Dựa theo an bài của tổ hội nghị, toàn bộ thành viên tham dự cùng với những đại lão có mặt quyết định sẽ ăn trưa bằng đồ ăn Tung Của lúc mười hai giờ ở đại sảnh khách sạn Yến Viên, tuy nhiên bởi vì Bùi Đông Lai phát biểu tới 3 tiếng đồng hồ, nên lúc mọi người rời khỏi phòng hội nghị tới khách sạn thì đã hơn 3 giờ.
Con đường nhộn nhịp, hai người Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết sóng vai nhau đi đến nhà ăn, 2 người bước đi khá chậm, nên so với đám người phía trước thì cách một khoảng không khá lớn.
Cứ như là 2 người đều đang quý trọng thời khắc ở riêng bên nhau này.
Ánh mặt trời chiếu qua, Tần Đông Tuyết cúi đầu, vừa đi, vừa dùng ánh mắt liếc trộm nhìn Bùi Đông Lai, làm như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ một mực mím chặt môi, cười nhẹ, giống như một chú chim nhỏ đang vui vậy.
- Bùi Đông Lai đồng học, chúng ta phải đi nhanh lên thôi.
Cứ bước đi….bước đi như vậy Tần Đông Tuyết ngẩng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt kiên nghị của Bùi Đông Lai, cười nói:
- Phải biết rằng, cậu là nhân vật chính của hội nghị năm nay, muộn quá cũng không hay.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì dừng bước lại, dường như đang cân nhắc 2 người nên đi tới nhà ăn cùng với mọi người hay là cùng Tần Đông Tuyết trốn đi, tận hưởng khoảnh khắc của 2 người.
Thấy Bùi Đông Lai hơi do dự, Tần Đông Tuyết đoán được tâm tư Bùi Đông Lai, đồng thời nàng rất rõ ràng, đối với Bùi Đông Lai mà nói, đây là một cơ hội mở rộng nhân mạch tuyệt vời, không thể bỏ qua.
Đồng thời nàng cũng hiểu được, đây là thời giam hiếm có để 2 người có thể ở riêng bên nhau, nhưng mà... Nàng cuối cùng vẫn từ bỏ ý tưởng mê người này, mà là cười cười nói:
- Đồ ngốc, cả ngày hôm nay tớ đều là của cậu, gấp cái gì?
Hả?
Nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai đang do dự không khỏi nao nao, sau đó vẻ mặt cười xấu xa nhìn về phía Tần Đông Tuyết.
- Đi nhanh lên… Bùi Đông Lai đồng học.
Có lẽ cảm thấy lời mình nói quá mập mờ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Đông Tuyết thoáng đỏ ửng, sau đó cũng không quản mình đang mang giày cao gót, nàng chạy nhanh về phía trước, rồi quay đầu lại ngoắc ngoắc Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cười cười, bước nhanh đuổi kịp.
Khi Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết đến nhà ăn thì mọi người tham dự hội nghị, nhân viên và những vị đại lão đều đã đến đông đủ.
Cứ như là một buổi liên hoan vậy, vấn đề chỗ ngồi là không thể loạn, Trình Kiến mang theo 3 người phụ trách các bộ và uỷ ban trung ương cùng Cổ Bồi Nguyên, Trần Tử viết, Tống Kim ngồi vào một bàn, còn các nhân viên và những thành viên tham dự có quen biết nhau thì ngồi vào một bàn, chuyện trò vui vẻ, cơ bản đều thảo luận về mô hình Bùi Đông Lai làm ra.
- Đông Lai, Đông Tuyết.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai mang theo Tần Đông Tuyết tiến vào nhà ăn, Trần Tử Viết ngồi đối diện cửa ra vào liền hướng về phía hai người vẫy vẫy tay.
- Thầy Trần kêu chúng ta qua kìa, đi nhanh đi.
Mắt thấy Trần Tử viết gọi tới, Tần Đông Tuyết liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, nàng không cảm thấy ngồi ở đó có gì không ổn ngược lại, nàng còn muốn cho cả thế giới này đều biết, nam nhân của nàng là nhân vật chính của buổi lễ tối nay.
Nghe Tần Đông Tuyết nói, Bùi Đông Lai gật gật đầu, mang theo Tần Đông Tuyết đi tới bàn của đám người Trình Kiến.
Trong quá trình đi tới, đại đa số thành viên và nhân viên tham dự hội nghị đều mỏm cười chào hắn, mỗi lần như vậy hắn đều mỉm cười chào đáp lại.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai mang theo Tần Đông Tuyết đi tới cạnh bàn đám người Trình Kiến, ở giữa Trần Tử Viết và Cổ Bồi Nguyên đang thừa ra 2 cái ghế dành chỗ cho 2 người.
Hai người mới vừa nhập tọa, Diệp Tranh Vanh lặng lẽ đi tới bên cạnh lãnh đạo trực tiếp cưa hắn, Lý chủ nhiệm, cúi người, thấp giọng nói câu gì đó bên tai Lý chủ nhiệm.
Lý chủ nhiệm nghe xong hơi gật gật đầu, rồi nhìn về phía Trình Kiến xin chỉ thị:
- Trình Kiến, mọi người đến đông đủ, mời ngài bắt đầu bữa tiệc!
- Được.
Trình Kiến ha ha cười, nâng chén đứng lên, nói:
- Chư vị, thay mặt mọi người chúc mừng hội nghị thảo luận và nghiên cứu kinh tế học thuật năm nay thành công tốt đẹp! Nào… mọi người chúng ta cùng nâng chén!
"1…2…3…Zô!" =))
Trình Kiến vừa dứt lời, không khí liền trở nên sôi nổi, bên cạnh đó, Diệp Tranh Vanh sau khi báo cáo xong, liền ngồi xuống bên cạnh Lý chủ nhiệm.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của Diệp Tranh Vanh cứ như là mặt hồ không gợn sóng, hoàn toàn bình tĩnh giống như là hắn tuyệt không để ý những gì xảy ta lúc trước.
Chó sủa không cắn người, chó cắn người thì không sủa.
Diệp Tranh Vanh ẩn nhẫn, điều này càng làm cho Bùi Đông Lai âm thầm ghi nhớ trong lòng.
- Chén thứ hai, chúng ta cùng nhau chúc mừng đồng chí Bùi Đông Lai, hi vọng cậu ta có thể không ngừng cố gắng, tiếp tục mang tới kỳ tích!
Một chén uống xong, Trình Kiến không ngồi xuống nhập tiệc, mà tiếp tục đề nghị nâng chén thứ 2.
Vừa nói xong, hắn ngửa đầu đem ly rượu Mao Đài rót vào trong miệng, một ngụm uống hết.
- Chén thứ ba, hi vọng toàn thể đồng chí đang ngồi ở đây có thể tiếp tục cố gắng, đem về thêm nhiều cống hiến cho kinh tế đất nước chúng ta!
Liên tục đề nghị uống cạn 3 ly rượu, Trình Kiến mới ngồi xuống, bữa tiệc trưa giờ cũng chính thức bắt đầu.
- Đồng chí Bùi Đông Lai, mô hình cậu chế tạo và hệ thống cậu đưa ra thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, đồng thời, phát biểu của cậu thật khiến ai cũng phải phấn khích.
Sau khi nhập tọa, Trình Kiến ăn một miếng tượng trưng, sau đó liền nâng ly rượu người phục vụ vừa mới rót, đưa lên nhìn Bùi Đông Lai nói:
- Nào, tôi mời cậu một ly.
- Trình Kiến, tôi mời ngài. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Bùi Đông Lai thấy thế, vội vàng đứng lên, hai tay nâng chén, tư thế cúi người thật thấp.
- Như lời tôi vừa nói, hi vọng cậu không ngừng cố gắng, tiếp tục mang về kỳ tích.
Ấn tượng của Trình Kiến đối với Bùi Đông Lai cũng không tồi, mỉm cười nói:
- Ngồi xuống uống đi."
Bùi Đông Lai gật gật đầu, nhưng không ngồi xuống, mà một hơi đem lý rượu Mao Đài của mình uống cạn.
Thấy Trình Kiến dẫn đầu, những người khác cũng sôi nổi hướng về Bùi Đông Lai mời rượu.
Thấy một cảnh như vậy, Tần Đông Tuyết vừa cao hứng, vừa cảm thấy lo lắng.
Cao hứng là nàng vì Bùi Đông Lai mà cảm thấy kiêu ngạo, còn lo lắng là sợ Bùi Đông Lai uống nhiều như vậy thì ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nhận ra được sự lo lắng của Tần Đông Tuyết, và nhìn mấy đại lão các bộ và ủy ban trung ương còn muốn chúc rượu cứ như muốn chuốc say hắn, Bùi Đông Lai nhìn về phía Tần Đông Tuyết khe khẽ lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì.
- Đồng chí Bùi Đông Lai, xin tự giới thiệu một chút, tôi gọi là Diệp Tranh Vanh, công tác dưới trướng của Lý chủ nhiệm, tôi cũng mời cậu một ly.
Chờ đợi mọi người kính rượu xong xuôi, Diệp Tranh Vanh bưng chén rượu đứng lên, mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai nói.
Hử?
Nghe âm thanh của Diệp Tranh Vanh vang lên, lại nhìn vẻ tươi cười tự nhiên của Diệp Tranh Vanh, Tần Đông Tuyết hơi hơi nhíu mày.
- Diệp tỉnh trưởng, Diệp thiếu, hình như chúng ta đã sớm quen biết mà.
Bùi Đông Lai bưng chén rượu lên, nhưng không có đứng dậy mà là thản nhiên nói.
"Bá!"
Bùi Đông Lai vừa thốt lên xong, tất cả mọi người trong bàn liền dừng động tác trong tay, nhịn không được đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Tranh Vanh.
- Quả thật là húng ta có quen biết, nhưng mà tôi muốn cho cậu thêm chút ấn tượng, đồng thời cũng hi vọng cậu chớ quên lời nói của tôi với cậu.
Vẻ mặt tươi cười của Diệp Tranh Vanh không giảm, khi nói chuyện, hữu ý vô ý nhìn thoáng qua Tần Đông Tuyết đang ngồi bên cạnh Bùi Đông Lai.
- Đồng chí cũng vậy.
Bùi Đông Lai nói xong đem chén rượu trong tay một hơi uống sạch.
Hắn biết, tranh đấu giữa mình và Diệp Tranh Vanh mới chính thức bắt đầu.
Thời gian đến tầm 4h, bữa tiệc trưa đã xong.
Trong 1 giờ qua, khoảng hơn 1 nửa số người tham gia bữa tiệc đến chúc rượu Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai cũng không cự tuyệt ai, đều nâng ly uống cạn.
- Bùi Đông Lai đồng học, tổ tiên của cậu là tửu quỷ sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai uống nhiều rượu như vậy, ngoại trừ mặt hơi đỏ ra thì không có gì đáng lo ngại, Tần Đông Tuyết dở khóc dở cười hỏi han.
- Cái này, đều là nhờ như vậy.
Bùi Đông Lai đem lòng bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay ướt sũng một mảnh.
Tần Đông Tuyết nhìn vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao thì nàng luôn âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của Bùi Đông Lai, nên nàng biết hết thảy sự tình của Bùi Đông Lai mấy tháng qua, và tất nhiên nàng cũng biết được thực lực đánh nhau của Bùi Đông Lai đã đạt đến một cảnh giới khủng bố như thế nào.
- Tần Đông Tuyết đồng học, tớ nhớ được cậu vừa rồi trên đường đến nhà ăn có nói với tớ rằng cả ngày hôm nay thì cậu đều là của tớ, đúng không?
Bùi Đông Lai xoa xoa rượu trong tay, cười hỏi.
- Có sao?
Tần Đông Tuyết một tay nâng cằm lên, ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
- Không được nuốt lời.
Bùi Đông Lai tiến tới một bước ra vẻ tức giận.
- Có? Hay không có đây?
Tần Đông Tuyết cố nén ý cười, mắt liếc qua Bùi Đông Lai một bộ dạng khiêu khích.
Bùi Đông Lai không nói lời vô ích, hai tay đột nhiên tập kích tới kia vòng eo mãnh khảnh của Tần Đông Tuyết.
- A... Có... Có!
Cảm nhận được nhột nhột dưới phần eo truyền tới, Tần Đông Tuyết thở nhẹ một tiếng, cười cầu xin tha thứ.
Bùi Đông Lai hài lòng buông tay ra, cười hỏi:
- Đi nơi nào đây?
- Địa bàn của tớ, tớ làm chủ.
Tần Đông Tuyết ngẩng đầu lên, chủ động nắm lấy bàn tay Bùi Đông Lai.
Hai tay nắm lấy nhau, Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy cứ như có một dòng điện chạy qua người, cả người run run khe khẽ, còn Bùi Đông Lai thì cơ thể không khỏi trở nên căng thẳng.
Sau đó, hai người thâm tình liếc nhìn nhau, mười ngón đan xen, cùng đi về phía bãi đỗ xe.
- Bùi Đông Lai đồng học, tớ nghe nói kỹ thuật lái xe của cậu không tồi, có dám cho tớ thưởng thức một chút hay không?
Đi đến một chiếc Audi biển số G6 -6666, Tần Đông Tuyết mỉm cười hướng Bùi Đông Lai hỏi. (Dịch: chém cái biển số chơi, biên lại đê. Biên: Để lại đó)
Bùi Đông Lai cười khổ không thôi:
- Tuy nói tất cả cảnh sát giao thông Yên kinh đều không dám chặn chiếc xe này, nhưng đây không phải là tác phong của cậu, để lần sau đi.
- Được rồi.
Tần Đông Tuyết nghĩ nghĩ, cuối cùng bỏ qua cái ý niệm điên cuồng trong đầu.
- Lên xe đi.
Bùi Đông Lai chủ động ngồi vào vị trí lái xe, ý bảo Tần Đông Tuyết lên xe.
Tần Đông Tuyết cười gật đầu, mở cửa ô tô, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
- Đi đâu đây?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Bát Đạt Lĩnh.
Tần Đông Tuyết cười mở to mắt nhìn, cảm giác như đang muốn hỏi:"Bùi Đông Lai đồng học, ngươi biết đường không?"
- Tuân mệnh, lãnh đạo.
Bùi Đông Lai cười to một tiếng, khởi động ô tô.
Tần Đông Tuyết cũng mỉm cười lộng lẫy.
Khi Bùi Đông Lai lái ô-tô đến "Bát Đạt Lĩnh" thì sắc trời dần tối, các du khách đều chuẩn bị quay trở về.
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết không có để ý, mà là thừa dịp bóng đêm tiến vào bên trong.
- Tần Đông Tuyết đồng học, mang giày cao gót đi Bát Đạt Lĩnh, đoán chừng cậulà người đầu tiên đó.
Trong bóng đêm, Bùi Đông Lai thấy tốc độ của Tần Đông Tuyết khá chậm, di chuyển hết sức khó khăn thì nhịn không được trêu ghẹo nói.
Sắc mặt Tần Đông Tuyết đỏ lên, vẻ mặt đáng thương.
- Nhấc chân lên.
Bùi Đông Lai ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói.
Tần Đông Tuyết nao nao, nhưng rồi cũng nghe lời nhấc chân phải lên, đợi Bùi Đông Lai cởi bỏ chiếc giày, lại nâng chân trái lên.
- Này, cầm lấy.
Bùi Đông Lai đem đôi giày cao gót đưa tới trước mặt Tần Đông Tuyết, đợi Tần Đông Tuyết nhận lấy, sau đó liền ngồi xổm đưa lưng về phía Tần Đông Tuyết, nói:
- Lên đây nào.
Gió lạnh thoáng thổi, bóng đêm như vẽ.
Tần Đông Tuyết cả người chấn động, sau đó thần tình hạnh phúc mỉm cười, nhu thuận ghé vào trên lưng Bùi Đông Lai, tùy ý để hai tay Bùi Đông Lai nâng cặp mông nảy nở của mình, rảo bước về phía Trường Thành đi tới.
" Mưa rơi trên nỗi đau nào. Lòng chợt thấy nghẹn ngào vì bao khát khao. Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ. Tình yêu đôi ta như là mơ"
Trong màn đêm.
Một cô gái được xung kinh thành đệ nhất mỹ nhân - Tần gia mỹ nữ, đang ghé vào trên lưng Bùi Đông Lai, lắc lắc cái đầu, trên tay cầm dôi giày cao gót, vừa cười vừa hát, lại rơi lệ đầy mặt.