"Ta chỉ có chút khẩn trương, ngoài ra không có việc gì!" Diệp Khiêm xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, nói. Diệp Khiêm là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, trong nội tâm tránh không được có chút khẩn trương. Bất quá Diệp Khiêm dù sao cũng là thủ lãnh lính đánh thuê Nanh Sói lính, tố chất nội tâm cũng không tệ lắm, mặc dù có chút khẩn trương, nhưng cũng còn chưa tới mức nói năng lộn xộn.
Hứa Hải có chút sửng sốt, nghĩ thầm, tiểu tử này ngược lại rất thoải mái. Sau đó có chút nở nụ cười, Hứa Hải nói tiếp: "Kỳ thật Nhu Nhu ngay từ đầu muốn tới thành phố Thượng Hải làm y tá, trưởng bối trong nhà đều không đồng ý. Bất quá Nhu Nhu tính cách có điểm giống ta, bướng bỉnh, cuối cùng chúng ta cũng chỉ đành đáp ứng. Ta nghĩ, ngươi chắc đã biết gia thế của Nhu Nhu?"
Diệp Khiêm hơi sững sờ, chính mình quả thật không biết gia thế của Nhu Nhu, cười gượng hai tiếng, nói: "Biết một ít, nhưng không phải rất nhiều."
"Ta cùng mợ nàng kỳ thật cũng không có quan niệm giàu nghèo gì, nên cũng không coi trọng môn đăng hộ đối, bất quá Lâm gia tại tỉnh Chiết Giang cũng coi như là một đại gia tộc, cha mẹ Nhu Nhu đối với hôn sự của Nhu Nhu một mực đều rất xem trọng." Hứa Hải cũng không có nói hết lời, người làm quan rất ưa thích nói chuyện chỉ nói một nửa.
Ý tứ của Hứa Hải Diệp Khiêm tự nhiên nghe ra, không phải vẫn là muốn môn đăng hộ đối đấy sao, đây cũng là gián tiếp muốn nghe ngóng gia thế của mình. Bất quá, Diệp Khiêm từ trước đến nay đều là người phản nghịch, trong mắt hắn cái gì môn đăng hộ đối, gia thế tài sản tất cả đều là chó má. Cho nên, sau khi đợi Hứa Hải nói xong, Diệp Khiêm ngược lại trấn định, giả vờ ngây ngốc nói: "Có thời gian ta sẽ đích thân đến nhà bái phỏng nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân."
Không kiêu ngạo không nóng nảy, Diệp Khiêm nói giống như là trong lúc vô hình hung hăng quăng Hứa Hải một bạt tai. Hứa Hải không khỏi ngẩn người, thật không rõ tiểu tử này là thật sự cái gì đều nghe không hiểu hay là ngốc đến không có thuốc chữa.
Lúc này rượu và thức ăn toàn bộ đưa lên. Diệp Khiêm đứng dậy vừa rót rượu cho Hứa Hải cùng Trình Phượng Trân vừa nói: "Thúc thúc, ta là cô nhi, từ nhỏ chưa thấy qua cha mẹ ruột của mình. Về sau được một lão nhặt ve chai thu dưỡng, ta một mực xem hắn là cha ruột của mình. Hắn vừa không có tiền, cũng không có thế, bất quá hắn là người mà ta thấy thiện lương nhất, chúng ta đều gọi hắn là lão tía. Lão tía tổng cộng thu dưỡng bốn tiểu hài tử, trong đó hai người hiện tại ở thành phố Thượng Hải có chút uy tín danh dự, lão đại là khu ủy phó bí kí, lão Tam là khu trưởng cục công an, lão Tứ vẫn còn đi học, không có tiền đồ nhất chính là ta. Mơ mơ màng màng ở nước ngoài dốc sức làm tám năm, ở vùng Trung Đông, các ngươi cũng biết đó là nơi chiến loạn liên tiếp xãy ra, nhìn quen sanh ly tử biệt. Tuy không có thành tựu gì lớn, bất quá ta cam đoan có thể đem Nhu Nhu chăm sóc không thiếu thứ gì. Nói ra các ngươi cũng đừng trách móc, có lẽ là từ nhỏ chiu qua quá nhiều khổ, cũng không có cảm nhận được cái gọi là quan phụ mẫu mang cho ta cái phúc lợi gì, cho nên đối với người trên quan trường ta một mực đều không có hảo cảm gì; bất quá các ngươi đã là cậu mợ của Nhu Nhu, đây cũng là trưởng bối của ta, ta sẽ tôn trọng các ngươi. Nói trở lại, chuyện tình yêu là chuyện của hai người chúng ta, ai cũng không thể khoa tay múa chân. Thúc thúc, a di, các ngươi thấy sao?"
Diệp Khiêm nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng là trong giọng nói có nồng đậm khí phách, ý tứ rất rõ ràng, đó chính là hai người bọn họ đừng ỷ là cậu mợ Nhu Nhu liền có thể can thiệp vào chuyện của hắn và Nhu Nhu.
Hứa Hải cùng Trình Phượng Trân cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, bất quá bọn hắn cũng từ trong lời nói của Diệp Khiêm nghe ra một ít chuyện, một người ở vùng Trung Đông dốc sức làm tám năm, chắc chắn sẽ không phải là người đơn giản. Bọn hắn cảm thấy có chút không vui là vỉ Diệp Khiêm nói bọn hắn "Khoa tay múa chân", đây là thái độ mà vãn bối đối với trưởng bối sao? Hứa Hải cùng Trình Phượng Trân có chút cười khổ, kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Nói thật, đối với Diệp Khiêm bọn hắn cũng không có quá nhiều phản cảm, họ cảm thấy trên người Diệp Khiêm toát ra một loại khí phách của vương giả.
Lâm Nhu Nhu ở một bên một mực không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt ôn nhu và cổ vũ nhìn Diệp Khiêm, ở trong mắt nàng, Diệp Khiêm dù chỉ là người bán hàng ở vỉa hè, nàng cũng yêu hắn. Nàng không quan tâm cái gì gia thế bối cảnh, nếu như nàng quan tâm những thứ này, lúc trước cũng sẽ không lựa chọn Diệp Khiêm, dù sao, dựa vào thân phận và gia thế của nàng, muốn tìm một đại thiếu gia có quyền thế cũng không khó.
Diệp Khiêm bưng chén rượu lên, đứng dậy xoay người đưa tới nói: "Thúc thúc, cùng ta cạn một ly?"
Hứa Hải có chút sững sờ cười khổ một tiếng, tiếp nhận chén rượu nói: "Cạn một ly."
Ở trong quan trường lăn lộn lâu như vậy, Hứa Hải lần đầu bị một người tuổi còn trẻ trấn trụ, có lẽ, cái này là cái gọi là nhân cách mị lực a.
Lần gặp mặt này, Hứa Hải cùng Trình Phượng Trân đơn giản là muốn hiểu rỏ gia thế của Diệp Khiêm, sau khi nghe Diệp Khiêm kể thì gia thế của Diệp Khiêm rất bình thường, tựa hồ cũng không có gì hơn người địa phương, nhưng là bọn hắn lại giống như có cảm giác có cái gì đó không đúng nhưng lại không biết đó là gì.
Có chút thất bại, Hứa Hải cùng Trình Phượng Trân không cho là như vậy. Ít nhất, người trẻ tuổi trước mặt này cũng không phải người đơn giản phải giống như họ đã nghĩ, đây là cảm giác của bọn hắn sau khi làm nhiều năm ở quan trường.
Bữa tiệc coi như là chính thức bắt đầu, Diệp Khiêm không ngừng cùng Hứa Hải uống rượu, Trình Phượng Trân kéo tay Lâm Nhu Nhu ở một bên nhỏ giọng thì thầm, hiển nhiên là muốn từ trong miệng Lâm Nhu Nhu đào ra một ít tư liệu về Diệp Khiêm. Bất quá, kết quả làm cho nàng có chút thất vọng, cháu ngoại của mình tựa hồ đối với bối cảnh của người ta cũng không hiểu rõ, nàng không biết là nên cười hay là nên khóc.
Hứa Hải có chút không chịu nổi Diệp Khiêm mời rượu, uống đã có chút quá mức. Hắn cũng không biết vì cái gì lúc Diệp Khiêm mời rượu, hắn rõ ràng là muốn cự tuyệt, thế nhưng mà cuối cùng nhưng vẫn là nhịn không được uống vào.
Diệp Khiêm cũng không có quá mức, hắn biết rỏ cái gì gọi là có chừng có mực, cho Hứa Hải uống chừng nửa cân rượu đế, Diệp Khiêm ngừng lại. Gắp một khối đậu hủ bỏ vào trong chén Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Anh đã đặt phòng ở khách sạn rồi!"
"Khục khục..." Hứa Hải bị Diệp Khiêm mà nói kích thích thiếu chút nữa nhịn không được đem trà trong miệng phun ra ngoài, Trình Phượng Trân càng là vẻ mặt dở khóc dở cười.
Lâm Nhu Nhu ôn nhu liếc Diệp Khiêm, trên mặt một mảnh ửng đỏ. Tên tiểu hỗn đãn này, vậy mà ở trước mặt cậu mợ của mình nói lời như vậy. Bất quá, trong nội tâm của Lâm Nhu Nhu vẫn là tràn đầy cảm giác ngọt ngào.