Côn Ngọc Hà là một trong những khu vực giành cho người thượng lưu ở Yên Kinh.
Thân là người phụ trách của tập đoàn Đông Hải tại Yên Kinh thì trước đây Lôi Đại Bằng từng là CEO của tập đoàn Hồng Hải, là trợ thủ đắc lực của Quý Hồng, phụ trách xử lý công việc của tập đoàn Hồng Hải.
Hiện giờ, tập đoàn Hồng Hải, tập đoàn Thiên Tường, tập đoàn Vân Đạt, tập đoàn Hồng Tinh hợp lại với nhau tạo thành tập đoàn Đông Hải. Tổng bộ vẫn đặt ở Đông Hải, bất quá ở Yên Kinh, Hàng Hồ cùng Nam Cảng cũng có 3 công ty con của nó.
Cho nên, tuy rằng thân phận của Lôi Đại Bằng đã trở thành người phụ trách công ty tại Đông Hải nhưng thực lực trên tay của Lôi Đại Bằng chẳng những không có giảm bớt mà ngược lại nó còn tăng lên. Mạng lưới quan hệ của 4 công ty ở Yên Kinh đều là một mình hắn khai thông.
Bất động sản ở lưu vực Côn Ngọc Hà là do Lôi Đại Bằng mua, bởi vì lúc trước lúc ở ngoại thành, hắn cảm thấy được quá lãng phí thời gian cho nên muốn mua một tòa nhà ở trong khu nội thành.
Nhưng mà.
Bởi vì công việc quá nhiều cho nên Lôi Đại Bằng còn chưa kịp chuyển nhà.
Như vậy, trước khi Bùi Đông Lai tiến vào khu biệt thự này thì nơi này chưa từng có người ở qua.
Sáng sớm 2 ngày sau, Bùi Đông Lai chấm dứt luyện công buổi sáng, Lôi Đại Bằng giống như 2 ngày trước, sáng sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng giành cho Bùi Đông Lai.
- Lôi quản lý, từ hôm nay trở đi, ông có chuyện gì thì cứ làm đi, nếu tôi có chuyện gì cần thì sẽ thông báo cho ông.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Đông Lai trầm ngâm một lát rồi nói.
- Lão bản, có phải là tôi đã làm điều gì không tốt?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Lôi Đại Bằng hoảng hồn.
- Không phải.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, nói:
- Ông là người phụ trách tập đoàn Đông Hải tại Yên Kinh này. Trên vai đảm nhận nhiều việc nặng, công việc bề bộn, nếu ông cứ ở bên cạnh tôi hoài như thế này thì sẽ làm chậm trễ chuyện của công ty.
- Trong điện thoại Quý lão bản đã phân phó, lấy ngài làm việc chính còn sinh ý có thể bỏ lại.
Lôi Đại Bằng nhẹ nhàng thở ra, cười cười, nói:
- Bất quá, nếu lão bản đã mở miệng thì tôi đây sẽ làm theo yêu cầu của ngài.
Bùi Đông Lai gật đầu, không nói gì nữa. Hắn biết rõ sở dĩ Quý Hồng phân phó Lôi Đại Bằng làm vậy làm bởi vì Quý Hồng hiểu hắn, biết hắn vì một số việc, vì một số người mà hoàn toàn không lo lắng tới lợi ích.
" Reng..Reng"
Dùng xong bữa sáng, sau khi Lôi Đại Bằng rời đi thì điện thoại của Bùi Đông Lai lại vang lên.
Rốt cuộc đã tới.
Bùi Đông Lai thầm nghĩ trong lòng một câu rồi bắt máy:
- Alo.
- Tôi là Tần Yến là tiểu cô của Đông Tuyết.
Điện thoại được chuyển, Tần Yến liền nói thẳng:
- Giữa trưa cậu đến hội sở U Lan tìm tôi.
Nói xong, Tần Yến không đợi Bùi Đông Lai trả lời thì liền cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Nghe điện thoại bị cúp thì Bùi Đông Lai cũng không có tức giận mà sắc mặt bình tĩnh để điện thoại xuống. Trong đầu hiện ra tư liệu của Tần Yến: "Tần Yến, nữ, 34 tuổi, là thành viên ít tuổi nhất đời thứ ba của Tần gia. Sau khi kết hôn đã đến cục GD đảm nhận chức vụ tổng cục."
Lúc 11h, Bùi Đông Lai rời khỏi biệt thự. Đi trên chiếc Rolls-Royce Phantom tới hội sở U Lan.
11h40, Bùi Đông Lai đã đến trước cửa hội sở U Lan.
Hội sở U Lan là một hội sở giành cho nữ nhân, người ở trong này toàn là nữ nhân. Bất quá cũng không thiếu người bỏ tiền ra nuôi tiểu bạch kiếm bởi thế khi Bùi Đông Lai tiến vào hội sở U Lan thì cũng không khiến cho các nhân viên tiếp khách kinh ngạc.
- Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai ạ?
Chân trước Bùi Đông Lai mới bước vào hội sở thì liền có một nữ nhân thành thục bước ra chào đón, nàng nở ra một nụ cười nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác.
- Vâng, tôi tới đây tìm người.
Thấy được vẻ cảnh giác của thiếu phụ thì Bùi Đông Lai trực tiếp thừa nhận.
- Xin hỏi, ngài tìm ai?
Nụ cười trên mặt của thiếu phụ này vẫn không giảm.
- Tần Yến.
Bùi Đông Lai lại bổ sung thêm:
- Nàng nói tôi đến đây.
- Thì ra là Bùi thiếu, Tần tiểu thư đã có nói qua, mời ngài.
Nghe được Bùi Đông Lai muốn tìm Tần Yến thì thiếu phụ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó làm ra một động tác mời rồi lắc lắc thân hình rắn nước đi trước.
Bùi Đông Lai không có nhìn cái mông mê người của thiếu phụ kia. Hắn âm thầm quan sát thì phát hiện trong này ngoài một ít máy Camera ra thì còn có mấy người núp trong bóng tối, âm thầm quan sát.
- Có chút ý tứ.
Trong một gian phòng Vip trong hội sở, thông qua màn hình thấy được nhất cử nhất động của Bùi Đông Lai thì Tần Yến ly cà phê trong ta xuống rồi lấy ra một cái điện thoại, bấm một dãy số rồi nói:
- Có thể nói cho các nàng, để các nàng đến đây.
- Vâng, Tần tiểu thư.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của nữ nhân viên vô cùng tôn kính.
- Bản thân tôi muốn nhìn xem tiểu tử nhà cậu dựa vào cái gì mà khiến cho Đông Tuyết khăng khăng một mực với cậu.
Để điện thoại xuống, Tần Yến đưa mắt nhìn Bùi Đông Lai và thiếu phụ kia tiến vào trong thang máy thì trong mắt nàng hiện lên vẻ hứng thú.
" Đinh Đông"
Nương theo một tiếng vang nhỏ, thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra. Bùi Đông Lai đi theo thiếu phụ ra khỏi thang máy, đập vào mắt hắn chính là một cái hành lang rực rỡ.
Mấy phút sau, sau khi đi vòng qua mấy hành lang thì thiếu phụ đã mang Bùi Đông Lai đến vào một gian phòng ở cuối hành lang.
- Bùi tiên sinh, Tần tiểu thư ở bên trong chờ ngài, mời ngài vào.
Thiếu phụ mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai nói.
- Cảm ơn.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, đợi sau khi thiếu phụ rời đi thì hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
- Cửa không có khóa, vào đi.
Trong phòng truyền ra một giọng nói trong trẻo.
"Két"
Bùi Đông Lai nghe vậy thì liền mở cửa đi vào.
Cửa phòng được mở ra, Bùi Đông Lai không ngừng lại mà cất bước đi vào.
Ngay sau đó.
Bước chân của Bùi Đông Lai dừng lại.
Thuận theo ánh mắt thì hắn thấy được trong phòng có 3 người.
3 nữ nhân.
3 nữ nhân xinh đẹp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.
" Ách…"
Khi Bùi Đông Lai dừng bước lại thì trong phòng 2 nữ nhân chân dài đều trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai, miệng mở to ra đủ để nhét vào đó một cái trứng gà.
- Đông Lai.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai bước tiếp, hai nữ nhân đó đã đứng lên, trăm miệng một lời, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng cùng hưng phấn.
Bên tai vang lên tiếng kinh hô của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân, nhìn bộ dạng khiếp sợ của 2 người thì Bùi Đông Lai biết được 2 người này là bị Tần Yến tính kế để đến đây.
Còn về phần mục đích của Tần Yến để cho Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đến đây thì Bùi Đông Lai dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được.
- Mọi người đã biết nhau thì tôi cũng không giới thiệu nữa.
Thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai nhìn về phía mình hơi lộ ra vẻ tức giận thì Tần Yến cũng không có để ý mà là mỉm cười đứng lên.
- Chị Tần, chị cũng biết Đông Lai ư?
Nghe Tần Yến nói thế, không đợi mở miệng thì Mộ Khuynh Nhan đã hỏi.
Thân là Thiên Hậu thì Mộ Khuynh Nhan cũng có quen biết với Tần Yến.
Cho nên, khi nàng nhận được lời mời của Tần Yến đến Yên Kinh để quay MV thì nàng liền cùng với Trang Hiểu Vân liền tới đây để gặp Tần Yến, nhưng không ngờ rằng Bùi Đông Lai sẽ đến đây, càng không nghĩ đến Tần Yến lại quen biết với Bùi Đông Lai.
- Chị không biết cậu ấy.
Tần Yến lắc đầu:
- Bất quá, cháu gái của chị quen cậu ta.
Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân nghe vậy cũng không hiểu ra sao.
Mà Bùi Đông Lai thì giữ im lặng, đi tới.
- Cháu gái của chị là Tần Đông Tuyết, là bạn gái của cậu ta, mục đích đến Yên Kinh lần này của hắn mà muốn đoạt cháu gái chị.
Tần Yến không kiêng kỵ mà giải thích.
Bạn gái?
Nghe được 2 chữ này, Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân đều chấn động sau đó vẻ mặt nhìn về phía Bùi Đông Lai. Lại thấy trên mặt Bùi Đông Lai không tỏ ra vẻ vui sướng gì, đôi mắt của Bùi Đông Lai một mảnh ảm đạm, đứng nguyên tại chỗ, có chút không biết phải làm sao.
- Bùi Đông Lai, tôi nhìn ra được, các nàng đều thích cậu.
Tần Yến mở miệng.
" Lộp bộp"
Nghe Tần Yến nói thế thì trong lòng Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đều rung mạnh, các nàng thất kinh nhìn về phía Bùi Đông Lai, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.
Bùi Đông Lai nhìn qua Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân, ý bảo 2 ngươi an tâm chớ nên nóng nảy, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Yến:
- Nếu cô đừng để họ xuất hiện ở chỗ này thì tôi có thể gọi cô một tiếng tiểu cô hoặc là dì.
- Còn hiện tại?
Tần Yến hứng thủ hỏi, dường như không sợ Bùi Đông Lai tức giận.
- Tần tiểu thư, các nàng thích tôi, đó là chuyện của tôi cùng các nàng ấy, không liên quan đến cô.
- Đông Tuyết là do một tay tôi ôm lớn, tôi không chấp nhận để nàng chịu ủy khuất. Nếu cậu không xử lý sạch sẽ đám cỏ dại bên người thì đừng hòng bước vào cửa của Tần gia.
Cỏ dại.
Nghe Tần Yến nói thế thì sắc mặt của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân liền trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt một mảnh ảm đạm.
- Có một số việc, người khác không nói, chỉ cần tôi cho rằng đó là việc phải làm thì tôi sẽ toàn lực làm, để nó không thẹn với lương tâm của mình.
Bùi Đông Lai đi đến bên cạnh Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân sau đó vỗ vỗ bả vai của 2 người, đợi cho 2 người ngồi xuống rồi thì hắn xoay người nhìn về Tần Yến, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước:
- Có một số chuyện, tôi không muốn làm cho dù thiên vương lão tữ đến đây thì cũng đừng hòng khiến tôi thay đổi chủ ý.
- Vậy là cậu muốn khát nước 3 ngày, chỉ lấy một bầu thôi sao?
Tần Yến nhìn thẳng vào đôi mắt của Bùi Đông Lai, mở miệng gằn từng chữ.