“Vô Thụ, nói đi liền đi một mạch nhiều năm như vậy, nếu lúc này mà không làm mừng thọ năm mươi cho Quốc Hậu thì sợ là ngươi vẫn chưa quay lại
không chừng?” Trên lầu của quán trà bên đường, gương mặt như ngọc khi
xưa giờ đã có thêm một bộ râu, khóe mắt nhiều thêm vài nếp nhăn, các
ngón tay nắm một ly trà xanh, Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp cười hỏi nam tử
trẻ tuổi ngồi đối diện.
Giống người kia bị năm tháng thời gian
mài mòn thay đổi, Ngọc Vô Thụ cũng đã bớt đi vài phần thanh thoát, nhiều hơn một chút sự chững chạc, lắc đầu: “Sớm biết vùng biên giới đó có thể sống an ổn, nên không thường quay về kinh đô.”
Ngọc Vô Thụ thờ ơ mỉm cười, “Tấn Vương thúc cần gì phải cười Vô Thụ? Tấn
Vương gia phong lưu phóng khoáng ngày xưa giờ lại ru rú trong nhà, rời
xa mọi cuộc vui, chẳng phải cũng giống vậy thôi đó sao?”
Ngọc
Thiên Diệp hơi buồn, lắc đầu thở nhẹ, “Hỏi thế gian tình là gì, thẳng
dạy hồn người mộng hướng theo. Nếu được trở về thời khắc đó, ta vẫn
nguyện lòng quen biết Phạm Dĩnh, chẳng sợ biết rõ là ngày sau sẽ đau
thắt gan đứt ruột.”
Nếu trở về thời khắc đó… Ngọc Vô Thụ hạ mi giấu mắt, phiền muộn vô hạn.
Tấn Vương Thúc nhắc tới Phạm Dĩnh, hắn phải mất một lát mờ mịt suy nghĩ mới tìm ra được từ trong ký ức một gương mặt tuyệt sắc, mới nhớ lại Tấn
Vương thúc chính bởi vì nàng mà từ bỏ cả bụi hoa, nhớ lại chính mình
cũng từng đàm thơ luận từ, trò chuyện rất hòa hợp cùng nàng. Thế nhưng
năm đó, bản thân sao lại ngu ngốc đến thế để đến nỗi chỉ vì một phần nam tính tinh khiết đột nhiên cảm thấy tán thưởng nàng mà đau thương đánh
mất cả kiếp này?
Nếu trở về thời khắc đó, hắn nhất định sẽ quay
bước chân đuổi theo tiểu nhân nhi, sẽ dắt tay nàng, sẽ nói với nàng: từ
đầu đến cuối, trong lòng hắn yêu chỉ một mình nàng.
Năm đó, dưới ảnh hưởng của thói kiêu ngạo ngông nghênh, hắn rời xa kinh đô bởi nghĩ
như thế là tốt lắm, rồi sẽ vượt qua được quá khứ thôi. Thế nhưng nhiều
năm trôi qua, thời gian cứ chậm rãi đi qua trước mắt, khi hắn tỉnh thì
nhất định phải nhớ đến nàng, khi hắn mơ thì trong mộng cũng là nàng, mở
mắt là nàng, nhắm mắt là nàng, nhìn nước cũng thấy nàng…
Có khi
đêm dài không ngủ, ngồi dưới ánh trăng bên cửa số, nhìn thấy khuôn mặt
xinh đẹp từ từ hiện ra trước mắt, vươn tay, vẻn vẹn chỉ cảm thấy được
từng cơn gió lạnh xuyên qua giữa những ngón tay… Người nọ lưu lại cho
hắn không chỉ là nhớ nhung không ngớt, mà còn có tương tư đến thấu
xương.
Nhưng chính bởi vì tương tư càng sâu thì càng không dám
trở về. Chỉ sợ sau khi trở về phải đối mặt với tình huống La Khởi có một người xa lạ nào đó làm phu quân. Mắt không thấy thì hắn vẫn còn có thể
nhớ nhung không thôi thiên hạ xinh đẹp trong lòng, nếu thấy sờ sờ trước
mắt thì làm sao mà chịu nối?
Nhưng, vẫn đã trở lại đấy thôi.
“Sau khi ngươi trở về đã tới thăm La gia Tam tiểu thư rồi chứ?”
Ngọc Vô Thụ lắc đầu, “Nàng… sao rồi?” Phụ hoàng không tiếc lấy thánh chỉ
truyền lệnh buộc hắn quay lại vùng đất này. Bởi thế, hắn đã chuẩn bị chu đáo để đối mặt với những việc có thể khiến hắn không chịu nổi, hay là
những tra tấn mà hắn có thể phải trải qua.
“Nàng…” Ngọc Thiên
Diệp đang định nói thì chợt nghe dưới đường một làn sóng tiếng ồn ào.
Hai người theo bản năng nhô đầu ra ngoài cửa số nhìn xem chuyện gì.
Tất cả các cặp mắt của dân chúng đều tập trung trên người một thiếu niên,
nhìn thấy rất rõ ràng hai tròng mắt đầy thâm tình, tay giơ lên bó hoa
rồi bỏ vào cánh tay của nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nhất. Nữ tử này đầu
tiên là nhìn xuống như có vẻ thẹn thùng, nhưng khi đôi mắt như hồ thu
kia từ từ ngước lên thì cùng người nam tử bên cạnh nhìn nhau đầy vẻ bất
đắc dĩ…
“La Tam tiểu thư cũng sắp đến tuổi hai mươi rồi mà vẫn
có vị thế tốt như vậy, không hổ là nữ nhi La gia.” Bàn kế cận cách một
màn trúc có giọng nói châm biếm của khách uống trà cất lên.
“Ngươi ghen tỵ chứ gì? Cưới được nữ nhi La gia thì không chỉ có được giai nhân như hoa như ngọc, mà còn có thể có một gia sản mấy đời không cần lo
lắng, nếu ngươi có bộ dạng tuấn tú như Thành Thủ người ta, cũng đạt được Trạng Nguyên hay tiến sĩ gì gì đó, tệ lắm thì cũng có thể cưới thiên
kim tiểu thư làm vợ.”
“Nhảm, nữ nhi La gia bộ dễ cưới như vậy
sao? Ai trong các nàng cũng đều là hoa có gai cả, đâm chết người cũng
không đền mạng! Những người kia không nói nữa, chỉ cần nói tới La Tam
tiểu thư thôi, những người dám lôi kéo chú ý của nàng là ai chứ? Năm xưa có đường đường là Nhị Hoàng tử ái mộ, mặc dù không tới đâu, nhưng ngay
sau đó lại có một vị thương nhân giàu có nứt đố đổ vách ở Hàng Hạ chăm
chỉ đến cầu hôn, hiện tại lại thêm vị Thành Thủ phóng khoáng lạc quan
này nữa, có ai trong những người này là kẻ dễ bắt nạt…”
“Nàng chưa
thành hôn, vẫn là khuê nữ.” Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp đã không còn là
Vương gia cuồng vọng lỗ mãng kiêu căng nhàn hạ năm đó nữa, chỉ mong điệt nhi đừng khổ sở vì tình giống như mình, chỉ nguyện nhân gian này bớt đi một nam nhân phóng khoáng lại oán hận nữ nhi.
“Khởi nhi… chưa
thành hôn?” Sắc mặt Ngọc Vô Thụ đầu tiên là mờ mịt, sau đó vẻ mừng rỡ
như điên thay thế cho vẻ buồn rầu trầm trọng trải qua nhiều năm đè áp
giữa lông mày, nội tâm nhảy nhót hân hoan vô cùng, Khởi nhi không có lấy người khác, Khởi nhi vẫn đang là tiểu cô nương độc thân, Khởi nhi… Hắn
còn có cơ hội, còn có cơ hội vãn hồi tình yêu kiếp này của mình!
“Khởi nhi…” hắn thậm chí không thể bình tĩnh mà xuống lầu theo đường nhỏ bình thường, mà leo trèo bấu víu cửa số thả người xuống, hướng về phía chỗ
sóng người bắt đầu chuyển động mà đi tới, thẳng tìm tới chỗ Phương Tốn
vừa rời đi.
***
Triều Ninh tiếp nhận cành hoa hồng vừa
mua được từ người bán hoa, trước mặt La Khởi vui cười nói: “Tam tiểu
thư, tặng cho ngươi.”
La Khởi tức giận liếc xéo tên bạn xấu này, “Nếu ta chưa gả Hiệt nhi ra ngoài thì lúc này sẽ lập tức kêu nàng đánh
các hạ một trận sướng tay.”
“Tam tiểu thư quá tàn nhẫn rồi, tại
hạ đang thay Tam tiểu thư tích góp nhân khí, Tam tiểu thư nên cười tươi
mà tiếp nhận mới phải.”
Thích xem náo nhiệt đến thật cao hứng
rồi phải không? Đôi lông mày cong của La Khởi nhíu nhíu, nhận hoa, rồi
thình lình giữ chặt một ‘người đẹp hết thời’ đang đứng bên cạnh, “Tỷ tỷ
à, vị công tử này tài mạo hơn người, dùng hoa diễn tình, hy vọng vui
lòng nhận cho.”
“Khởi nhi ngươi…” Triều Ninh cứng lưỡi.
Triều công tử khéo léo đến thế mà giờ lại đâm ra ngơ ngác, vị tỷ tỷ được tặng hoa nên hai gò má trở nên đỏ thắm đã tiến sát lại, “Không biết công tử
đại danh quý tánh gì, nhà ở nơi nào, trong nhà còn cha mẹ hay không,
thiếp có thể dệt, có thể thêu, có thể viết chữ, có thể mãnh lực trên
phòng lớn, tuyệt luân trong phòng bếp…”
Triều Ninh muốn chạy
trốn nhưng một góc vạt áo đã rơi vào trong tay đối phương, “Ta đã nhất
kiến chung tình đối với công tử, sinh lòng ái mộ, đời này kiếp này tất
nhiên không rời không xa, sinh tử đều theo chồng, trung trinh như một,
giúp chồng dạy con, sinh con dưỡng cái…”
Ngay lập tức, Triều
công tử đồ mồ hôi lạnh trên trán, toàn thân xấu hổ. Tam tiểu thư thì
quay mặt sang hướng khác, đầy vẻ muốn cười mà ráng nhịn. Đang hết sức
vui vẻ không thôi thì chợt nghe tiếng hét lớn truyền tới từ đỉnh đầu.
“Mau tránh ra!”
Đó là…
La Khởi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đột nhiên trợn lên: Ngọc Vô Thụ?… Ngọc Vô Thụ từ trên trời giáng xuống?
Nhưng theo hướng tiếng hét vừa rồi rõ ràng là thấy Ngọc Vô Thụ đã đang tiến
đến, mũi chân dừng trên đỉnh đầu một người đi đường, người nọ chưa kịp
phản ứng đã đổi đến đầu vai một vị khác, mượn lực bày thế như thế, tìm
một khe bất kỳ để một mực thẳng tiến đến nơi này.
“Ngươi là…” Thiệt hay giả? La Khởi còn đang hoài nghi hai mắt của mình, một vòng ôm cách biệt đã lâu đã ôm nàng vào trong.
“Khởi nhi, Khởi nhi, Khởi nhi, Khởi nhi…” khoảnh khắc này, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể gọi ra hai chữ này.
“Ngươi… Ngọc Vô Thụ?” Vì muốn xác định, La Khởi đã vài lần muốn đẩy người ra
khỏi khuôn ngực này, nhưng đều bị hắn sống chết đè lại.
“Khởi
nhi…” Nàng chưa lập gia đình, chưa thuộc về người khác, hắn còn có tư
cách đoạt lại nàng, có cơ hội tìm về tình yêu say đắm duy nhất kiếp này, thật tốt, thật tốt, thật tốt…
Bên kia, Triều Ninh thật vất vả
mới đoạt lại được một góc vạt áo của mình, đang lúc nhanh chân chạy điên cuồng, quay đầu thoáng nhìn thấy La gia Tam tiểu thư đang trong hình
huống khó xử thì không khỏi vui vẻ ra mặt: ha ha, náo nhiệt tới nữa? Xem ra, lần này đi Ngọc Hạ thật là mở rộng tầm mắt à nha.
Đêm đó,
gia yến của La gia quả thật náo nhiệt, mấy con rể từ nơi khác đến tham
gia, cả sảnh đường rực rỡ, nhưng dòng khí lưu chuyển lại đầy mờ ám.
Trong tiệc rượu, Lương Chi Tâm vừa ăn cháo thịt, vừa hỏi nương tử đang lau miệng cho hắn: “Trân nhi, Khởi nhi thích ai vậy?”
“Tướng công thấy sao?”
“Chi Tâm không biết, nhưng mà Chi Tâm chỉ thích Trân nhi, Trân nhi tốt nhất, Trân nhi chỉ thích Chi Tâm!”