Tiến vào trong phòng bệnh, lão tía đã tỉnh lại, Diệp Khiêm bưng nước đi tới, nói: "Lão tía, ngươi đã tỉnh, để ta lau mặt cho ngươi."
"Để ta làm cho!" Lâm Nhu Nhu lấy khăn mặt từ trong tay Diệp Khiêm, rất thành thục bỏ khăn vào trong nước thấm ướt, sau đó vắt khô, cẩn thận lau mặt cho lão tía.
"Cảm ơn!" Diệp Khiêm có chút mờ mịt không biết làm sao, lão tía cũng là liên tục nói lời cảm tạ, lần đầu tiên lão tía được chiếu cố cẩn thận như vậy trong bệnh viện. Trước kia đến bệnh viện khám bệnh, những y tá cùng bác sĩ kia đều là dùng ánh mắt xem thường cùng chán ghét lão, nơi nào được như nữ y tá trước mặt này, chủ động trợ giúp lão rửa mặt.
Thật là ôn nhu hiền lành, nữ hài tử biết kính trọng người già đã lâu lão không thấy rồi, ngẫm lại Diệp Khiêm còn không có bạn gái, nếu như có thể theo đuổi thành công nữ y tá này, vậy thì thật tốt quá. Nghĩ tới đây, lão tía hướng Diệp Khiêm nở nụ cười. Diệp Khiêm sao không rõ lão tía ý tứ, không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Tốt rồi!" Lâm Nhu Nhu nói, "Các ngươi còn chưa có ăn sáng? Trong bệnh viện có căn tin, bên trong có thể mua được bữa sáng. Lão gia gia, ngươi muốn ăn cái gì, ta đi mua cho ngươi." Tuy là nói chuyện cùng vớ lão tía, thế nhưng mà ánh mắt vẫn không khỏi lườm Diệp Khiêm ở một bên.
Lão tía tâm tư sáng tỏ cười, nói: "Đúng là một đứa trẻ tốt. Nha đầu, không cần, ta buổi sáng đều không ăn cái gì."
"Như vậy sao được, buổi sáng không ăn cơm rất dễ dàng bị đau dạ dày." Lâm Nhu Nhu nói, "Như vậy đi, con đi mua cho ông chút cháo cùng bánh bao nha." Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Khiêm, hỏi: "Ngươi thì sao? Muốn ăn cái gì?"
Không đợi Diệp Khiêm nói chuyện, lão tía cuống quít cho Diệp Khiêm ném đi ánh mắt đi qua. Diệp Khiêm hiểu ý, trong nội tâm bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Ta đi cùng ngươi được không?."
Lâm Nhu Nhu nhìn Diệp Khiêm, mỉm cười ngọt ngào.
Hai người sau khi ra phòng bệnh, lão tía nhìn xem bóng lưng Lâm Nhu Nhu, thở dài: "Đúng là một đứa trẻ tốt, nếu là con dâu của ta thật là tốt biết bao."
"Tối hôm qua cám ơn ngươi." Sau khi raa phòng bệnh, Diệp Khiêm liền đem cái áo bác sĩ áo đưa cho lâm Nhu Nhu nói.
Lâm Nhu Nhu mỉm cười, đón lấy nghiêm túc nói: "Không cần khách khí, về sau có thể không được tại trong bệnh viện uống rượu nữa à. Hơn nữa, lão gia gia còn có bệnh trên người, ngươi cũng không thể để cho hắn uống rượu."
Diệp Khiêm ngạc nhiên sửng sốt một chút, vậy mà ngoan ngoãn hồi đáp: "Về sau sẽ không rồi, tuyệt đối không có có lần nữa."
Lâm Nhu Nhu tựa hồ rất hài lòng câu trả lời của Diệp Khiêm, nói tiếp: "Ta gọi lâm Nhu Nhu, ngươi thì sao?"
"Diệp Khiêm!"
"Ah!" Lâm Nhu Nhu cũng không biết nên làm sao để tìm được chủ đề tiếp tục nói chuyện. Đã lớn như vậy, Diệp Khiêm cũng chưa có trãi qua một mối tình nào, hắn dĩ vãng đối mặt phần lớn là phong trần nữ tử, hoặc là hào sảng nữ lính đánh thuê sát thủ, hôm nay đối mặt một nữ tử đơn thuần thiện lương, hắn trong lúc nhất thời cũng có chút không biết làm sao, không biết nên nói với nàng như thế nào.
Vừa đúng lúc này, điện thoại Diệp Khiêm vang lên, phá vỡ không khí xấu hổ. Diệp Khiêm cuống quít nói: "Thực xin lỗi, ta nghe điện thoại." Cầm lấy điện thoại cầm nghe được đối diện thanh âm, Diệp Khiêm sửng sốt một chút, sau đó trả lời vài tiếng rồi tắt máy.
Nhìn dáng vẽ Diệp Khiêm muốn nói lại thôi, Lâm Nhu Nhu liền nói: "Có phải hay không có việc? Nếu như có chuyện ngươi đi trước, ta sẽ chiếu cố lão gia gia."
Diệp Khiêm cũng không cự tuyệt, nói: "Vậy thật cám ơn ngươi rồi, ta đi một lúc sẽ trở lại, đã làm phiền ngươi."
"Không cần khách khí, ngươi trước lo chuyện của mình đi, lão gia gia ngươi không cần lo lắng." Lâm Nhu Nhu nói.
Lâm Nhu Nhu vốn là trực ca đêm, hiện tại hẳn là giờ tan sở rồi, một đêm không ngủ nàng kỳ thật cũng có chút mỏi mệt rồi, nhưng vẫn quyết định trợ giúp Diệp Khiêm chiếu cố lão tía. Nhìn xem bóng lưng hắn rời đi, Lâm Nhu Nhu kinh ngạc đứng ở nơi đó, trong nội tâm cũng không biết lại nghĩ cái gì.
"Ồ? Nhu Nhu, ngươi như thế nào còn không có tan tầm?" Một nữ y tá đã đi tới, trông thấy Lâm Nhu Nhu thì kinh ngạc hỏi. Nhìn thấy ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm lúc rời đi, nữ y tá hiểu ý cười, nói: "Wow, Nhu Nhu của chúng ta biết yêu rồi nha. Hắn là ai vậy? Có thể được Nhu Nhu chúng ta vừa ý, hắn nhất định là một thanh niên tài tuấn?"
"Nói mò cái gì thế, không như ngươi nghĩ đâu." Lâm Nhu Nhu hờn dỗi một câu, "Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta muốn đi căn tin."
Diệp Khiêm còn thật không có nghĩ sẽ nhanh có tin tức của gã nhà giàu mới nổi kia, không thể không bội phục mỹ nữ pha chế rượu Tiểu Long Nữ kia. Vừa rồi điện thoại chính là nàng gọi tới, đem địa chỉ gã nhà giàu mới nổi nói cho Diệp Khiêm, vốn nàng còn chuẩn bị hẹn Diệp Khiêm ăn cơm khiêu vũ, nhưng là Diệp Khiêm chỉ trả lời vài tiếng rồi cúp điện thoại, cái này lại để cho trong nội tâm nàng rất không thoải mái. Bất quá nghĩ đến dù sao Diệp Khiêm còn phải đem khoản tiền còn lại cho mình, sớm muộn còn có thể gặp mặt, trong nội tâm cũng an tâm xuống. Nhìn điện thoại trên tay nàng nở nụ cười quyến rũ, nói: "Hừ, ta cũng không tin không cua được ngươi."
Nàng không lo lắng Diệp Khiêm không trả cho mình khoản tiền còn lại, đây là quy củ giang hồ, ai cũng sẽ không thích tự mình tìm phiền toái. Giống như là Diệp Khiêm làm lính đánh thuê cũng vậy, thời điểm nhận được nhiệm vụ cũng là muốn trước giao tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công trả lại những khoản còn lai, chưa từng có phát sinh có khách hàng nào dám không giao tiền, bởi vì bọn họ cũng không muốn rước họa vào thân.
Đã đến cửa ra vào hoa viên Tiền Giang, Diệp Khiêm ngừng lại. Dựa theo lời nói của Tiểu Long Nữ, tên nhà giàu mới nổi kia ở khu C lầu 6 của tòa nhà. Khóe miệng có chút nhếch lên, Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, cất bước đi vào bên trong.
"Đến đây làm gì?" Thời điểm đến ngay cửa ra vào, bảo an trong phòng an ninh hỏi.
"Tìm người!" Diệp Khiêm hồi đáp.
"Tìm ai?"
"Tùng Đại Phú, ở khu C lầu sáu tòa nhà." tên của nhà giàu mới nổi cũng là Tiểu Long Nữ hỏi thăm ra đến, Diệp Khiêm hồi đáp.
Bảo an hai mắt nhìn Diệp Khiêm một hồi, tựa hồ muốn từ trên mặt của hắn nhìn ra thứ gì đó, bất quá Diệp Khiêm biểu lộ vẫn bình thản, không nhìn ra bất cứ cái gì. Bảo an cầm bút đưa cho Diệp Khiêm nói: "Đăng ký một chút!"
Diệp Khiêm cũng không có phản đối, ở phía trên viết đại một cái tên cùng mã số giấy CMND, dù sao những thứ này bảo an cũng không có biện pháp đi thăm dò đến tột cùng là thật hay giả, chẳng qua là làm hình thức mà thôi. Bảo an đơn giản nhìn thoáng qua, mở cửa để cho Diệp Khiêm đi vào.
Đã đến khu C tòa nhà, Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền trông thấy một gã thân hình mập mạp đang ôm một yêu kiều nữ tử tại sân thượng thân mật, nữ tử toàn thân chỉ mặc nội y, mà gã mập mạp nam tử cũng chỉ mặc áo ngủ. Yêu kiều nữ tử lúc này chính ngồi xổm trước mặt mập mạp nam nhân, đầu không ngừng trước sau đong đưa, không cần nhìn Diệp Khiêm cũng biết bọn hắn đang làm cái gì.