Lúc trước, Liễu Nguyệt mỗi ngày đều cùng hai người Lãnh Vũ và Phương Uyển ăn sáng, sau đó tách rời nhau đi học đi làm.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ăn hết bữa sáng, Liễu Nguyệt giống bà nội trợ đảm đang thu dọn mọi thứ, chứ không có nóng lòng rời đi như trước.
- Mụ mụ, hôm nay không vội đi sao?
Tiểu la lỵ thấy Liễu Nguyệt cơm nước xong rồi còn chưa đi, mắt to tròn tò mò hỏi.
- Đông Lai ca chúng ta lên lầu học đi.
Không đợi Liễu Nguyệt trả lời Đông Phương Uyển Nhi, Đông Phương Lãnh Vũ liền chủ động đứng dậy.
Hở?
Nghe được lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ, tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi trợn tròn hai con mắt đen láy của mình, vẻ mặt ngạc nhiên.
Sở dĩ như vậy, bởi vì Đông Phương Uyển Nhi biết ca ca mình cái gì cũng thích, chỉ riêng học tập là ghét không muốn học, hơn nữa từ sau khi Bùi Đông Lai giáo huấn Đông Phương Lãnh Vũ, Đông Phương Lãnh Vũ đã học tập lại, rất khuya mới trở về phòng ngủ.
- Tiểu Vũ ca ca, ngươi không sao đó chứ?
Hơi giật mình, Đông Phương Uyển Nhi hoài nghi nhìn Đông Phương Lãnh Vũ.
- Tiểu Vũ, chờ một chút đi, ta có chuyện muốn nói với Đông Lai.
Không giống Đông Phương Uyển Nhi, Liễu Nguyệt đối với sự thay đổi của Đông Phương Lãnh Vũ không hề kinh ngạc mà hết sức vui mừng.
- Các người đều bị làm sao vậy?
Đông Phương Uyển Nhi như người lạc vào sương mù, ngày hôm nay chẳng những Đông Phương Lãnh Vũ không bình thường, đến Liễu Nguyệt cũng vậy – trước giờ Liễu Nguyệt đều hy vọng Đông Phương Lãnh Vũ học tốt, mà hiện tại giờ, không cỗ vũ Đông Phương Lãnh Vũ thì thôi chớ, lại còn ngăn cản thời gian quý giá hắn đi học nữa?
Không riêng gì Đông Phương Uyển Nhi chẳng hiểu, ngay cả Bùi Đông Lai cũng hoài nghi nhìn Đông Phương Liễu Nguyệt, chủ động hỏi:
- Liễu tỷ, có việc gì sao?
- Đông Lai, sáng nào cậu cũng tập thể dục, lại còn luyện quyền?
Liễu Nguyệt nghĩ nghĩ hỏi:
- Chẳng lẽ cậu cũng có hứng thú với việc luyện võ ah?
- Ừ.
Tuy không biết tại sao lại bị hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu trả lời.
- Ta biết một nơi ở Đông Hải có huấn luyện viên rất chuyên nghiệp nhiều người lui tới, nơi đó có huấn luyện chuyên dành cho đối kháng, hơn nữa lại có thể đụng tới vũ khí lạnh lạnh, súng ống.
Tuy rằng Liễu Nguyệt đã biết Bùi Đông Lai là con của Bùi Vũ Phu nhưng mà vì sao Bùi Đông Lai không tập võ thì chuyện này Liễu Nguyệt cũng không hỏi nhiều, mà là tính toán cấp cho Bùi Đông Lai một cơ hội. Nàng nhìn ra được Bùi Đông Lai có ham mê đối với võ thuật.
- Tiểu cô, cố nói đến hội sở Đông Nguyệt?
Nghe được những lời đó, Đông Phương Lãnh Vũ lấy làm kinh hãi, là cháu của Liễu Nguyệt, hắn biết rõ hội sở Đông Nguyệt là nơi như thế nào.
- Cô đã nói với người trong hội sở, Đông Lai nếu cậu muốn đi lúc nào cũng được
Liễu Nguyệt vừa nói vừa liếc nhìn Đông Phương Lãnh Vũ một cái:
- Nhưng mà, tiểu Vũ ah, cháu chưa đi được đâu.
- Tiểu cô à, không thể bất công như vậy chứ..
Trước giờ Đông Phương Lãnh Vũ luôn nghĩ cách để gia nhập vào hội sở Đông Nguyệt, nhưng Liễu Nguyệt luôn không đồng ý, mà giờ Liễu Nguyệt lại mời Đông Lai ca gia nhập hội ngay trước mặt mình, điều này khiến hắn kỳ quái, đồng thời vô cùng ủy khuất.
Bùi Đông Lai tối hôm qua mới cùng bảo tiêu của Lãnh Vũ luận bàn, để tiến nhanh hơn giai đoạn dung hợp thứ hai, có thể nhanh chóng học được phần trí nhớ võ học của Tiêu Phi, giờ lại nghe Liễu Nguyệt mời mình đến hội sở Đông Nguyệt, chẳng những có thể đánh nhau thoải mái, mà còn có thể dùng súng và vũ khí lạnh, thật là giúp người khi họan nạn mà.
Đối với việc này, hắn mặc dù có thắc mắc vì sao Liễu Nguyệt lại làm như vậy, nhưng hắn cũng lười hỏi, mà chỉ gật đầu cảm tạ:
- "Cảm ơn Liễu tỷ.
- Tốt lắm, tiểu Vũ, cháu cùng Đông Lai lên lầu đi.
Thấy Bùi Đông Lai đã đồng ý, Liễu Nguyệt liền kết thúc câu chuyện.
Đông Phương Lãnh Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương mong chờ, nhưng mà khi thấy vẻ mặt băng lãnh của Liễu Nguyệt, chỉ có thể tự nhận mạng khổ mà lẽo đẽo theo Bùi Đông Lai lên lầu.
- Tiểu Vũ, cô cô của ngươi có biết chuyện tối qua hay không?
Lên lầu, Bùi Đông Lai nhịn không được mà hỏi, hắn ngờ Liễu Nguyệt biến chuyển như thế phải chăng vì hôm qua hắn đã hào phóng cho Lãnh Vũ 1tr200.
Ngoài nguyên nhân này, hắn thật sự không nghĩ ra chuyện gì khác.
Đông Phương Lãnh Vũ gật đầu, sau đó vẻ mặt buồn khổ nói:
- Đông lai ca, ca không biết chứ, hội sở Đông Nguyệt rất thần bí, cơ bản hạn chế giao tiếp với bên ngoài. Mỗi huấn luyện viên được mời lương rất cao, nghe nói là tinh anh trong tinh anh! Ta luôn muốn đi vào đó một chuyến, nhưng cô cô luôn cự tuyệt ngăn cấm ta.
- Vậy ư?
Đông Phương Lãnh Vũ nói một tràng làm Bùi Đông Lai kinh ngạc, không ngờ Liễu Nguyệt lại quen biết một hội như thế.
Đồng thời, hắn đối với Đông Nguyệt hội rất tò mò, muốn đi xem thử.
Chừng mười phút sau.
Một chiếc xe Audia6 có treo cờ của cảnh bị khu Đông Hải cùng một chiếc Mercedes-Benz s600 chạy dừng trước cổng vào Đông Phương biệt thự.
- Các người gặp ai?
Thấy hai chiếc xe dừng trước cổng, hai vệ sĩ của Đông Phương gia liền đi tới, không vì hai chiếc xe bất thường mà khinh thị, ngược lại, giọng nói còn mang chút ngờ vực.
- Chúng ta muốn gặp Liễu Nguyệt.
Cửa Audi A6 mở ra, Tôn Vệ Đông bước xuống liền kiêu ngạo liếc nhìn hai gã vệ sĩ.
Thân là một thành viên của Tôn gia ở Đông Hải, Tôn Vệ Đông mặc dù nhiều ít có sợ hãi với người có thể hô mưa gọi gió ở Đông Hải là Liễu Nguyệt này, nhưng đối với hai gã vệ sĩ này lại không coi ra gì.
- Các vị có hẹn trước không?
Đội trưởng vệ sĩ mặt không thay đổi, vẫn giữ nguyên ngữ khí lãnh mạc đó.
- Không có hẹn trước.
So sánh với Tôn Vệ Đông đang cao ngạo đó, người đi theo y hôm nay là người xuất thân từ tầng lớp dưới, biết co biết duỗi, đã thành cáo già, thấy Tôn Vệ Đông ngữ khí không tốt, tiến lên nói:
- Vị này chính là Tôn thiếu, phụ thân là phó tham mưu trưởng của cảnh khu Đông Hải, ta là chủ tịch tập đoàn Thái Hòa Chu Phúc Thái, chúng ta có chuyện quan trọng muốn bàn với Liễu tiểu thư, xin thông báo dùm.
- Chờ tại đây.
Nghe được lời của Chu Phúc Thái, đội trưởng vệ sĩ ôn hòa đáp lại một câu, sau đó đi thông báo.
- Chỉ là chó giữ nhà thôi, ra vẻ cái quái gì.
Thấy thái độ của người vệ sĩ đó, trong lòng đang khó chịu Tôn Vệ Đông nhịn không được mắng một tiếng.
- Lão bản, có người tự xưng chủ tịch tập đoàn Thái Hòa Chu tiên sinh cùng con trai của phó tham mưu trưởng cảnh khu Đông Hải muốn gặp người. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Người đội trưởng đó không để ý đến Tôn Vệ Đông, mà cung kính thông báo cho Liễu Nguyệt.
Trong biệt thự, Liễu Nguyệt vừa mới thay y phục đẹp, muốn ra ngoài, nghe được hồi báo của vệ sĩ bên ngoài, nhíu mày rồi lại thản nhiên nói:
- Đưa bọn hắn đến đại sảnh.
Nói xong, khuôn mặt Liễu Nguyệt đã lạnh càng thêm lạnh, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần hàn ý.
Nữa phút sau, một vệ sĩ khác đẫn Tôn Vệ Đông và Chu Phúc Thái vào đại sảnh biệt thự
Trong đại sảnh, Liễu Nguyệt ngồi ở salon, thấy hai người họ tiến vào nhưng cũng không muốn đứng đậy nghênh đón.
Chu Phúc Thái thấy vậy cũng không bất mãn, hắn hiểu rõ Liễu Nguyệt ở Đông Hải thậm chí cả vùng tam giác Trường Giang có ảnh hưởng kinh khủng cỡ nào, mà Tôn Vệ Đông lại mơ hồ có chút khó chịu, với hắn, tư thái Liễu Nguyệt bày ra thật sự cao.
- Liễu tiểu thư."
Không đợi Liễu Nguyệt mở miệng, Chu Phúc Thái đã chào hỏi trước.
- Chu tiên sinh, Tôn thiếu, các ngươi đột nhiên đến thăm, không biết có gì muốn làm?
Liễu Nguyệt cao ngạo nhìn hai người họ, chậm rãi mở miệng.
- Là như vầy, Liễu tiểu thư.
Chu Phúc Thái sợ Tôn Về Đông mở miệng sẽ mang họa, vì thế cướp lời đáp:
- Tối hôm qua, nhi tử bất tài của ta cùng cháu tiểu thư đua xe ở bãi đua Bảo Sơn, sau đó gia sư cháu ngài đã chặt đứt hai tay nhi tử ta…
Nói tới đây, Chu Phúc Thái không nói nữa, hắn tin với sự thông minh của Liễu Nguyệt thì biết mục đích của hai người bọn hắn khi tới đây.
- Liễu tiểu thư, gia sư cháu ngài thật sự quá kiêu ngạo, chẵng những cắt hai tay Chu Đào, còn muốn đánh cả ta!
Tôn Vệ Đông mở miệng, giọng nói đầy hận ý.
Lầu hai, Đông Phương Lãnh Vũ đang làm bài, phảng phất nghe tiếng nói dưới lầu, liền quăng bút mà chạy khỏi phòng, Bùi Đông Lai nhíu mày cũng đi theo xuống.
- Ai da, Tôn Vệ Đông, ngươi là một tên ngốc không có tiền đồ, thật sự nhịn không được mà mò tới đây?
Thấy Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái, Đông Phương Lãnh Vũ biết ý định của hai người, vẻ mặt trào phúng nói:
- Thế nào, thua mất mặt không chịu nỗi nên muốn tính sổ ta cùng Đông Lai ca ah?"
Đông Phương Lãnh Vũ vừa xuất hiện, Chu Phúc Thái liền chau mày, hắn không ngờ Đông Phương Lãnh Vũ bảo vệ Bùi Đông Lai đến như thế.
Mà Tôn Vệ Đông sắc mặt biến đổi, ngữ khí bất thiện nói:
- Đông Phương Lãnh Vũ, Chu Đào bị gia sư của ngươi cắt đứt hai tay không nói, còn bị dập nát xương chân, đời này coi như có thể đứng lên, cũng hoạt động bất tiện, gia sư của ngươi thế nào cũng phải cấp một cái công đạo đi?
- Liễu tiểu thư, cô cũng biết, ta chỉ có một nhi tử, hiện giờ bị người đánh thành như vậy, ta trong lòng rất khó chịu.
Nghe được lời nói Tôn Vệ Đông, Chu Phúc Thái ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, ngữ khí lơ đãng cũng cường thế lên.
Hắn tựa hồ muốn dùng phương thức này nói cho Liễu Nguyệt, ta sẽ không tính toán hành động cháu ngươi, nhưng người làm bị thương nhi tử ta nhất định phải giao cho ta!
Lúc này đây, Đông Phương Lãnh Vũ không nói gì, mà là vẻ mặt hài hước nhìn hai người Tôn Vệ Đông cùng Chu Phúc Thái, liền giống như đang nhìn hai tên hề.
Hắn tuy không hiểu Liễu Nguyệt sao coi trọng Bùi Đông Lai, nhưng hắn có một vạn lý do tin tưởng, nếu Liễu Nguyệt đã cho hắn nhận Đông Lai làm ca ca thì sẽ không bao giờ đen Bùi Đông Lai giao cho 2 người họ.
Đông Phương Lãnh Vũ nghĩ tới điều này nên không hề sợ hãi, mà Bùi Đông Lai lại đang lo lắng Liễu Nguyệt có chịu ra mặt thay cho hắn hay không, nếu cô ấy không chịu ra thì mình nên làm gì tiếp theo.
Gặp việc thì nên chuẩn bị cho những sự tình tồi tệ nhất.
Đây là thói quen cho tới nay của Bùi Đông Lai
- Các ngươi đến chỗ ta đòi người?"
Bùi Đông Lai đang lo lắng Liễu Nguyệt có hay không vì hắn ra mặt thì nàng lại mở miệng, giọng điệu làm người ta lạnh giá.
- Là như vầy, Liễu tiểu thư.
Lúc này, không đợi Chu Phúc Thái mở miệng, Tôn Vệ Đông liên cười lạnh nói:
- Tiều tử đó chẳng những làm Chu Đào tàn phế, hắn còn dám đánh ta, hắn nhất định phải trả giá thật nhiều!
- Trả giá thật nhiều ư?
Ánh mắt Liễu Nguyệt như dao quét về phía Tôn Vệ Đông đang ngông nghênh trưng quầng sáng Tôn gia ra, thanh âm như từ chín tầng địa ngục vọng lên:
- Ngươi thì tính là thứ cái gì? Dám nói với ta như vậy?