quân khu Giang Ninh đoạt được chức quán quân ở cả 3 hạng mục, mấy cái khác cũng không nghe được.
Tiêu lão thái gia nói xong thì nghĩ tới điều gì, mang theo vài phần nghi ngờ nói:
- Theo lý thuyết thì có tiểu tử Diệp gia ở tiểu đội đặc chiến Lang Nha, chức quán quân không nên bị quân khu Giang Ninh đoạt đi mới đúng a? Chẳng lẽ tiểu tử Diệp gia không tham gia vào trận đấu đó?
- Tham gia, hơn nữa còn bị phế đi.
Tiêu Nam trả lời.
“ Ách?”
Nghe được Tiêu Nam nói như thế thì Tiêu lão thái gia hỏi:
- Tiểu Nam, đem tình huống nói rõ cho ông biết một chút.
- Ông, là như thế này. Trần gia gia không biết từ đâu tìm được một vũ khí bí mật. Người kia chẳng những có thể dùng súng ngắm M99 bắn trúng vào mô hình người rơm trên xe Tank ở ngoài 2000m, tốc độ 60km/h. Hơn nữa lại dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long tiêu diệt đội dự bị Long Nha, giành chức quán quân ở hạng mục đồng đội.
- Đội dự bị Long Nha bị tiêu diệt?
Nghe được Tiêu Nam nói như thế thì Tiêu lão thái gia cả kinh, ngồi dậy hỏi:
- Tiểu Nam, cháu xác định là đúng như thế?
- Lão thái gia, cháu có thể lừa ngài sao?
Tiêu Nam quyệt quyệt miệng:
- Việc này đã truyền khắp trong quân.
- Theo như lời cháu nói thì người phế tiểu tử Diệp gia chính là tên kia?
Kinh ngạc qua đi, Tiêu lão thái gia đoán được cái gì.
- Dạ.
Tiêu Nam gật gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi, ông, Trần gia gia đến đây cũng có mang theo cậu kia nữa.
- Tiểu Lý.
Tiêu lão thái gia nghe vậy thì trong lòng vừa động, nói cảnh vệ viên ở cách đó không xa.
- Đến đây.
- Cậu hãy gọi điện cho Nguyên Thanh, để cho hắn cùng Quốc Đào mang tên tiểu tử kia đến gặp ta.
Tiêu lão thái gia trầm giọng nói.
- Vâng, thủ trưởng.
Cảnh vệ viên của Tiêu lão thái gia liền trả lời sau đó đi ra ngoài gọi điện.
30s sau.
Biệt thự số 2 trong Tây Sơn. Cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh liền tự mình bước vào thư phòng.
- Vào đi.
- Báo cáo thủ trưởng, cảnh vệ viên của lão thủ trưởng gọi điện tới, nói ngài mang theo Trần thủ trưởng cùng thiếu úy ở bên ngoài đi gặp lão thủ trưởng.
Tiến vào thư phòng, tên cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh liền báo cáo.
“ Ủa?”
Nghe được cảnh vệ viên nói thế thì Tiêu Nguyên Thanh và Trần Quốc Đào đều ngẩn ra.
- Biết rồi, cậu đi ra ngoài đi.
Lông mày Tiêu Nguyên Thanh nhíu lại, bảo tên cảnh vệ viên rời đi.
- Vâng, thủ trưởng.
Cảnh vệ viên cúi chào, rời khỏi thư phòng.
- Chắc là Tiểu Nam lại đem sự tích của tiểu tử đó nói cho lão thái gia biết, đi thôi, chúng ta cùng đi.
Tiêu Nguyên Thanh đứng lên, nói.
- Tốt.
Trần Quốc Đào gật đầu. Nhưng mà trong lòng hắn cũng biết rõ, nếu như Tiêu Nguyên Thanh đã quyết định không nhúng tay vào chuyện này thì cho dù khí tức trên người của Bùi Đông Lai có giống với Tiêu Phi đi chăng nữa thì Tiêu lão thái gia cũng sẽ không vì vậy mà hy sinh lợi ích của Tiêu gia.
Bên ngoài biệt thư, Bùi Đông Lai giống như một cây súng, đứng thẳng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
- Bùi Đông Lai.
Trần Quốc Đào đi theo Tiêu Nguyên Thanh ra ngoài, lớn tiếng hô.
- Vâng.
- Đi theo ta.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai lớn tiếng trả lời. thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Quốc Đào thì trong lòng hắn liền biết kết quả. Vốn hắn định chủ động cùng Tiêu Nguyên Thanh nói chuyện với nhau để lộ ra con bài chưa lật của mình, nhưng lúc này thấy Tiêu Nguyên Thanh và Trần Quốc Đào cùng rời đi thì trong lòng cũng có chút nghi hoặc nhưng mà hắn cũng không có nóng lòng mà mở miệng hỏi, mà là giữa im lặng đi sau 2 người.
10’ sau.
Tiêu Nguyên Thanh cùng Trần Quốc Đào mang Bùi Đông Lai đến biệt thự số 1.
- Báo cáo XX, lão thủ trưởng ở bên trong chờ mọi người.
Cảnh vệ viên của Tiêu lão thái gia thấy Tiêu Nguyên Thanh, Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai đến thì bước lên cúi chào rồi nói.
Tiêu Nguyên Thanh trả lễ rồi dẫn đầu bước vào đại viện, Trần Quốc Đào và Bùi Đông Lai đi ở phía sau.
Trong đại viện, Tiêu lão thái gia không có nằm ở trên ghế thái sư mà là chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó.
Năm tháng không buông tha người.
Bởi vì tuổi đã cao nên tóc hắn đã bạc trắng, hơn nữa trên trán cũng đầy nếp nhăn, thân mình lộ ra vẻ phong phanh.
Bất quá, đúng như lời của Tiêu Nam, thân thể của hắn vẫn còn cường tráng, đứng ở đó giống như là một cây súng, thân mình thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời có thần.
- Cha.
- Lão thủ trưởng.
Nhìn thấy Tiêu lão thái gia, Tiêu Nguyên Thanh cùng Trần Quốc Đào lần lượt mở miệng, trong đó Trần Quốc Đào cúi chào.
- Thủ trưởng, tốt.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai liền bước lên vấn an Tiêu lão thái gia, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ.