Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa lên thì một chiếc Lincoln dưới sự bảo vệ của hai chiếc Benz đã tới khu du lịch Tân Hải.
Khi xe dừng lại, thân là bảo tiêu thì Tiểu Lang liền xuống xe, mở cửa xe chiếc Lincoln ra.
Khi cửa xe mở ra, Đông Phương Lãnh Vũ liền nhảy xuống xe, Bùi Đông Lai là ngươi thứ hai, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi cũng Liễu Nguyệt liền ở phía sau.
Bất đồng so với lúc trước, hôm nay Liễu Nguyệt mang theo một bộ trang phục thể thao.
Ngày hôm qua, sau khi xử lý xong Chu Phúc Thái, Bùi Đông Lai liền trở về biệt thự Đàn Cung, sau khi trở về thì Đông Phương Uyển Nhi liền nói cho hắn biết, bởi vì sắp khai giảng cho nên hôm nay Liễu Nguyệt sẽ dẫn mọi người đến đây để nghỉ ngơi.
Đến bờ biển, lão bản của khu du lịch liền đi ra nói chuyện với Liễu Nguyệt, trước khi rời đi không biết là do cố ý hay là vô tình mà ánh mắt của hắn khẽ nhìn Bùi Đông Lai một cái, trên mặt lộ ra vẻ hơi nghi ngờ.
Tất cả chuyện này, đơn giản là từ sau Đông Phương Thần mất đi thì chưa có một nam nhân nào có thể cùng sánh vai với Liễu Nguyệt đi du ngoạn.
Rất nhiều người muốn nhưng lại không dám, rất nhiều người dám nhưng lại không có cơ hội.
Vừa đặt chân đến thì tiểu la lỵ liền lấy ra bàn vẽ, chuẩn bị vẽ tranh mà Liễu Nguyệt thì ở bên cạnh nàng, khuôn mặt lộ ra vẻ cưng chiều.
- Đông Lai ca, sau khi khai giảng ca ở đâu, hay là ca ở lại đây đi, tiếp tục làm gia sư cho ta, nếu không thì một mình ở nhà cũng chán chết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Đông Phương Lãnh Vũ cùng Bùi Đông Lai đứng ở bở biển, lắng nghe tiếng sóng biến, vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ lộ ra vẻ chờ mong, hỏi Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai lắc đầu, nói:
- Ta tính toán ở lại ký túc xá trong trường học, như thế sẽ tiện hơn, đến cuối tuần ka sẽ trở về phụ đạo cho chú.
Trải qua 2 tháng ở chung, Đông Phương Lãnh Vũ cũng biết Bùi Đông Lai là một người rất có chủ kiến, hơn nữa một khi đã quyết định chuyện gì thì không một ai có thể thuyết phục được, hắn đành phải ủ rũ lên tiếng
- Được rồi.
- Tiểu Vũ, một tháng này chú tiến bộ rất nhanh, chỉ cần giữ vững thì thành tích sẽ không có vấn đề gì.
Bùi Đông Lai cười nói sang chuyện khác.
Cho đến nay, Đông Phương Lãnh Vũ cũng không có hứng gì đối với việc học tập, mãi cho đến khi Bùi Đông Lai làm gia sư cho hắn, bởi vì Bùi Đông Lai đã ra quy định, chỉ cần Đông Phương Lãnh Vũ học tốt thì hắn mới dạy đua xe cho Đông Phương Lãnh Vũ.
Bởi vì ước định đó, cho nên trong thời gian qua, Đông Phương Lãnh Vũ đã tiến bộ một cách thần tốc.
Đối với việc này Bùi Đông Lai cũng đã thực hiện ước định, đem một ít kinh nghiệm cùng phương pháp đua xe truyền thụ lại cho Đông Phương Lãnh Vũ.
- Đi luyện công buổi sáng nào.
Mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ tỏ ra mất mát thì hắn không nhịn được mà cười, hắn biết, tuy rằng Đông Phương Lãnh Vũ luôn hướng ngoại hơn nữa luôn làm ra bộ dạng " Ông trời nhất, ông địa nhì, lão tử đứng thứ ba" nhưng trên thực tế, nội tâm của Đông Phương Lãnh Vũ thật sự rất cô độc, bên người hắn không có một người bằng hữu.
- Không đi.
Đông Phương Lãnh Vũ bĩu môi, vẻ mặt buồn bã.
Đối với việc này, Bùi Đông Lai cũng không bắt buộc, hắn đi đến bên cạnh Liễu Nguyệt nói:
- Liễu tỷ, ta chạy bộ một lát.
- Đông Lai ca, chờ sau khi ca chạy bộ về thì bức tranh này cũng đã hoàn thành.
Trong hai tháng qua, chẳng những Đông Phương Lãnh Vũ đã tiếp nhận Bùi Đông Lai mà quan hệ giữa hắn và tiểu la lỵ này cũng trở nên rất tố, nếu không thì tiểu la lỵ cũng sẽ không vẽ tranh cho Bùi Đông Lai.
- Cảm ơn Uyển Nhi.
Bùi Đông Lai gật đầu cười.
- Uyển Nhi, cháu để cho tiểu Vũ ca ca cùng cháu vẽ tranh đi, ta cùng chạy bộ với Đông Lai.
Liễu Nguyệt mỉm cười, khẽ xoa vào đầu Đông Phương Uyển Nhi.
Đông Phương Uyển Nhi quệt quệt cái miệng, dường như có chút không vui, bất quá cũng gật đầu đáp ứng.
- Tiểu Vũ, tới cùng Uyển Nhi vẽ tranh này.
Liễu Nguyệt đứng dậy phân phó một tiếng, sau đó liền cùng Bùi Đông Lai, chạy dọc theo bờ biển.
Tuy rằng Liễu Nguyệt phá lệ cùng chạy bộ mình, bất quá Bùi Đông Lai dường như đã đoán được cái gì, cũng không cảm thấy bất ngờ.
- Không cần phải quan tâm đến chuyện tối qua, tất cả mọi chuyện cậu làm rất tốt, nếu như lộ ra dấu vết gì thì ta cũng có biện pháp giải quyết.
Lúc chạy, Liễu Nguyệt mỉm cười, quay đầu lại nói.
- Liễu tỷ, tỷ có quen biết với ba của ta sao?
Cảm nhận vẻ quan tâm trong ánh mắt của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình, cho tới nay Bùi Đông Lai luôn suy nghĩ vì sao Liễu Nguyệt lại quan tâm với mình như vậy, cuối cùng hắn đã có kết luận, rất có thể là Liễu Nguyệt có quen biết với ba của mình, hơn nữa lại có quan hệ rất sâu.
Đối với câu hỏi của Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt cũng không có giấu diếm:
- Ta và phụ thân của Tiểu Vũ đã chịu ân của phụ thân cậu.
Có ân?
Lời nói của Liễu Nguyệt khiến Bùi Đông Lai có chút ngạc nhiên, bất quá hắn cũng không có hỏi chuyện quá khứ của Bùi Vũ Phu, hắn hy vọng một ngày nào đó chính miệng Bùi Vũ Phu sẽ kể cho hắn biết.
- Mặc dù là Tôn Vệ Đông không biết chuyện tối qua là do cậu làm, nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy kinh sợ.
Thấy Bùi Đông Lai không việc có liên quang đến Bùi Vũ Phu thì Liễu Nguyệt liền nao nao sau đó lại nói:
- Sau này, nếu như hắn có trêu chọc đến cậu thì không cần phải xử lý hắn như xử lý Chu Phúc Thái, bởi vì thân phận của Tôn Vệ Đông hơi đặc thù, hơn nữa ta nghe nói phụ thân hắn rất nhanh sẽ trở thành thiếu tướng.
- Ừh.
Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu, hắn cũng biết bối cảnh của Tôn gia cho nên không muốn khai đao xuống Tôn Vệ Đông, đương nhiên đó là Tôn Vệ Đông không có trêu chọc hắn, nếu không thì hắn cũng không để ý, mà khiến cho Tôn Vệ Đông xuống kia uống cà phê với Chu Phúc Thái.
" Tôn Vệ Đông nếu ngươi thông mình thì tốt nhất nên thu tay lại, nếu không thì ta có một vạn lý do để tin tưởng bởi vì ngươi mà cả Tôn gia sẽ rơi xuống."
Có lẽ là đoán được tâm tư của Bùi Đông Lai cho nên Liễu Nguyệt cũng không nói gì nữa, âm thầm cảm thán một câu.
"Reng..Reng.."
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Liễu Nguyệt liền thu lại ánh mắt.
Bùi Đông Lai cười xin lỗi, dừng bước, móc điện thoại ra.
Ngay sau đó, đột nhiên đồng tử Bùi Đông Lai phóng to ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động, thậm chí bàn tay của hắn cũng khẽ run lên.
- Đông Lai, nghe điện thoại đi, ta trở lại bồi Uyển Nhi vẽ tranh.
Mặc dù là rất tò mò là ai gọi điện đến cho Bùi Đông Lai nhưng Liễu Nguyệt cũng không hỏi nhiều, mà là cười nói một câu, không đợi Bùi Đông Lai trả lời, liền trực tiếp rời đi.
" Phù"
Nhìn trên màn hình hiện lên ba chữ Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai khẽ hít một hơi thật sâu, rồi nhận điện thoại, cười nói:
- Tần Đông Tuyết đồng học, từ khi em trở lại Yên Kinh thì liền chơi trò mất tích, anh nghĩ rằng em sẽ quên rồi chứ.
Đầu bên kia điện thoại, dù mỉm cười nhưng trong lòng rất đau đớn:
- Vậy anh rằng cho em có làm như vậy không?
- Khẳng định là không.
Chẳng biết tại sao, khi nghe được giọng nói quen thuộc của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai lại muốn trêu chọc:
- Bởi vì, mỗ đã ký tên vào khế ước bán mình, sống là người của anh, chết là quỷ của anh.
- Ai ký vào khế ước cùng anh.
Trong trái tim của Tần Đông Tuyết có chút đau đớn nhưng giọng nói của nàng vẫn như cũ, vẫn thoải mái:
- Nhận sách vở chưa?
- Sau khi về có gặp phiền toái hay không?
Bùi Đông Lai nhìn ánh mặt trời phương xa, giọng nói ôn nhu, thay đổi đề tài.
Trong lòng Tần Đông Tuyết hơi run lên, hời hợt nói:
- Có một chút, sau đó ông nội đã giam lỏng em gần 2 tháng, dạo này mới thả lỏng ra.
- Cảm thấy ủy khuất không?
Sau khi xác minh suy đoán của mình, trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi đau xót, nhẹ giọng hỏi.
- Không ủy khuất.
Tần Đông Tuyết nở nụ cười, cười đỏ cả 2 mắt:
- Bởi vì có một người ngốc luôn luôn đúng vào thời gian trong một ngày sẽ gọi điện thoại cho em, 60 ngày như 1 ngày.
Ánh rạng đông, Bùi Đông Lai trầm mặc.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm hỏi:
- Còn mất bao nhiêu lâu nữa?
Không có đáp án.
- Mặc kệ bao lâu, em cũng chờ anh.
Yến Kinh, cô gái Tần gia nhìn về phía Tử Cẩm Thành, trong lòng tự nhủ:
- Chờ người nam nhân kiêu ngạo của Bùi gia bước lên Tử Cấm Thành.