"Cái gì?" Diệp Khiêm chấn động, nói, "Có phải đám tiểu tử này rảnh rỗi không có việc gì làm, đồ vật của mình mà còn đi trộm."
Lý Vĩ nhún vai, thản nhiên nói: "Không biết." Một bộ dáng việc không liên quan đến mình, xem nét mặt của hắn, nếu như không phải vì bảo vệ Triệu Nhã, chỉ sợ cũng đi theo đám kia tiểu tử làm một trận.
Ngoại giới rất nhiều người đều cho rằng Nanh Sói chỉ là một tập đoàn lính đánh thuê, kỳ thật không phải như vậy. Trong khoảng thời gian Diệp Khiêm lãnh đạo Nanh Sói, chẳng những tiêu diệt tập đoàn lính đánh thuê vương giả "Huyết báo", hơn nữa còn đem thế lực Nanh Sói mở rộng đến những ngành sản xuất khác. Nguyên nhân trong đó rất phức tạp, bất quá những năm này hiệu quả lại phi thường không tệ, tập đoàn Hạo Thiên là tập đoàn của Nanh Sói trong giới kinh doanh đang có xu thế leo lên, kinh doanh nghiệp vụ liên quan đến đầu tư tài chính, bất động sản, kiến trúc, gia công châu báu, điện ảnh và truyền hình giải trí......
Tại Nam Phi, Nanh Sói có riêng một mỏ quặng kim cương quặng mỏ, mà nhà thiết kế Mary ngoại trừ là nhà thiết kế của hoàng gia, còn là nhà thiết kế riêng của tập đoàn Hạo Thiên. Mà châu báu của hội đấu giá lần này, kỳ thật đều là của tập đoàn Hạo Thiên, nói cách khác, đám tiểu tử kia chuẩn bị ăn cướp chính đồ vật của nhà mình.
Diệp Khiêm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng biết không rõ những tiểu tử này trong nội tâm đến cùng lại đánh cái chủ ý gì, là vì lừa gạt tiền bảo hiểm, đánh chết Diệp Khiêm cũng sẽ không tin tưởng. Nanh Sói còn không đến mức cần nhờ lừa gạt tiền bảo hiểm sống qua ngày. Bất quá, bọn hắn cũng đã sắp xếp kế hoạch xong xuôi, Diệp Khiêm cũng lười hỏi tới. Nanh Sói có nhiều chuyện Diệp Khiêm đều yên tâm giao cho Jack đi xử lý, có thể nói, Jack là quân sư ở bên trong Nanh Sói, người nhiều mưu trí.
Bỗng nhiên, Diệp Khiêm lại cảm thấy một cổ sát ý nồng đậm, lông mày không khỏi có chút nhíu một cái. Loại cảm giác này cùng đêm đó lúc cùng Tần Nguyệt ăn cơm giống nhau, chẳng lẽ là hướng về phía Tần Nguyệt đến? Lý Vĩ hiển nhiên cũng cảm thấy sát ý này, hai người liếc mắt nhìn nhau, Lý Vĩ liền quay người biến mất trong đám đông. Hợp tác lâu như vậy, có mấy lời bọn hắn căn bản không cần nói ra miệng, liền có thể biết rỏ trong lòng đối phương suy nghĩ gì.
Lần trước là vì sợ đối phương điệu hổ ly sơn, cho nên Diệp Khiêm mới cho đối phương có cơ hội chạy trốn, lần này lại bất đồng rồi, tinh nhuệ của Nanh Sói lúc này đã tề tụ, nếu lại để cho đối phương tiếp tục đào tẩu, như vậy thanh danh Nanh Sói liền triệt để hư mất, Nanh Sói cũng không cần làm lính đánh thuê nữa, thậm chí trực tiếp xoá tên khỏi tập đoàn lính đánh thuê thế giới được rồi.
Lý Vĩ tiểu tử này nhiều khi tuy có chút bất cần đời, cà lơ phất phơ, nhưng là đối với chính sự thế nhưng mà từ trước đến nay đều nghiêm túc. Diệp Khiêm cũng tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ không để cho mình thất vọng. Bất quá, cũng không biết rỏ đối phương đến cùng có bao nhiêu người, Diệp Khiêm cảm thấy hay là trước cùng Tần Nguyệt, Triệu Nhã vào phòng rồi nói sau, dù sao tại đây người đến người đi, đối với việc bảo hộ bọn hắn phi thường bất lợi.
"Chúng ta vào phòng đi thôi." Diệp Khiêm đi đến bên người Tần Nguyệt, nói.
Nhìn thấy Diệp Khiêm vẻ mặt nghiêm túc, Tần Nguyệt tựa hồ cũng cảm giác được cái, dừng một chút, nói: "Dù sao đấu giá hội cũng sắp bắt đầu, đi thôi. Nhã nhi, theo chúng ta cùng đi."
Triệu Nhã nói: "Thế nhưng mà Hội nhi còn ở bên kia."
"Hội nhi cũng tới? Gọi nàng cùng đến đây." Tần Nguyệt có chút sửng sốt, dùng giọng rất nghiêm nói, rất hiển nhiên, nàng qua nét mặt của Diệp Khiêm nhìn ra một ít không bình thường.
Đối với Tần Nguyệt, kỳ thật Triệu Nhã vẫn có một ít kính sợ, cho nên lần đấu giá hội châu báu này nàng mới gạt Tần Nguyệt cùng Hồ Hội vụng trộm chạy tới. Lúc nhìn thấy Tần Nguyệt, Triệu Nhã cảm thấy có chút câu thúc, bất quá Tần Nguyệt đã hạ lệnh cho nàng, Triệu Nhã cũng không dám cự tuyệt, đành phải lấy điện thoại cầm tay ra gọi diện thoại cho Hồ Hội, sau đó hướng xa xa vẫy vẫy tay.
Không bao lâu, một nữ hài ước chừng 20 tuổi đã đi tới, xinh xắn lanh lợi, một bộ mặt em bé, hai cái má lúm đồng tiền, một thân áo liền váy trắng noãn, trông giống như một tiểu thiên sứ đáng yêu.
Những nữ tử mà Tần Nguyệt quen biết đều là mỹ nữ ah. Diệp Khiêm nhìn nữ tử gọi là Hồ Hội, mắt cũng không nháy một cái, cả người hắn giống như hóa đá. Nếu như nói, Tần Nguyệt đẹp là một loại lại để cho người hít thở không thông, Triệu Nhã đẹp là một loại điêu ngoa dí dỏm, như vậy Hồ Hội đẹp là một loại vẻ đep thanh thuần.
Tần Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, bàn tay tại ngang hông của hắn hung hăng bấm một cái. Diệp Khiêm bị đau, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu vẻ mặt người vô tội nhìn Tần Nguyệt. Diệp Khiêm thật không rõ Tần Nguyệt vì cái gì chuẩn như vậy, mỗi lần véo đều là cùng một chỗ, Diệp Khiêm thậm chí cảm thấy được nếu như mình cùng Tần Nguyệt trường kỳ ở chung chỉ sợ chổ thịt kia sớm muộn gì tế bào đều phải chết hết.
"Không cho phép đánh chủ ý xấu với Hội nhi." Tần Nguyệt nhỏ giọng nói.
Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, vẻ mặt người vô tội nhìn Tần Nguyệt, rõ ràng là đang nói "Ta nào có đánh cái gì chủ ý a, oan uổng ah." Kỳ thật, đó thật là lời mà Diệp Khiêm muốn nói, đối với Hồ Hội Diệp Khiêm thật không có nửa phần ham muốn tình dục, mà chỉ có ý nghĩ là muốn bảo hộ nàng mà thôi.
Tần Nguyệt liếc Diệp Khiêm không nói gì thêm.
"Nguyệt tỷ tỷ!" Hồ Hội ngọt ngào kêu một tiếng. Sau đó, ánh mắt không khỏi chuyển hướng Diệp Khiêm, hiển nhiên là có chút kinh ngạc Tần Nguyệt vậy mà sẽ cùng một nam nhân lạ lẫm ở cùng một chỗ. Triệu Nhã tiến đến bên tai Hồ Hội, líu ríu nhỏ giọng như đang nói gì đó, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang Diệp Khiêm, hiển nhiên là đang nói xấu Diệp Khiêm.
Hồ Hội cũng không có đem chuyện Triệu Nhã xem trọng, nhìn Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Ta gọi Hồ Hội, rất hân hạnh được biết ngươi." Vừa nói vừa giơ bàn tay nhỏ bé của nàng đưa ra ngoài.
Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tranh thủ thời gian nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hồ Hội, nói: "Ta gọi Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn." Vừa nói còn dùng ngón cái nhẹ nhàng ở hồ có thể trên mu bàn tay nàng vuốt ve hai cái, trong nội tâm thật là thoải mái a, Diệp Khiêm hiện tại mới hiểu được vì cái gì cổ nhân ưa thích dùng cây cỏ mềm mại để hình dung tay của nữ nhân rồi, làn da tay của Hồ Hội trơn mềm, mềm như không có xương, cả người nàng toát ra khí tức của văn nhân cổ đại.
Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã tự nhiên là nhìn thấy hành động mờ ám cùa Diệp Khiêm, bất quá Tần Nguyệt chỉ hung hăng liếc Diệp Khiêm, cũng không nói gì thêm. Triệu Nhã thì lại khác, kéo tay hai người ra, trừng mắt nhìn Diệp Khiêm nói: "Sắc lang, ngươi muốn làm gì Hội nhi?"
"Anh có thể làm gì a, anh đây không phải lễ phép cùng Hội nhi muội muội bắt tay sao." Diệp Khiêm thản nhiên nói, hắn cũng sẽ không bởi vì chính mình chiếm được tiện nghi nhỏ mà chột dạ, Diệp Khiêm da mặt cũng không phải là dầy bình thường, đang khi nói chuyện bất tri bất giác xưng hô đối với Hồi Hội cũng trở nên thân mật.