“Khi đó, ta chỉ muốn cưỡi ngựa giải sầu mà thôi, không biết tại sao trọng tâm
không ổn định, mất đi tri giác… Tóm lại, ta không muốn chết!”
Người nào đó đi dạo một vòng qua Quỷ Môn quan trở về, miệng vẫn cứng rắn có
thể sánh với sắt với đồng, thấy người nào liền túm lấy người ấy mà nhấn
mạnh nhiều lần rằng bản thân mình chưa từng có lòng muốn chết, nhấn mạnh rằng mình tuyệt đối không giống với kẻ mà người ta lấy từ “yếu đuối” để định nghĩa.
“Chi Tâm, ta không có…”
“Được rồi, được rồi, Thụ Thụ, ngươi không muốn chết, Chi Tâm biết rồi a!”
“Ta thật sự…”
“Ngươi thật sự không có muốn chết, nhưng ngươi thật sự biến mình thành kẻ phải chết yểu nha!”
“Đó chẳng qua là…”
“Ta biết, ta biết rồi, về sau phải ngoan nha.”
“… Ngoan cái gì?”
“Đừng uống rượu chớ gì. Chi Tâm vừa uống rượu, nương tử nổi giận liền, không thèm ngủ cùng Chi Tâm. Nếu như ngươi muốn…”
Tướng công này, thực đáng đánh đòn rồi! La Chẩn nâng tay, “Tướng công, đi thôi.”
“Đi đâu chứ?”
“Khởi nhi có chuyện muốn nói với Vô Thụ, chúng ta đương nhiên không thể đứng chỗ này chi cho chướng mắt người ta.”
Chi Tâm nhìn nhìn La Khởi đang đứng bên cạnh nương tử, lại hếch mặt lên
nhìn ‘cây’ kia, “Nhưng Chi Tâm còn có lời muốn nói cùng Thụ Thụ mà.”
La Chẩn nhướn cao mày liễu, “Chàng có thể còn lời gì để nói với hắn?”
Thấy gương mặt phấn của nương tư có vẻ giận dỗi, Chi Tâm không khỏi hơi hơi
sợ, quyết định nói ngắn gọn, vỗ vỗ bả vai ‘cây’ kia, “Thụ Thụ, nếu ngươi muốn cùng ngủ với Khởi nhi, đừng có uống rượu nữa đó.”
“… Tướng công, đi thôi!”
Đi qua một lần sinh tử, phảng phất giống như qua cả một đời người, từ khi
Ngọc Vô Thụ tỉnh lại, đây là lần đầu tiên hai người đối diện nhau mà
không có sự hiện diện của người khác.
“Khởi nhi…” Ngọc Vô Thụ
nâng tay muốn vuốt mái tóc giai nhân, lại không nghĩ là mình còn có tư
cách làm vậy nên từ từ hạ xuống, vẻ mặt thật sự đầy lo lắng bất an.
Dáng vẻ như vậy lại chọc cho La Khởi bật cười. “Ngươi đang muốn làm gì đó?”
“Ta cũng không biết ta muốn làm cái gì.” Ngọc Vô Thụ dùng ánh mắt chăm chú
nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã hao gầy rất nhiều, “Tuy rằng từ sau khi ta
tỉnh lại, ta không hề nghe một câu oán giận nào của các người, nhưng
cũng đủ để tưởng tượng ra đại ca của ta đã làm khó dễ các ngươi thế nào. Nếu ý thức ta còn thanh tỉnh khi lên lưng ngựa, ta tuyệt đối sẽ không
dồn bản thân đến hiểm cảnh, còn liên lụy đến nàng cùng người nhà của
nàng.
Khởi nhi, mặc kệ nàng từng đáp ứng Đại hoàng huynh của ta
cái gì lúc ta bị thương nguy hiểm đến tính mạng, nếu đó không phải là
lựa chọn của lòng nàng, thì có thể đừng để ý đến nó. Nếu ta tỉnh lại thì đã đủ để không cho bất luận kẻ nào làm chuyện nguy hại đến nàng và La
gia.”
“Cho dù lúc này ta xoay người rời đi, tổ chức hôn lễ lại lần nữa với Phương Tốn, cũng có thể chú?”
“… Có thể.”
Nhìn vẻ mặt bi thảm như tráng sĩ chặt đứt cổ tay mà vẫn còn gắng gượng
giương to hai mắt thể hiện ý kiên cường của hắn, La Khởi lại bị chọc cho buồn cười, “Vô Thụ, ngươi muốn bắt chước đại tỷ phu đó phải không?”
“Nào có?” Lên án này quá nghiêm trọng, Ngọc Vô Thụ không chịu đảm nhiệm, “ít nhất, ta vĩnh viễn sẽ không cáo trạng với bên ngoài rằng nàng không ngủ cùng ta…”
“Ngươi còn dám nói là không có bắt chước đại tỷ phu, ngươi xem ngươi vừa nói
lời si ngốc gì đó, hiển nhiên là y chang của đại tỷ phu rồi, ngươi… đáng ghét!”
Thật sao? Ngọc Vô Thụ không khỏi bắt đầu tỉnh ngộ: chẳng lẽ mấy ngày này ở cùng với Lương Chi Tâm nên bây giờ thật sự pha trộn
nhiều lắm rồi sao?
“Đại tỷ phu có thật nhiều ưu việt mà không
chịu học, lại đi bắt chước cái chuyện luôn làm cho tỷ tỷ tức giận đến
đau răng kia, Ngọc Vô Thụ, ngươi càng già càng giống con nít!”
“Ưu việt? Ưu việt nào?”
“Trong mắt, trong lòng, trong miệng đại tỷ phu vĩnh viễn chỉ có một mình tỷ
tỷ, mệnh lệnh của tỷ tỷ luôn tuân theo, lời nói của tỷ tỷ luôn ngoan
ngoãn phục tùng. Phu đức tốt đẹp như vậy sao ngươi không bắt chước?”
“Từ xưa đến nay chỉ có phụ đức, làm gì có phu… Khởi nhi?” Mắt sáng của Ngọc Vô Thụ đột nhiên mở lớn, “Khởi nhi?”
La Khởi lấy đầu ngón tay kéo đuôi bím tóc của mình, đôi mắt sáng thiện mỹ đầy vẻ đắc ý, ung dung hỏi lại, “Sao?”
“Nàng vừa mới nói..”
“Ta nói cái gì?”
“Khởi nhi!” Ngọc Vô Thụ vui mừng kêu lên một tiếng, kéo giai nhân lại ôm vào
khuỷu tay, “Khởi nhi, ta sẽ noi theo đại tỷ phu học tập phu đức nhiều
hơn, nàng yên tâm, ta sẽ!”
Hắn lại tưởng thật đấy à? La Khởi không biết nên khóc hay nên cười.
Giai nhân đang nghi ngờ, Ngọc Vô Thụ vẫn không dám lỗ mãng, hỏi bằng giọng
nho nhỏ: “Khởi nhi, nàng chọn ta, thật sự trong lòng nàng muốn vậy ư?”
“Ta không có đáp ứng đại hoàng huynh của ngươi cái gì, hắn cũng không có ép buộc ta phải đáp ứng cái gì.” La Khởi trộm nhìn sắc mặt thấp thỏm của
hắn, cắn môi nhịn cười, nói:
“Vô Thụ, đêm qua ta từng nghĩ, nếu
trước sau gì chúng ta cũng sẽ ở cùng một chỗ, vì sao trời cao còn bắt
chúng ta đi một vòng lớn như vậy? Sau một đêm cân nhắc, ta đã tỉnh ngộ,
hóa ra, trời cao làm vậy là muốn chúng ta hiểu được phải biết quý trọng. Nếu chúng ta tách ra, cả hai đều có thể gặp được người khác trong tương lai, nhưng người đúng nhất thì chỉ có một. Một khi bỏ lỡ thì cả đời sẽ
tiếc nuối. May mắn, chúng ta cũng còn kịp.”
“Khởi nhi…” Ngọc Vô
Thụ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn không bằng một bàn tay của mình, bốn mắt giao nhau, vững vàng hiện lên trong mắt chỉ có hình bóng lẫn nhau, tha
thiết nói nhỏ, “Đúng vậy, may mắn, chúng ta còn kịp.”
Thế gian
này có hàng ngàn dạng tình yêu, cũng không phải là dạng nào cũng có thể
đi đến cuối đường. Lúc ngươi đang đi trên đường thì có thể gặp rất nhiều người, cũng có thể động tâm rất nhiều lần, tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ có một người khiến cho ngươi tin tưởng vào một tình yêu duy nhất. Cái
người đúng nhất đó, lúc ngươi đang tìm kiếm thì tất nhiên hắn cũng đang
hướng về phía ngươi.
Cứ tin tưởng đi, thế gian này mỗi người đều sẽ có một tình yêu duy nhất thuộc về chính mình.