Tin tức này
giống như được chắp cánh chỉ trong một ngày truyền khắp thành Cao Duyên, lấy hết toàn bộ nước mắt của nữ nhi trẻ tuổi, đồng thời trái tim của
một người nào đó cũng hoàn toàn bị tổn thương xuyên thấu.
“Đại tỷ.”
La Chẩn đang chậm rãi đi trên phố, tay trái nắm Bảo Nhi, tay phải cầm tay
tướng công, nghe tiếng gọi này liền quay đầu nhìn lại thì thấy một nam
tử từ trong ngõ hẻm đi ra tiến tới phía nàng, hình dáng tiều tụy, ánh
mắt ảm đạm, tinh thần sa sút.
“Nhị Hoàng tử.” Chỗ này là đường mà nàng nhất định phải đi qua khi trở về nhà, chắc là hắn đã đặc biệt đứng đây mà đợi.
“Có thể xin dừng bước nói chuyện không?”
La Chẩn gật đầu, đưa tay chỉ tiệm ăn bên đường, “Đúng lúc tiểu tử xấu xa
của ta đói bụng, ta làm chủ, mời Nhị Hoàng tử dùng bữa.”
Ngọc Vô Thụ gật đầu, rảo bước tiến tới hiệu ăn trước, yêu cầu lão bản tìm gian phòng riêng để nói chuyện.
La Chẩn thở dài, cùng phu quân theo sát phía sau. Ai cũng có lòng trắc ẩn, thần thái và hình dáng của Nhị Hoàng tử lúc này làm cho La Đại tiểu thư không nỡ lòng bóc lột nên đành phải để bản thân tốn kém thôi. Ngay cả
Chi Tâm vốn xưa nay luôn canh cánh canh chừng Ngọc Vô Thụ cũng không tỏ
vẻ phản cảm như bình thường, an an ổn ổn ôm nhi tử cùng ngồi bên cạnh.
“Khởi nhi nàng thật sự muốn thành hôn ư?”
Người đối diện mắt đầy tơ máu khiến La Chẩn không đành lòng nói ra chữ “đúng”, mà vẻn vẹn dùng cái gật đầu để trả lời.
Ngọc Vô Thụ nhăn mặt đầy đau lòng, “Đại tỷ, ngài luôn luôn nhìn rõ mọi
chuyện nhất, ngài xem, ta và Khởi nhi đi đến nông nỗi này là do ai sai?”
La Chẩn lắc đầu thở dài, “Đều sai, một mối tình dù thành hay bại xưa nay đều không phải là chuyện của riêng một người.”
“Đã tới mức không thể vãn hồi rồi ư?”
“Nhị Hoàng tử.” Nam nhân trước mắt đủ xứng đáng với hai chữ “Vĩ đại”, có
quyền thế nhưng chưa bao giờ cậy quyền ỷ thế, kết giao cùng Khởi nhi
bằng toàn bộ tâm ý, ánh mắt ít khi thay đồi mà nhìn ngang liếc dọc, mà
chỉ vì một khắc thay đổi kia lại đổi lấy việc trái tim Khởi nhi không
thể chấp nhận được, cái giá phải trả có thể nói là lớn đến thê thảm, vậy thì nên thông cảm cho hắn một chút. Huống chi, hắn đã gọi mình một
tiếng “Đại tỷ”, nàng nên lựa lời mà khuyên.
“Nếu như là một nữ
tử khác, điều kiện tiên quyết chỉ cần là có tình cảm với ngươi, thì khi
ngươi trở lại chắc có lẽ sẽ đầy vui mừng mà hợp lại với ngươi. Nhưng
Khởi nhi mẫn cảm hơn người, tinh tế hơn người, nên trong những năm ngươi rời đi, vì muốn quên được ngươi mà nàng phải dùng hết tất cả những nỗ
lực của bản thân.
Trong suốt thời gian đó, nàng không biết đã
phải vượt qua cõi lòng tan nát và tinh thần tổn thương bao nhiêu sâu,
hết ngày này đến ngày khác, hết năm này sang năm nọ, nhưng khi đã qua
được khoảng thời gian đau thương đó thì ngươi lại trở lại. Muốn trái tim nàng không hề có chút khúc mắc nào mà lao ngay vào vòng tay của ngươi,
thì làm sao nàng có thể giải thích một cách công bằng cho những giày vò
đau xót chính mình đã trải qua?
Mà ngươi lúc này lại dùng biện
pháp… không thích hợp nhất để thử tâm tình của nàng, chính vì vậy mới
trực tiếp đẩy nàng vào trong lòng người khác, Vô Thụ, ngươi và Khởi nhi
tình không phải không sâu, mà là duyên quá mỏng.”
‘Tình thâm,
duyên mỏng’. Có bao nhiêu đoạn nhân duyên không có kết quả, đến cuối
cùng chỉ đành dùng bốn chữ này để giải thích, nhưng có ai muốn một ngày
nào đó nó sẽ rơi xuống đầu mình đâu. Tay phải Ngọc Vô Thụ nắm chặt thành quyền, cúi đầu giấu nỗi đau trong lòng.
“… Đại tỷ, Vô Thụ cáo
từ!” Hắn lảo đảo đứng dậy, bước chân mặc dù như vô hồn nhưng lại nhanh
đến không kịp ngăn lại. Chỉ sợ trễ một bước, một nam nhân thế mà lại rơi nước mắt vì đau lòng ngay trước mặt người khác.
“Aiz —” La Chẩn thở dài, vì một đôi thiếu niên nam nữ này mà nàng đã than thở không biết bao nhiêu lần rồi?
“Nương tử, Thụ Thụ hình như không tốt nha.” Chi Tâm nói.
“Đúng vậy, hắn thật không tốt.” Trong tình yêu tay ba, cuối cùng luôn luôn có một người không vui rồi.
“Nương tử, Thụ Thụ hắn…”
“Mẹ, Bảo Nhi đói, Bảo Nhi muốn ăn cơm, Bảo Nhi muốn ăn cơm!” Bảo Nhi ôm bụng nhỏ thì thầm liên tục. Phu thê La Chẩn vội vã hầu hạ ông trời con này
nên tạm thời vứt vấn đề của người bị tổn thương ra sau đầu.
***
Tuy là gả con gái đi nhưng con gái con rể sau khi thành hôn vẫn ở trong
phủ, không những không giảm nhân khẩu mà còn tăng thêm, đương nhiên là
một việc vui rồi. Vào một ngày hoàng đạo nửa tháng sau, La phủ được
trang hoàng đổi mới hoàn toàn nổi chiêng gióng trống vang trời, đại môn
rộng mở nghênh đón khách quý. Hầu hết những người phú quý tại thành Cao
Duyên đều tụ tập đầy đủ ở sảnh đường, hầu hết là đến để cùng chia xẻ
không khí vui mừng này.
Phương Tốn vận một bộ hỉ phục làm nổi
bật vẻ rực rỡ tuấn tú, được vây quanh bởi nhiều quan lại đồng liêu,
chuyện trò vui vẻ, vui mừng tiêu sái.
Có người vui mừng, lại có người sầu khổ.
Cũng cùng thời khắc đó, bên trong phủ Nhị Hoàng tử, Ngọc Vô Thụ cầm bầu rượu điên cuồng uống, không vì gì khác mà chỉ muốn mình sẽ say khướt đến vô
cảm để quên đi nỗi đau đớn đang vặn xoắn trong cõi lòng, bởi bên kia thì ồn ã vui mừng còn mình thì ở đây gặm nhấm sự tịch mịch cô liêu.
“Vô Thụ, đệ đang làm cái trò gì vậy?” Đại Hoàng tử đạp cửa mà vào, bị mùi
rượu xông ngay vào mặt mà xoắn chặt hai hàng lông mày, đến khi quét mắt
thấy đệ đệ ngồi một đống cạnh bàn vẫn liên tục đổ rượu vào miệng không
ngừng thì sắc mặt càng trở nên khó coi vô cùng, “Vì một nữ nhân mà ngươi lại hành hạ mình đến độ này hay sao?”
“… Đại ca… Huynh đã đến rồi, thật tốt… Mau mau đến đây uống cùng Vô Thụ một chén… Mau…”
“Vô Thụ!” Đại Hoàng tử vung tay áo quét sạch những vò rượu đang đặt trên
bàn, tay còn lại đánh bay bầu rượu đang trên tay đệ đệ, nhìn một đám hạ
nhân đang lấp ló ngoài cửa quất lên, “Các ngươi còn đứng đực ra đó làm
gì, sao còn không tiến vào dọn dẹp đi? Quăng hết tất cả bầu rượu, đem
chút nước sạch vào đây!”
Bọn hạ nhân nghe lệnh, có người lấy
chổi quét dọn sạch sẽ đống hỗn độn trên đất, có người bưng nước sạch tới để rửa mặt, lúc muốn khuân đi đám vò rượu trước đó mang vào theo lệnh
của chủ tử thì lại bị chủ tử tìm mọi cách ngăn trở.
“Đem đi hết
cho ta! Đem đi! Một chút cũng không cho chừa lại!” sắc mặt Đại Hoàng tử
xanh đen, dùng cả hai tay để ôm chặt đệ đệ say rượu nên sức lực lớn vô
cùng, “Vô Thụ, đệ nhìn đệ đi, vì một nữ nhân mà hành hạ mình thành nông
nỗi này, nhìn xem còn chút uy nghi nào của Hoàng gia không?”
“Đệ không cần Hoàng gia, không cần uy nghi, đệ muốn Khởi nhi…” Ngọc Vô Thụ
không có vò rượu có thể ôm, mất đi một điểm dựa vào, bèn quay qua ôm lấy huynh trưởng, “Đại ca, đệ muốn Khởi nhi… Đệ muốn Khởi nhi…”
Đại Hoàng tử đỡ lấy bả vai trống rỗng vô hồn của hắn, quát lớn: “Muốn nàng
thì cướp nàng về! Ta sẽ đi ngay bây giờ, xem ai dám ngăn cản ta! La gia
có bản lãnh lớn hơn nữa thì liệu có lớn hơn Hoàng gia không?”
“… Đừng đừng!” Ngọc Vô Thụ lắc mạnh đầu, bởi vậy lại càng làm cho mình
thêm mơ mơ hồ hồ hơn, “… Đệ không thể để cho Khởi nhi khổ sở… Đệ muốn
Khởi nhi cười… Đại ca, đệ muốn làm cho Khởi nhi vui vẻ!”
“Thằng
ngốc nhà ngươi, muốn nàng vui vẻ nhưng lại để cho chính đệ không vui vẻ
sao? Đệ không đi, đại ca đi, đại ca thay ngươi cướp người cướp về!”
“Không được!” Dùng toàn lực ôm lấy cánh tay huynh trưởng, “… Nếu đại ca thương tồn Khởi nhỉ, Vô Thụ sẽ không quen biết đại ca nữa…”
“Đệ… Một
khi đã như vậy, đệ tỉnh ngay lại cho ta!” Đại Hoàng tử tránh ra được,
cầm chậu nước sạch trên bàn xoay lại đổ ụp xuống, không thèm bận tâm là
làm vậy thì mình cũng dính ướt nhẹp, “Nếu không muốn cướp, vậy buông tha đi, còn không buông được… thì đại ca liền chém đệ!”
Ngọc Vô Thụ vuốt xuống một đầu đầy chất lỏng lạnh lẽo, thần trí khôi phục thanh
tỉnh được ba phần, “… Đại ca, huynh đáp ứng đệ, không được đến quấy
nhiễu La gia, đáp ứng đệ đi!”
“Vô Thụ…”
“Đáp ứng đệ đi!” Hắn nhanh tay túm được vạt áo của huynh trưởng, “Huynh thề đi, không đến quấy nhiễu La gia và Khởi nhi!”
“… Được, được,được!” Đại Hoàng tử đau lòng nhưng đành chịu, không hiểu tại sao tình yêu nam nữ nơi Hoàng gia cạn mỏng vô tình đến thế mà lại có
một nam nhân si tình như vậy. “Ta đáp ứng đệ, nhưng đệ cũng phải đáp ứng ta, tỉnh lại cho ta, không thể tiếp tục chà đạp bản thân nữa.”
“Được!” Ngọc Vô Thụ cười ngây ngô một tiếng như đứa bé, buông huynh trưởng ra, “Sau khi trở về, Vô Thụ sẽ tỉnh lại!”
“Đệ đi đâu vậy?” Đại Hoàng tử xoay lại bắt lấy hắn.
“Nơi Ngũ Cốc Luân Hồi.”
“Xì, đi nhanh đi!” Đại Hoàng tử tức giận đẩy hắn một cái.
Dĩ nhiên, nếu đáp án là hỉ đường La gia, hắn vạn lần sẽ không thả người, nhìn cảnh mà thương tâm thì cần gì phải đến?
Đại Hoàng tử nghĩ thế, nhưng một khắc đồng hồ sau, thị vệ tùy tùng của hắn
kêu lên sợ hãi bồ nhào vào quỳ rạp xuống: “Điện hạ, nhanh đi ra ngăn Nhị Hoàng tử lại, Nhị Hoàng tử cỡi bảo mã của ngài không biết đi nơi nào,
ngài ấy đã uống đến thân mình không vững, con ngựa của ngài lại nổi danh hoang dã, trừ ngài ra thì chẳng chấp nhận ai…”