“Khởi nhi, muội đang ngồi đây mơ mộng cái gì vậy?”
“Tỷ tỷ?” La Khởi ngước đôi mắt long lanh giờ đã đầy sương mù lên, “Muội
sợ…” sợ cái gì? Sợ loại tình cảm này một khi trả giá, thì trái tim sẽ
không thể nằm trong tầm nắm giữ điều khiển của mình nữa rồi?
“Nếu muội sợ một tương lai không thể đoán trước, thì có thể tiếp tục chần
chừ không quyết định, bởi lẽ không ai có thể đoán trước được tương lai
cả. Tỷ tỷ không thể cho muội một kết luận chính xác được, nhưng tỷ xem
ra, hiện tại Ngọc Vô Thụ đối với Khởi nhi hoàn toàn là một lòng đối đãi
chân thật.” La Chẩn biết mình cũng không cần nói nhiều. Khởi nhi không
phải là người không có chủ kiến, mà chỉ là tâm tính không mạnh mẽ can
đảm giống Đoạn nhi, nhưng một khi đã nghĩ thấu đáo là mình muốn gì thì
sẽ dễ dàng tiến bước không ai cản được.
“Muội hiểu rồi!” Khuôn
mặt nhỏ nhắn của La Khởi sáng ngời, thần sắc toả sáng, “Tuy rằng tương
lai cũng quan trọng, nhưng hiện tại lại vô cùng trân quý, nếu không nắm
chắc được hiện tại thì cũng không thể nào nói được tới tương lai. Muội
muốn trái tim thật tình của hắn lúc này!”
Đến lúc này, trái tim của La Tam tiểu thư đã trao cho Nhị Hoàng tử.
***
Một khi những nghi kỵ của thiếu nữ về mối tình đầu đã được khai thông,thì
sẽ không che đậy dấu diếm tình ý ngập tràn của mình nữa, cắt may quần áo đẹp cho hắn, xỏ kim thêu áo cho hắn, trường bào, túi thêu, khâm sức,
dây đeo ngọc bội… khắp nơi đều là những vật mà nàng dụng tâm dụng sức,
vận dụng sở trường, nỗ lực quan tâm không chút tiếc rẻ đối với người
trong lòng, đây là phương pháp yêu say đắm của Tam tiểu thư.
Mà
cũng phải nói nhu tình mật ý như thế nhất nhất khiến cho Ngọc Vô Thụ cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Mỗi ngày, điều mà hắn chờ mong nhất sau khi
mở mắt thức dậy chính là thiên hạ xinh đẹp kia sẽ cho hắn một điều vui
mừng kinh ngạc nào nữa đây, sau đó lại vắt hết óc để suy nghĩ xem làm
sao khiến cho giai nhân vui lòng.
Làm khách xứ lạ, không có
trách nhiệm ràng buộc, không có người khác nói chuyện phiến, hai người
trải qua mấy ngày này ở Hàng Hạ quốc như một đôi thần tiên quyến lữ.
Nhưng mà, nước khác mặc dù tốt nhưng cuối cùng cũng phải về nước mình.
Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cùng nhau hồi hương, suốt đoạn đường này, ngắm núi núi càng yên tĩnh, nhìn nước nước càng trong, non xanh nước biếc, tay
trong tay đứng ở đầu thuyền, hai trái tim cùng đập một nhịp, những suy
nghĩ hứa hẹn với nhau, tất cả tình ý đều lưu chuyển trong hai đôi mắt.
Chỉ mong đường chung không chấm dứt, chỉ mong thời gian ngưng tụ, chỉ
mong phút chốc đã bạc đầu. Nhưng mà chung đường có dài nữa đến thế nào
thì cũng phải chấm dứt.
Thuyền đến bờ, người về đến cố hương,
chia tay lưu luyến, nhưng đặt chân về đến cửa nhà thì mọi việc đều dồn
lên đầu. Năm ngày sau, sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa, hai nỗi tương
tư mới trỗi dậy.
Ngọc Vô Thụ vẫn không che không dấu như trước,
đến nhà viếng thăm, mục đích là muốn tuyên cáo với thiên hạ rằng: con
gái thứ ba của La gia là sở hữu của Nhị Hoàng tử hắn, người khác đừng mơ ước.
Trước sau như một là phong cách của Nhị Hoàng tử, suông
đuột thẳng thắn, chỉ có điều khác biệt là bây giờ trước mặt đã có giai
nhân đáp lại, không còn là chuyện chỉ có một người trong trò chơi tình
ái của hắn nữa.
Ai trong thành Cao Duyên thành cũng nói, La gia
kinh doanh to lớn, vốn dĩ đã nhiều tiền lắm của, nay, có nữ nhi lấy được người có địa vị cao quý, càng cao thêm một bậc.
Hôm nay, Ngọc
Vô Thụ vẫn đang đảm đương công việc quản sự phòng thu chi ở cửa hiệu
chính của La gia, mới được nửa buổi thì bị một đạo lệnh bài của phụ
hoàng truyền gọi về cung, khi hắn chạy vội về đến bên ngoài ngự thư
phòng thì tiểu thái giám trông coi bên ngoài cửa trưng vẻ mặt lấy lòng
và âm thanh lén lút tiếp cận: “Nhị Hoàng tử, ngài đừng vội đi vào, Xương Lương vương đang ở trong.”
“Xương Lương vương?” Ngọc Vô Thụ nhướn một bên mày, “Thì sao?”
“Ai da, Nhị Hoàng tử à, ngài muốn nô tài chết à, ngài quên Xương Lương vương là gì của ngài ư?”
“Còn là ai nữa chứ? Là một thần tử mà thôi.”
“Vậy…” Nói như vậy cũng đúng, nhưng hình như Nhị Hoàng tử đã quên là còn một
thân phận khác rồi chăng? “Về chuyện công mà nói, ông ấy đương nhiên là
thần tử của ngài, còn nói về việc bối phận, thì ông ấy vẫn là nhạc phụ
tương lai của ngài, đúng không?”
Nhạc phụ… Cũng may là nô tài
này đã nhắc nhở hắn. Sau khi về kinh, đầu tiên là hắn bẩm báo với phụ
hoàng và mẫu hậu về việc Thiều nhi đã có được một cuộc sống tân nương
nhận hết sủng ái, tiếp sau đó là quay cuồng với một đống tấu chương mà
bận rộn hết hai ngày đêm, sau khi kiếm được một chút thời gian thì hắn
gấp gấp không đợi được nữa mà chạy tới thăm hỏi Khởi nhi, bởi vậy nên
quên mất một chuyện đại sự đến thế. Cũng may, hắn còn chưa tìm ông ta,
ông ta đã tự tìm tới cửa trước. Bằng không, một Vương gia rảnh rỗi thua
kém đến đây gặp phụ hoàng làm chi?
“Nhìn bộ dạng này của ngươi chắc là đã biết Xương Lương vương đến đây vì chuyện gì rồi phải không?”
“Nô tài không dám nói bậy…”
“Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt bổn vương, rốt cuộc ông ta nói gì với phụ
hoàng?” Thuận tay ném một thỏi bạc qua, “Nói mau, nhân lúc bổn vương còn kiên nhẫn.”
“Nô tài cảm tạ Hoàng tử ban thưởng.” Tiểu thái giám cất bạc vào trong lòng, rồi còn giả bộ thần thần bí bí đảo mắt nhìn
khắp nơi một cái, “Aiz, còn chuyện gì nữa ngoài chuyện tố cáo ủy khuất
với Hoàng thượng. Nói tới nói lui toàn là những câu kể lể chuyện Quận
chúa cả ngày dùng nước mắt rửa mặt thống khổ ủy khuất vạn phần ra sao.”
“Thú vị thật.” Ngọc Vô Thụ sờ cằm cười, “Bổn vương tới ngồi trong hậu điện
trước cái đã, lúc Xương Lương vương đi ra, ngươi đánh động lớn một
chút.” Hắn cũng nên bái kiến cái vị vĩnh viễn không trở thành nhạc phụ
trong tương lai này một chút, không phải sao?
Tiểu thái giám
thưa dạ đồng ý, Ngọc Vô Thụ đến hậu điện uống trà ngồi đợi. Sau khoảng
hai bình trà, mái hiên bên kia truyền đến cái giọng the thé của tiểu
thái giám hô ứng: “Xương Lương vương, ngài phải đi rồi à?”
“Đúng vậy, làm công công phải cực khổ rồi.”
“Vương gia mới cực khổ, Vương gia ngài đi thong thả, Vương gia ngài cẩn thận bậc thang, Vương gia ngài…”
Ngọc Vô Thụ nhét vào trong miệng một góc món điểm tâm ngọt rồi mới đảo chân bước ra cửa điện.
“Nhị Hoàng tử, ngài đã tới.” Tiểu thái giám lên tiếng.
Đang cắm cúi bước đi, Xương Lương vương nhanh chóng ngẩng mặt lên, khi thấy
vẻ mặt cười nhạt của người tới sau, vén tay áo hành lễ, “Vi thần bái
kiến Nhị Hoàng tử.”
“Miễn, vị này…” Mày nhíu lại ra vẻ suy tư, “Là Xương Lương vương đúng không?”
“… Đúng là vi thần.”
“Tiến cung có chuyện gì?”
“… Lâu ngày thần chưa gặp mặt Quốc Quân, nên đặc biệt đến bái kiến.”
“Khen thay tấm lòng trung thành, Xương Lương vương đi thong thả.” Gật đầu
chắp tay ngênh ngang bước qua, nhưng mới qua được hai bước thì bỗng quay đầu, “Xương Lương vương không thuận tiện đề cập với phụ hoàng chuyện
hôn sự của lệnh ái đấy chứ?”
Xương Lương vương hơi chấn động.
“Bổn vương đơn giản nói trắng ra nhé, hôm nay trở về phủ, chi bằng ngài vắt
óc nghĩ ra một lý do gì đó để từ chối hôn sự này, tránh việc trì hoãn
thanh xuân của lệnh ái. Bất kể ngài tìm lý do giải thích đầu thừa đuôi
thẹo gì, cho dù là nói bổn vương thành một kẻ phóng đãng dốt nát không
công rồi nghề cũng đều được, bổn vương đều chấp nhận, cũng cam đoan sẽ
không làm khó Xương Lương vương Phủ nửa phần. Ta nghĩ, lời này đủ sáng
tỏ rồi chứ nhỉ?”
Sáng đến nỗi không thể tỏ hơn. Nét mặt già nua
của Xương Lương vương co rúm lại, nhịn xuống một hơi giận dỗi, nói: “Nhị Hoàng tử, tiểu nữ tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là một tiểu thư khuê các đủ khả năng ngồi bàn tiệc lớn, vì lẽ gì mà lại
rước lấy sự ghét bỏ của ngài như vậy?”
Ngọc Vô Thụ thở dài một
tiếng, vỗ vỗ bả vai của vị lão vương này, “Hóa ra lời bổn vương ngài
nghe được nhưng không hiểu được. Về dung mạo, xuất thân, giáo dưỡng,
lệnh ái đều thuộc hàng thượng thừa, được mẫu hậu khen không dứt miệng,
bổn vương cũng hâm mộ. Nhưng cái chính là: nàng không thích hợp với bổn
vương.”
“Ngài là Hoàng tử, cho tới bây giờ vi thần chưa hề nghĩ đến chuyện buộc ngài chỉ có một mình tiểu nữ làm chánh phi…”
Nghe không hiểu có phải không? “Lệnh ái đồng ý làm sườn phi sao?”
“… Cái gì?” Sắc mặt Xương Lương vương chuyển từ trắng sang hồng, “Ngài…”
“Không thể phải không?” Ngọc Vô Thụ cười nói: “Lệnh ái không thể chịu ủy khuất này, bổn vương chẳng lẽ lại có thể ủy khuất người yêu trong lòng mình?”
“Nhị Hoàng tử cùng tiểu nữ đã có hôn ước từ trước…”
“Cho nên, bổn vương vừa xin ngài giải trừ nó đấy thôi.” Ngọc Vô Thụ thu lại ý cười trên môi, ra vẻ cười như không cười, “Ngài yêu cầu thì thích hợp
hơn so với bổn vương yêu cầu, phải không?”
Mặt Xương Lương vương trắng xanh như tờ giấy, thất vọng suy sụp loạng choạng bước đi. Ngọc Vô Thụ vái chào thật lòng rồi cười dài đi vào bái kiến phụ hoàng.