"C-K-Í-T..T...T..." Một hồi âm thanh chói tai theo ngón tay Ngụy Thành Long đánh xuống phím đàn phát ra. Ngụy Thành Long không khỏi chấn động, tranh thủ thời gian dừng lại. Do dự một lát, Ngụy Thành Long lần nữa gõ xuống dưới, đồng dạng, lại phát ra một hồi "Xèo...xèo" âm thanh chói tai.
Người trong hội trường vũ hội lông mày không khỏi chăm chú khóa cùng một chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ mặt thống khổ, cách đánh đàn ra âm thanh chói tai như Ngụy Thành Long bọn họ còn chưa có gặp qua. Bọn hắn không rõ kỹ thuật đánh đàn của Ngụy Thành Long tệ như vây mà còn có dũng khí lên đài biểu diễn, chẳng lẽ hắn không sợ mất mặt sau? Hay là nói da của hắn thật sự quá dầy rồi?
Tần Nguyệt, Triệu Nhã cùng Hồ Hội không khỏi lắp bắp kinh hãi, cái này rõ ràng không phải bản lĩnh chân thật Ngụy Thành Long, nếu không hắn cũng tuyệt đối không dám hướng Diệp Khiêm khiêu chiến. Như vậy giải thích duy nhất là đàn dương cầm đã bị hư, thế nhưng mà lúc nãy Diệp Khiêm đàn vẫn bình thường mà, khả năng là Diệp Khiêm đã làm gì với đàn dương cầm rồi.
"Ngươi làm?" Tần Nguyệt lườm Diệp Khiêm, hỏi.
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, cũng không đáp lời. Diệp Khiêm hủ đoạn mặc dù có chút hạ lưu, bất quá thực sự không ảnh hưởng toàn cục, muốn trách cũng chỉ có thể trách Ngụy Thành Long tự mình chuốc lấy cực khổ. Tần Nguyệt bất đắc dĩ lườm Diệp Khiêm, liền không nói gì thêm. Triệu Nhã nhưng lại hung hăng trừng mắt Diệp Khiêm, mắng: "Ngươi tên tiểu lưu manh này, vậy mà chơi xấu."
"Chơi xấu cái gì, ngươi cũng không nên oan uổng ta. Nếu như ngươi không muốn thực hiện lời hứa của mình thì coi như xong, dù sao ta cũng không muốn để cho một con chó con hôn ta." Diệp Khiêm khinh thường nói.
"Ngươi lưu manh, vô lại!" Triệu Nhã tức giận nói.
Diệp Khiêm một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, khiêu khích nhìn xem Triệu Nhã, nói: "Ta là lưu manh, là vô lại, ngươi có thể làm gì ta."
"Nguyệt tỷ tỷ, ngươi xem, hắn lại khi dễ ta." Triệu Nhã ôm cánh tay Tần Nguyệt làm nũng, nói.
Tần Nguyệt bất đắc dĩ nở nụ cười, nói ra: "Đây là chuyện của vợ chồng son các ngươi, ta không tiện nhúng tay a, các ngươi hãy tự mình giải quyết đi a."
"Ngươi... Nguyệt tỷ tỷ, ngươi vậy mà cùng tên tiểu lưu manh này liên hợp lại khi dễ ta, đúng là không có nhân tính, ô ô!" Triệu Nhã dùng sức nháy hai con mắt, ý đồ tạo ra một ít nước mắt đi ra, thế nhưng mà không có hiệu quả gì.
Ngụy Thành Long hiểu rỏ, coi như kỹ thuật của mình có tệ, cũng không thể đàn thành như vậy được, giải thích duy nhất là đàn dương cầm bị Diệp Khiêm động tay động chân. Tiểu tử này quả thực quá hèn hạ, Ngụy Thành Long tức giận thầm nghĩ, trong nội tâm lửa giận rừng rực thiêu đốt lên, thua bởi hắn ngược lại không có quan hệ gì, tuy nhiên lại làm hại chính mình ở trước mặt mọi người, ở trước mặt Tần Nguyệt mất hết mặt mũi, thù này Ngụy Thành Long là vô luận như thế nào cũng nuối không trôi.
Gượng cười hai tiếng, Ngụy Thành Long hậm hực đứng lên, hướng phương hướng Tần Nguyệt đi tới. Diệp Khiêm nhàn nhã đung đưa chén rượu trong tay, giống như hoàn toàn không có trông thấy Ngụy Thành Long bộ dáng phảng phất muốn giết người. Diệp Khiêm từ trước đến nay không cho rằng mình là chính nhân quân tử, hắn cho tới bây giờ đều cho là mình là tiểu nhân, tiểu nhân làm chút chuyện hèn hạ là đương nhiên. Huống hồ, đối đãi địch nhân, Diệp Khiêm từ trước đến nay không chú ý quá trình, chỉ truy cầu kết quả, chỉ cần đạt được kết quả thì quá trình như thế nào cũng không quan trọng.
"Đúng là tầng lớp hạ lưu chỉ thích làm chuyện hèn hạ." Ngụy Thành Long trừng mắt Diệp Khiêm, tức giận nói.
"Ừ? Ngươi là nói ta sao?" Diệp Khiêm một bộ dáng rất mờ mịt, hỏi.
"Ta cũng không nói là ngươi, chính ngươi có tật giật mình, ta đây cũng không có cách nào." Ngụy Thành Long nói.
"Thua thì thua, làm gì tìm nhiều lí do như vậy, về sau hi vọng ngươi không nên quấn quít lấy Nguyệt Nguyệt, nếu không ta sẽ không giống hôm nay khách khí như vậy, chỉ làm cho ngươi mất một chút mặt mũi." Âm thanh của Diệp Khiêm có chút làm cho người ta phát lạnh.
"Ngươi uy hiếp ta?" Ngụy Thành Long không khỏi cười ha hả, nói, "Ngươi chỉ là tên bảo an cũng dám uy hiếp ta? Ngươi cũng không ra ngoài đi hỏi thăm một chút, ta Ngụy Thành Long tại thành phố Thượng Hải có thân phận gì, nếu như muốn thu thập ngươi, đơn giản tựa như bóp chết một con kiến vậy."
"Sợ quá, ta rất sợ đó nha." Diệp Khiêm vỗ vỗ lồng ngực của mình, giả trang một bộ dáng kinh hoảng thần sắc, nói.
"Ngụy Thành Long, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu là dám động đến hắn một sợi tóc, ta cam đoan ngươi không thấy được mặt trời ngày hôm sau." Tần Nguyệt sắc mặt giống như trong hầm băng ngàn năm, lạnh lùng nói.
Ngụy Thành Long đối với thân phận của Tần Nguyệt biết đến nhất thanh nhị sở, nếu không cũng không tốn nhiều tâm tư muốn theo đuổi nàng, trong đó một phần là vì sắc đẹp của Tần Nguyệt, nhưng nguyên nhân trọng yếu là vì thế lực sau lưng Tần Nguyệt. Thấy Tần Nguyệt che chở cho Diệp Khiêm, Ngụy Thành Long trong nội tâm đối với Diệp Khiêm oán hận càng sâu. Hung hăng cắn răng, Ngụy Thành Long ngăn chặn lửa giận trong lòng mình, tức giận nói: "Một đại nam nhân lại cần nhờ nữ nhân bảo hộ, thật sự là mất mặt."
Diệp Khiêm không chút nào để ý, cố ý kéo tay Tần Nguyệt, nói: "Ta nguyện ý, ngươi có thể làm gì ta?"
Tần Nguyệt thấy Diệp Khiêm nắm lấy tay nàng mặc dù có chút chống cự, nhưng là lúc này cũng chỉ có thể để tiểu tử này tùy ý rồi, ôn nhu liếc Diệp Khiêm, Tần Nguyệt cũng không nói gì. Một bên Hồ Hội, nhưng lại đối với Diệp Khiêm càng có hứng thú, trực giác nói cho nàng biết, Diệp Khiêm tuyệt đối không phải là người đơn giản giống như bề ngoài. Triệu Nhã tuy chống cự Diệp Khiêm, nhưng cũng không có hảo cảm với Ngụy Thành Long, hiện tại nàng rất mong Ngụy Thành Long tìm người giáo huấn Diệp Khiêm một chút, hắc hắc, như vậy nàng cũng không cần thực hiện lời hứa, đi hôn tên tiểu lưu manh này.
Ngụy Thành Long mặc dù rất e ngại thế lực sau lưng của Tần Nguyệt, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ hãi, chỉ là hiện tại có mặt Tần Nguyệt nên hắn không tiện nói rõ mà thôi. Nhưng trong nội tâm lại âm thầm quyết định, nhất định phải làm cho Diệp Khiêm sống không bằng chết.
Lúc này, bỗng nhiên có một đám đạo tặc che mặt cầm súng tiến đến, nã một loạt súng chỉ thiên, sau đó một gã đạo tặc lớn tiếng quát: "Ngồi xổm xuống, toàn bộ ngồi xổm xuống!"
Lần này người tham gia yến hội, đều là những phú thương quan lại, sống an nhàn sung sướng đã quen, ở đâu gặp trường hợp như vậy, lập tức thất kinh, bốn phía tán loạn, toàn bộ hội trường vũ hội một mảnh hỗn loạn.
Ngụy Thành Long hơi sững sờ, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu thần sắc kinh hoảng, ở thành phố Thượng Hải này hắn cũng có một ba phần mẫu đất đấy, coi như là những huynh đệ trên đường, cũng phải cho hắn một chút mặt mũi a.
Đừng nhìn Triệu Nhã bình thường hổ báo, thế nhưng mà lá gan lại cực kì nhỏ, lúc nhìn thấy những đạo tặc này, cuống quít núp ở bên người Tần Nguyệt, vẻ mặt hoảng sợ. Hồ Hội cũng không biết thật sự đơn thuần hay ngu ngốc, không biết sợ hãi, trên mặt vậy mà không có chút nào sợ hãi. Tần Nguyệt có chút nhíu lông mày, đem Triệu Nhã cùng Hồ Hôi kéo đến phía sau của mình, hiển nhiên là muốn bảo hộ các nàng.
Diệp Khiêm nhưng lại một hồi cười khổ, nghĩ thầm, mịa, những tiểu tử này thật đúng là muốn cướp châu báu?