Người đến là ai? Chính là một đứa cô nhi đầu tiên mà lão tía đã thu dưỡng, đại ca của Diệp Khiêm, Triệu Cương! Năm hắn mười sáu tuổi đã lên đường tòng quân nhập ngũ, đã hơn mươi năm hắn cùng Diệp Khiêm không có gặp mặt nhau. Mấy ngày hôm trước nhận được điện thoại của Lí Hạo, nói là lão tía bệnh nặng, chỉ sợ sống không qua được một tháng, bảo hắn mau trở về. Thế nhưng mà, nhiệm vụ của hắn thật sự rất nhiều, căn bản không thể phân thân, hắn đã đi tìm lãnh đạo nói qua chuyện này, thế nhưng mà lãnh đạo lại không phê chuẩn cho hắn về thăm lão tía, hắn cũng không có bất kỳ phương pháp nào để xử lý chuyện này, trong nội tâm thống khổ không thôi.
Hai ngày trước hắn lại nhận được điện thoại của Lí Hạo, nói là lão tía đã qua đời, trái tim của Triệu Cương giống như là bị kim đâm đau nhức không thôi, nước mắt xoát xoát chảy xuống. Cho dù quân nhân có làm bằng sắt cũng không thể khống chế nổi nước mắt của mình. Lúc ấy hắn đang chấp hành nhiệm vụ, thế nhưng mà hắn đã cố kỵ không được nhiều như vậy, hắn muốn trở về, hắn muốn mau chóng trở về gặp mặt lão tía lần cuối. Hắn cũng không có đi tìm lãnh đạo xin phép nghỉ, vụng trộm từ trong quân doanh chạy ra, y phục cũng không kịp đổi, liền tranh thủ thời gian đáp máy bay bay trở về.
Hắn biết rõ, hành vi của hắn lần này nhất định sẽ bị nghiêm trị, thế nhưng mà hắn cũng không cần biết nhiều như vậy, dù sao lão tía là người nuôi dưỡng hắn, là người mà hắn xem giống như là cha ruột, nếu như hắn không đi gặp mặt lão tía lần cuối, thì hắn sẽ hối hận suốt cả đời. Tiền đồ không có cũng không sao, nhưng không thể không gặp mặt lão tía lần cuối a.
Triệu Cương vừa thút thít nỉ non, vừa di chuyển đầu gối của mình hướng di thể của lão tía quỳ đi đến. Ở đây có rất nhiều người bị cử động của Triệu Cương làm cho rơi lệ đầy mặt, đặc biệt là những nữ nhân kia, đã ở một bên nức nở không thôi.
Trông thấy Triệu Cương, lông mày của Diệp Khiêm ngưng tụ, một cổ lửa giận vọt lên. Lí Hạo vừa thấy, liền biết rõ không ổn, cuống quít giữ chặt tay Diệp Khiêm, kêu lên: "Nhị ca, không nên a."
Lâm Nhu Nhu ở bên cạnh cũng cảm thấy sự khác thường của Diệp Khiêm, giữ chặt cánh tay còn lại của hắn, nói: "Diệp Khiêm, đừng như vậy, đợi tang lễ xong rồi nói sau, có được không anh?"
Thế nhưng mà Diệp Khiêm đâu có quản được nhiều như vậy, thoát khỏi tay bọn họ, đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Cương. Hơn mười năm không gặp, Triệu Cương có chút không nhận ra người trước mặt chính là Diệp Khiêm, chỉ là ánh mắt của Diệp Khiêm hắn vẫn còn có chút ấn tượng. "Phanh!" Diệp Khiêm một cước hung hăng đá vào người Triệu Cương, lập tức đạp hắn ngã xuống sàn nhà, nổi giận nói: "Hỗn đãn, anh có biết lúc lão tía sắp chết còn băn khoăn chuyện anh, kêu tên của anh, vậy mà anh lại không để cho lão tía gặp anh lần cuối, để cho lão tía mất trong tiếc nuối."
Lí Hạo cuống quít đi qua, ôm lấy Diệp Khiêm, nói: "Nhị ca, đừng như vậy, đại ca cũng không muốn như vậy, anh hãy tha thứ cho đại ca a, anh ấy không phải đã gấp gáp trở về rồi sao."
"Đúng, anh là kẻ hỗn đãn, anh là kẻ hỗn đãn, anh thật xin lỗi lão tía, thật xin lỗi lão tía." Triệu Cương vừa nói vừa dùng đầu của mình hung hăng nện trên sàn nhà, phát ra âm thanh bang bang, làm cho khách tới đây sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, đây đâu phải là dập đầu, đây rõ ràng là đang tự sát ah.
Chỉ trong một thời gian ngắn, trán của Triệu Cương đã nện sưng đỏ, máu tươi chảy ra. Lí Hạo cuống quít đi qua giữ chặt Triệu Cương, khuyên: "Đại ca, đừng như vậy, anh như vậy lão tía càng không yên lòng."
Diệp Khiêm cũng chỉ là nộ khí dâng lên nhất thời mà thôi, tuy cùng Triệu Cương đã có vài chục năm không gặp, nhưng dù sao bọn họ cũng đều do lão tía nuôi dưỡng, có thể xem nhau như là anh em ruột. Nhìn thấy Triệu Cương như vậy, Diệp Khiêm cũng có chút không đành lòng, bất quá vẫn tức giận nói: "Em còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không trở lại, hừ, nếu như là vậy, em đây coi như không có một người anh em giống như anh. Lão tía ở bên trong, anh hãy đi vào, quỳ trước mặt lão tía sám hối a."
Triệu Cương thoát khỏi tay Lí Hạo, vẫn quỳ trên sàn nhà chậm rãi di chuyển về phía trước, ba bước một khấu, mỗi một lần đều hung hăng đem đầu của mình nện trên sàn nhà, vang lên nhưng tiếng bang bang.
"Có khách tới!" Lúc này, âm thanh người điều khiển chương trình lần nữa vang lên. Nương theo tiếng nói rơi đi, chỉ thấy một cô gái trẻ ôm một tiểu hài tử còn trong tã lót, từ bên ngoài đi đến. Ánh mắt mọi người chuyển tới, lúc Diệp Khiêm trông thấy cô, cả người không khỏi hoàn toàn ngây ngẩn. Chẳng những là hắn, Triệu Nhã, Hồ Hội, Lâm Nhu Nhu đều kinh ngạc vô cùng, trên mặt có cảm giác hưng phấn, cũng có chút mờ mịt.
Lúc cô gái trẻ nhìn thấy cách di chuyển của Triệu Cương thì có hơi chút sửng sốt. Khi ánh mắt chuyển tới trên mặt Diệp Khiêm, nhẹ gật đầu, sau đó cất bước đi tới trước di ảnh của lão tía cúi người chào.
Diệp Khiêm có quá nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng giờ phút này hắn lại không biết nên hỏi cái gì. Cô gái trẻ đi đến trước mặt Triệu Nhã, nhẹ giọng nói: "Cho chị hai chiếc khăn tang!"
Cô gái trẻ này không phải là ai khác, mà là người đã đi dạy ở vùng núi xa xôi Tần Nguyệt. Cô trở về rồi, hơn nữa còn mang theo một đứa bé. Nhìn thấy cử động của Tần Nguyệt như vậy, Diệp Khiêm âm thầm tính toán một cái, trong nội tâm đột nhiên run lên, chẳng lẽ đây là con của hắn?
"Chuyện này đợi lát nữa nói sau, cho chị khăn tang!" Tần Nguyệt nói.
Triệu Nhã nhẹ gật đầu, quay người cầm hai chiếc khăn tang đưa tới, Tần Nguyệt tiếp nhận, sau khi cô đeo lên, cô lại đeo cho đứa bé đang ở trong ngực của mình. Tiểu gia hỏa mở to đôi mắt bóng bẩy của mình, hết nhìn đông lại tới nhìn tây, cũng không có một chút bộ dạng sợ người lạ nào. "Em đi đường mệt mỏi rồi? Nếu không thì em cứ đi nghỉ ngơi một chút đi." Diệp Khiêm đi đến bên cạnh Tần Nguyệt, nhỏ giọng ân cần nói.
Tần Nguyệt lắc đầu, nói: "Không có việc gì." Sau đó nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thật xin lỗi!"
Diệp Khiêm một hồi mờ mịt, không rõ lời này của Tần Nguyệt là có ý gì, mờ mịt nhìn cô một cái, thế nhưng mà Tần Nguyệt sau khi nói xong, liền quay đầu đi, ngồi xuống đốt tiền giấy, tựa hồ cũng không có để ý tới phản ứng của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm sửng sốt một chút, đành phải đem nghi hoặc trong lòng đè ép xuống dưới, không có tiếp tục truy vấn. Hiện tại có nhiều khách nhân như vậy, hơn nữa còn đang trong tang lễ của lão tía, thật sự không tiện nói quá nhiều.
Kỳ thật, cử động của Tần Nguyệt đã có thể nói rõ hết thảy. Nếu như cô không phải cùng Diệp Khiêm có quan hệ, nếu như đứa bé kia không phải là con của Diệp Khiêm, thì cô tại sao phải để nó đeo tang? Cho nên, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, đứa bé kia là con của Diệp Khiêm. Chỉ có điều, trong lòng mọi người còn có rất nhiều hiếu kỳ, cho nên thậm chí có ý nghĩ muốn mau chóng biết rõ chuyện gì đã trải qua. Bất quá, hiện tại có chút không thích hợp, xem ra chỉ có chờ đến sau khi tang lễ chấm dứt mới có thể hỏi rõ mọi chuyện.
"Có khách tới!"
Mọi người quay đầu đi, chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi cùng với một cô gái trẻ tuổi trước sau đi đến. Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, hai người này tới có chút vượt qua dự đoán của hắn, hắn thật không ngờ bọn họ sẽ tới nơi đây. Người thanh niên trẻ tuổi là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, còn cô gái kia là Vương Vũ đã lâu không gặp.
Chẳng những là Diệp Khiêm, mà ngay cả Vương Bình cũng có chút kinh ngạc, hắn một mực đều cho rằng Vương Vũ yêu thích Diệp Khiêm, hắn cũng rất hi vọng Vương Vũ có thể cùng Diệp Khiêm ở cùng một chỗ. Bất quá loại chuyện này người làm cha như hắn cũng không tiện can thiệp nhiều, dù cho cố tình, cũng vô lực. Thế nhưng mà, hiện tại hắn lại rõ ràng nhìn thấy, ánh mắt mà Vương Vũ nhìn về phía Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là ánh mắt của một cô gái đang yêu đương, không khỏi có chút sửng sốt một chút, rất ngạc nhiên dò xét Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Đáng tiếc, hắn cũng không nhận ra Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, cũng không biết bối cảnh cùng gia thế của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.
Vương Bình có thể nhìn ra, Diệp Khiêm tự nhiên cũng nhìn ra, cho nên có chút kinh ngạc, thật không ngờ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vậy mà cùng Vương Vũ đi tới cùng một chỗ. Lúc trước hắn còn thương lượng với Thanh Phong kiếm cho Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe một cô gái, hiện tại có lẽ có thể bỏ đi loại suy nghĩ này rồi.
Đi dến trước di ảnh lão tía cúi người chào, đốt nén hương, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng Vương Vũ đi tới trước mặt Diệp Khiêm. "Diệp Khiêm bây giờ không giống như là Diệp Khiêm mà tao nhận thức, Diệp Khiêm mà tao nhận thức là người mà ai cũng không có cách nào đánh bại, cho dù gặp bất cứ khó khăn gì đều có thể vượt qua. Mày cũng đừng có làm cho tao thất vọng, nếu không tương lai tao sẽ không lưu tình." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói.
Rõ ràng là lời an ủi, nhưng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại luôn dùng loại phương thức này nói ra. Có lẽ, đây cũng là phương thức trao đổi đặc biệt giữa hắn và Diệp Khiêm, Diệp Khiêm tự nhiên cũng sẽ không quở trách hắn. Có chút nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Cảm ơn mày, Thiên Hòe, mày có thể tới khiến cho tao rất vui vẻ."
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhàn nhạt hừ một tiếng, không để ý đến Diệp Khiêm, ánh mắt nhìn về phía đứa bé trong ngực Tần Nguyệt, nói: "Đây là con của mày hả? Nó rất giống mày, đặc biệt là đôi mắt kia, quả thực chính là một khuôn mẫu khắc đi ra." Nói xong, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc bội rất tinh xảo, nhét vào trong tay tiểu gia hỏa, nói: "Đến vội vàng, cũng không mang cái gì, cái này coi như là lễ gặp mặt a."
Diệp Khiêm lắp bắp kinh hãi, cuống quít nói: "Như vậy sao được, khối ngọc bội này là bảo bối của mày, nó quá quý trọng a." Ngọc bội này Diệp Khiêm thế nhưng nhớ rất rõ ràng, đây là ngọc bội của Bạch Thiên Vũ anh của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, từ khi Bạch Thiên Vũ chết Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe luôn đeo nó ở bên mình, ngay cả lúc tắm rửa cũng không có cởi ra. Ngọc bội này đối với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mà nói không chỉ có có giá trị ở phương diện tiền tài, mà còn có tầng ý tứ sâu hơn nữa, cho nên, lúc Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe xuất ra khối ngọc bội này đưa cho tiểu gia hỏa, Diệp Khiêm không khỏi có chút giật mình.
"Tao cũng không phải cho mày, nếu như con của mày không muốn, thì sau này mày hãy kêu nó trả lại cho tao." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói, "Ngọc bội này rất thích hợp tiểu tử này, tương lai của nó có thể so với mày càng mạnh hơn nữa."
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã nói đến phân thượng này rồi, thì Diệp Khiêm cũng không nên nói cái gì nữa, chỉ có thể nói: "Cám ơn!" Tiểu gia hỏa tựa hồ cũng rất vui vẻ, hướng về phía Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nở nụ cười một chút, khiến cho Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không khỏi sững sờ, hắn rõ ràng trông thấy khóe miệng của tiểu gia hỏa hiện ra một nụ cười tà, một bộ dạng cực giống như nụ cười tà của Diệp Khiêm vậy.
Quay đầu nhìn Vương Vũ, Diệp Khiêm nói: "Không nghĩ tới em cũng có thể đến, cám ơn!"
Vương Vũ hơi gật đầu cười, không nói chuyện. Ánh mắt của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhìn lướt qua bốn phía, rơi vào trên người Vương Bình, sau đó quay đầu nói với Vương Vũ: "Ba của em cũng đang ở đây, chúng ta đi qua chào hỏi a."