Si Tướng Công

Chương 13: Giận vì quân nâng

“Diêu tiểu thư ạ, nàng là chất nữ bên nhà Nhị phu nhân. Bất quá, nhắc tới cũng đúng dịp, ngày đó Đại thiếu gia ra cửa tìm Thiếu phu nhân, lại gặp Diêu tiểu thư từ trên xe ngựa té xuống, cứu Diêu tiểu thư trở về. Diêu tiểu thư lại đang định tới đây thăm cô cô. Thì ra mọi người đều là thân thích…” Phinh nhi từ lúc hỏi thăm đến nữ tữ kia, bất luận chuyện lớn nhỏ, líu ríu bẩm báo xong.

Diêu cô nương, Diêu Y Y, tên rất hay, tướng mạo cũng đẹp. La Chẩn khẽ gảy đàn vài tiếng, “Hoàn Tố, Cô gia ở đâu?”

“Ở phía sau đút cho A Hoàng a Hắc.”

“Mời Cô gia vào đây, bữa sáng hắn dùng quá ít, Phinh nhi em chuẩn bị chút điểm tâm nữa.”

Phinh nhi, Hoàn Tố đáp một tiếng, ai có việc nấy. Nhưng không lâu sau đó, Hoàn Tố trở lại, sắc mặt quái dị, “Tiểu thư…”

“Thế nào? Cô gia không có ở đó?”

“Có ở đó… Chẳng qua là vị Diêu tiểu thư kia cũng ở đó luôn……”

“Cho nên, hắn không tới?”

“Đã tới, nhưng mà nàng cũng theo tớii….”

“Nương tử, nàng tìm Chi Tâm!” Thanh âm thanh thúy của Chi Tâm đã truyền vào, nhảy tới trước ôm lấy nương tử rồi hôn nhẹ, “Chi Tâm thật nhớ nương tử…”

Bọn nha đầu nín cười, La chẩn đã tập mãi thành thói quen, nhưng có ánh mắt của một người khác, nàng cũng không có ý định tập thành thói quen. Nhẹ nhàng vuốt đầu tướng công đang cọ cọ ở trên vai mình, mỉm cười hỏi:

“Diêu tiểu thư tới khi nào?”

Diêu Y Y tràn ra vẻ mềm mại đến tận xương tủy, “Xin chào La tỷ tỷ.”

La tỷ tỷ? “Dường như ngươi nên gọi ta là biểu tẩu?”

“A.” Nụ cười Diêu Y Y có phần thu lại, đôi mắt không sợ hãi không chịu thua kém nhưng nháy mắt biến mất rất nhanh, “Y Y lại sai rồi sao? Y Y rất ngốc, tỷ tỷ đừngtrừng phạt Y Y, Y Y từ trước đến giờ rất ngốc nghếch…”

A, phải không? La Chẩn cười hiền lành mềm mỏng lên tiếng, “Y Y không ngu ngốc, Y Y mau ngồi xuống đi.”

Bình tĩnh mà xem xét, khả năng diễn xuất của vị Diêu cô nương này đúng là không kém. Nếu trong nhà mình không có một người nào đó là La Tam tiểu thư, nàng hầu như sẽ tin. Thiên hạ này, ai có thể am hiểu việc sắm vai vô tội hơn La Tam tiểu thư chứ?

Điểm khác biệt là, khi Khởi nhi thật sự lừa gạt cho rằng mình trong nhà là người ngốc nhất, tinh khiết nhất, yếu đuối nhất, mặc dù khi dùng thủ đoạn thì chưa bao giờ từng nương tay. Mà vị trước mắt này, là đầy bụng tâm cơ, giả vờ ngây thơ, tinh khiết, so sánh với Khởi nhi, cao thấp khác nhau rõ ràng.

“Y Y ngươi không phải sợ, nương tử của Chi Tâm là người tốt nhất trên đời, nương tử sẽ không khi dễ ngươi giống như người ngoài đâu. Ngươi mau tới ăn điểm tâm, cái này ăn rất ngon a.” Chi Tâm đem mứt hoa quả trên bàn đẩy qua, “Nương tử, Y Y là bằng hữu mới của Chi Tâm đó.”

“Có thật không? Rất tốt.” La Chẩn giơ khăn lau đi vết bụi trên má hắn, “Nhanh đi rửa mặt rửa tay, chàng cũng tới ăn đi.”

“Chi Tâm nghe tiểu bảo bảo một chút trước.” Chi Tâm đưa đầu to ghé trên bụng đã tròn trịa của nương tử, “Bảo Bảo, con mau lớn lên, Chi Tâm muốn làm phụ thân….”

La Chẩn nhẹ vuốt mái tóc dài đen mượt tựa nước chảy của tướng công, “Tướng công, nói chuyện cùng Bảo Bảo, không cần tự xưng là Chi Tâm.”

“A, vậy Chi Tâm gọi Chi Tâm là gì?”

“Chàng là phụ thân của Bảo Bảo, khi nói chuyện với Bảo Bảo, dĩ nhiên phải tự xưng là ‘phụ thân’.”

“Chi Tâm biết!” Chi Tâm lại đưa tai dán lên bụng nương tử, “Bảo Bảo, là phụ thân đây, con mau lớn lên, nương tử mới không khổ cực như vậy….”

Khóe mắt đuôi mày của La Chẩn đều mỉm cười, nhưng đuôi mắt vẫn liếc vị Diêu đại mỹ nhân kia. Nếu không có Chi Tâm tuyệt sắc, mỹ nhân này tất nhiên sẽ là một tia sáng chói lọi, nếu có thể che giấu được sự ghen tị vừa lướt qua giữa mi tâm, tất nhiên sẽ làm người ta vừa thấy đã thương.

“La tỷ tỷ, tỷ biết đánh đàn à?”

La Chẩn gật đầu, “Diêu tiểu thư cũng biết sao?”

“Y Y chẳng qua là biết một chút, trước kia nhìn tỷ tỷ gảy, len lén ở một bên học…. La tỷ tỷ, Y Y có thể sờ lên cây đàn này một chút được không? Nó thật là xinh đẹp đó.”

“Y Y cứ sờ đi, nương tử nàng là tốt nhất, nàng sẽ không từ chối đâu.” Chi Tâm thùng thùng chạy đi, ôm đàn lại, thả trên bàn trước mắt “bằng hữu mới” này, “Ngươi mau sờ, ngươi mau sờ đi.”

“Chi Tâm ca ca, ngươi thật tốt.”

“Hắc hắc….”

Vị mỹ nhân này, giả vờ tinh khiết, giả vờ chân thật thậm chí giả vờ ngu xuẩn, là vì tướng công sao?

Quả nhiên thật thông minh. Chi Tâm từ thuở nhỏ bị rất nhiều người chế nhạo, có thể nhận thức được kém người kém cạnh, vì vậy, mỹ nhân này đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, khiến cho Chi Tâm cảm động lây……

Nhưng, lợi dụng tướng công thiện lương nhà mình như thế, nàng rất không thích…

Dây đàn vang lên tiếng thì La Chẩn hơi giật mình.

Thấy mỹ nhân mười ngón tay như búp măng, nhẹ nhàng lướt qua sợi dây, ngón tay hạ xuống khúc nhạc thần tiên khẽ phát. Mỹ nhân thỉnh thoảng đưa ánh mắt xấu hổ, hướng về phía thiếu niên ngọc thụ lâm phong bên cạnh nhẹ nhàng đưa ra cười nụ lúm đồng tiền mềm mại. Hình ảnh kia, hẳn là đẹp như tranh…

Xoảng— “Ai nha…..”

Tiếng vang này, thật đúng là đối nghịch với người đang có nhã hứng đây. La Chẩn quay đầu nhìn lại, “Làm sao vậy?”

“Tỷ tỷ, là muội, mới vừa đụng phải nha đầu đưa thuốc dưỡng thai cho tỷ tỷ, muội nhận lấy, không đề phòng, cho nên đã làm rớt xuống đất…” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khởi tràn đầy hoảng sợ, nhào tới nắm lấy vạt áo của Chi Tâm, “Hù chết Khởi nhi rồi! Khởi nhi thật sợ hãi! Tỷ phu, Khởi nhi thật sợ.”

“Khởi nhi đừng sợ đừng sợ, nương tử sẽ không mắng ngươi, Chi Tâm cũng sẽ không mắng ngươi.” Chi Tâm ra vẻ rất người lớn, vỗ vỗ vai nàng, “Nhưng mà nương tử phải uống thuốc, Bảo Bảo mới có thể lớn lên, nương tử mới sẽ không đau đau….”

Hoàn Tố tiếp miệng, “Không sao, nô tỳ đến phòng bếp sắc lại là được.”

“Nhưng mà Khởi nhi vẫn thật là sợ, vừa rồi tiếng vang kia lớn như thế, Khởi nhi sợ, hu hu, hu hu……”

La Chẩn nhìn Khởi nhi lôi Chi Tâm khóc không ngừng, mà tướng công thiện lương của mình, tất nhiên sẽ hùa theo nàng đi, còn không ngừng an ủi dụ dỗ. Nàng biết tính tình tiểu nhân của nha đầu này cùng Hoàn Tố, tất nhiên cười thầm trong bụng xoắn đến hết cả ruột?

“Trân nhi, Khởi nhi vẫn còn đang khóc, nương tử….”

Nàng không lên tiếng, tướng công của nàng có phải cũng muốn khóc hay không? “Khởi nhi nàng mỗi lần khóc, chỉ cần ăn chút điểm tâm ngọt sẽ tốt hơn.”

“Ách.” Chi Tâm đem mấy cái đĩa điểm tâm vừa mới đẩy tới trước mặt bằng hữu mới, gật đầu ra sức kéo trở lại, “Khởi nhi, ngươi ăn ngươi ăn, đừng khóc. Ngươi tiếp tục khóc nữa, nương tử sẽ đau lòng. Nương tử đau lòng, Chi Tâm cũng sẽ đau lòng nha.”

La Khởi thút thít không ngừng, “…. Hu hu, hu hu, muội muốn tỷ tỷ đánh đàn cho muội nghe…”

“Nương tử đánh đàn?” Chi Tâm thật nhanh đem đàn mang đến, “Nương tử, nàng mau gảy đi!”

La Chẩn than thở trong lòng, tướng công tương lai của Khởi nhi bất kể là nam tử xui xẻo nào, hi vọng sẽ không bị hành hạ quá mức, tiểu nử tử này a.

Ngón tay nhỏ nhắn gảy dây đàn, tiếng chợt vang lên nhè nhẹ, đã nghe như tiếng nước suối chảy róc rách qua khe núi. Từ thấp tới cao, từ chậm đến nhanh, sau đó chậm rãi đi xuống, tuy là gió thu se lạnh lại cảm giác như có gió xuân tràn đầy. Chim khẽ hót, hoa tỏa hương, trong lúc mơ hồ dường như thấy được thỏ chạy trong núi, nai con trong rừng…..

Tiếng đàn dừng lại, âm thanh trở về tĩnh lặng. La Chẩn đẩy cầm, “Hoàn Tố, bưng chén trà cho ta….”

“Oa a, nương tử, nghe hay quá, nương tử, nàng đàn so với Y Y dễ nghe hơn đó, nương tử, Chi Tâm còn muốn nghe!”

Trên bàn ăn sáng, phu thê Lương Thiện hôm nay đột nhiên có mặt. Vả lại trừ Chi Hành, phía dưới còn có một đôi tỷ đệ đang ngồi, vừa thấy nàng liền gục đầu xuống ngực.

La Chẩn bất động thanh sắc (thản nhiên), cúi thân làm lễ ra mắt.

Ngược lại mặt Lương Đức có chút vẻ thẹn: Bất kể nói thế nào, thê tử Nhị đệ từng gián tiếp làm cho con dâu của anh mình bị trọng thương, vốn là mỗi người đã được phân nhà nay đột nhiên xuất hiện, trước đó không có bất kỳ thông báo gì, khó tránh khỏi cảm thấy có lỗi với con dâu hiền lành hiểu chuyện này.

“Chẩn nhi, ngày hôm nay là lễ hội Hoa ở Hàng Hạ quốc chúng ta, theo lệ, cả ngày hôm nay mọi người trong nhà đều phải đoàn tụ ăn mừng. Cho nên, cả nhà thúc thúc con cũng đều tới.”

“Dạ, con dâu đã nghe tướng công nói. Thúc thúc, thẩm thẩm, gần đây có khỏe không?”

“Khỏe, rất tốt. Mau ngồi, mau ngồi, nghe nói cháu dâu đang có thai, không thể đứng lâu, mau ngồi xuống.” Người lên tiếng là Nhị phu nhân Lương Thiện cũng không có bày ra mặt lạnh, ngược lại có nụ cười châm chọc thoáng qua.

“Cảm ơn thúc thúc thẩm thẩm.”

“Chẩn nhi, đến ngồi bên này với mẹ đi. Hôm nay, mẹ cố ý gọi phòng bếp làm cho cơm gạo nếp nắm mà con thích ăn đó, bên trong có nhân xào chua, nếm thử một chút xem có hợp miệng không.”

“Cám ơn mẹ.” La Chẩn tới gần bà bà ngồi xuống. Chi Tâm dĩ nhiên là ngồi ở bên cạnh của nương tử.

Lương Đức mắt nhìn toàn bộ bàn, lên tiếng nói: “Khởi nhi cùng Y Y chưa đến, các ngươi mau đi mời hai vị tiểu thư.”

Hai nha hoàn thưa dạ, mới đi mấy bước, Diêu Y Y váy áo xanh nhạt đang được nha đầu đỡ nhẹ nhàng mà vào, chính xác là khuôn mặt như họa, sắc đẹp như người. “Lương bá phụ, Lương bá mẫu, thật xin lỗi, Y Y đã tới chậm, Y Y thất lễ.”

“Không sao, không sao.” Vương Vân vừa thấy đứa nhỏ này bộ dáng đau buồn liền sinh lòng từ ái, lại từ trong miệng em dâu biết được đứa nhỏ này trải qua một cơn bệnh nặng nên so với người bình thường chậm chạp mấy phần, nhớ đến ái tử nhà mình, càng thêm đau lòng, hòa ái cười nói, “Lương gia không có quy củ lớn như vậy, người đến là tốt rồi, Y Y thật là khéo léo.”

Diêu Y Y gò má xinh đẹp ửng hồng, rũ đôi mắt xuống, chậm rãi ngồi xuống.

Đôi mi thanh tú La Chẩn khẽ động, đôi mắt quét qua chỗ trống bên Ngụy Thiền, rất hiển nhiên, đó là chỗ ngồi mà Lương gia Nhị lão chuẩn bị cho Diêu mỹ nhân. Không nghĩ tới, người ta có lựa chọn khác.

Diêu Y Y đối với người bên mình là Chi Tâm thì tỏ ra yêu kiều, “Muội chào Chi Tâm ca ca.”

“Chào Y Y, Y Y ngươi hôm nay rất đẹp nha.”

Diêu Y Y má phấn hồng rực đỏ, “Cám ơn Chi Tâm ca ca.”

Chi Tâm hé đôi môi đỏ mọng, “Nhưng không đẹp bằng nương tử, nương tử của Chi Tâm là đẹp nhất.”

La Chẩn lập tức lúng túng khẽ quát: “Chi Tâm, không nên nói lung tung!”

“Nương tử chính là đẹp nhất chứ sao.”

La Chẩn không suy nghĩ đến vẻ mặt của đại mỹ nhân lúc này, nhưng từ trước tới nay, lần đầu tiên nàng bắt đầu khen ngợi tính tình thẳng thắn của tướng công nhà mình, thói quen không che đậy, miệng nói những từ ngữ buồn nôn.

La Khởi khoan thai tới chậm, đang cùng Lương gia Nhị lão hàn huyên ở bên trong, mắt to hạt châu như quả bồ đào ngâm nước ở vị trí trống nhìn một vòng, mỉm cười cùng ngồi.

Bữa sáng bắt dầu.

Vốn là có thể bình an dùng hết bữa này, La Chẩn cũng không tính nhiều chuyện. Nhưng Diêu Y Y, hiển nhiên xem nàng, vị La gia Thiếu phu nhân này, không hề tồn tại.

“Chi Tâm ca ca, cái này ăn ngon không ạ?”

“Ăn ngon, Y Y ngươi ăn nha.”

“Y Y với không tới…”

“Chi Tâm gắp cho ngươi!”

“Ăn thật ngon đó, cảm ơn Chi Tâm ca ca.”

“Đừng cảm ơn mà vậy ngươi muốn gì không, Chi Tâm cũng gắp cho ngươi?”

“Được, cảm ơn Chi Tâm ca ca.”

Vương Vân thấy con trai như thế, mắt nhìn âu yếm, cảm giác vui mừng sâu sắc, “Chi Tâm cũng học được cách chăm sóc người, có phải không, lão gia?”

“Đúng vậy, nếu thật có một muội tử như Y Y, nói không chừng Chi Tâm sớm học xong.”

Ngụy Thiền thở dài nói: “Đứa nhỏ Y Y này mệnh khổ, đại ca đại tẩu nhà ta đều không thích đứa nhỏ này, may mà đến nơi này, được đại ca đại tẩu thương nàng.”

Vương Vân lắc tay, rất không ủng hộ, “Có thể nào như thế? Hài nhi nhà mình, sao lại không thương? Đại ca đại tẩu của muội thật quá hồ đồ!”

“Nói đúng a! Aizzz, chỉ là đáng thương cho hài tử….”

La Chẩn đưa mắt lướt qua, trong lòng cười, thầm nghĩ: cho dù Diêu tiểu thư thật như lời Lương Nhị phu nhân nói là sau khi ốm đau tổn hại đến trí não, hóa ra tất cả mọi người đều đã quên vị thẩm thẩm này trước kia đối đãi với Chi Tâm như thế nào sao?

Đang ngồi giữa hai người, hai mắt La Khởi trợn tròn, lấy tiếng nói mềm mại lên tiếng: “Lương thẩm, đại ca đại tẩu của ngài tại sao không thương Diêu tiểu thư vậy, Diêu tiểu thư xinh đẹp khả ái như thế cơ mà?”

Ngụy Thiền liếc xéo nàng, người sau trên mặt xinh đẹp chỉ có tò mò, không thấy một tia tính toán, mới nói: “Cháu nhìn không ra sao? Tình cảnh Y Y và Chi Tâm gần giống nhau, đều là…” Câu nói kế tiếp, Ngụy Thiền có chừng mực ngừng lại.

La Chẩn lại than thở: thật đúng là kẻ sĩ xa nhau ba hôm, nên nhìn với cặp mắt khác xưa, Lương Nhị phu nhân cũng học được tôn trọng người khác sao?

“Ách.” La Khởi nghiêm túc gật đầu, “Tỷ phu thật hạnh phúc, Lương bá phụ Lương bá mẫu yêu thương hắn như thế. Thật ra thì Diêu tiểu thư cũng rất hạnh phúc, có Lương thẩm thương yêu, phải không?”

Ngụy Thiền ăn rất tao nhã xong, chậm nói: “Dù sao cũng là máu thịt của mình, ta có thể nào không thương nó chứ?”

“Nói như vậy Lương thẩm nhất định cũng rất thương tỷ phu phải không?”

Sắc mặt Ngụy Thiền cứng đờ. Bà ta cũng muốn gật đầu, nhưng một phần bị mắc mưu, đã khiến cho mình thêm xấu hổ.

Mặt Lương gia Nhị lão cũng mang vẻ lúng túng.

“Khởi nhi nói sai gì sao?” La Khởi mắt to chứa đựng hỏang hốt, sợ hãi vội che cái miệng nhỏ nhắn, “Hay là Khởi nhi nói quá nhiều? Lương bá phụ, Lương bá mẫu, Khởi nhi không phải cố ý…”

“Không sao, không sao, người một nhà nào có nhiều quy củ thế.” Vương Vân thấy bộ dáng nàng, lại dâng trào tình thương mẫu tử, giơ đũa gắp thêm món ăn cho nàng, “Nếm thử một chút bánh trứng muối xốp giòn này đi, rất ngon… Được rồi, đừng ngại đừng ngại, người một nhà vừa ăn vừa nói chuyện mới náo nhiệt, ăn đi.”

La Chẩn rũ mắt, múc một muỗng canh trứng đưa vào trong miệng. Bên tai—

“Chi Tâm ca ca, cái này ăn cũng ngon nè, Y Y gắp cho ngươi.”

“Đúng….. Thật sự ăn rất ngon nha.”

“Chi Tâm ca ca thật tốt…..”

“Hắc hắc.”

“Chi Tâm ca ca…..”

“Ụa—” La Chẩn chợt quay đầu chạy về phía bên ngoài phòng, “Ụa Ụa….”

“Trân nhi!” Chi Tâm hốt hoảng đá ghế, đuổi theo nương tử, “Trân nhi, nàng làm sao vậy? Trân nhi, Trân nhi!”

Vương Vân nhìn con dâu từ trước đến giờ luôn thương yêu này, vẻ thích thú ra cả giữa hai chân mày, “Ông trời phù hộ, Lương gia chúng ta cuối cùng có hậu nhân…. Liên Hương, đem mơ mới hái mang đến phòng Thiếu phu nhân chưa?”

“Dạ, nô tỳ đã đưa đến.”

“Ngươi dặn dò với phòng bếp, Thiếu phu nhân muốn ăn cái gì, bất kể lúc nào, đều phải hầu hạ, không thể có một chút qua loa.”

“Vâng!”

Bên ngoài phòng hoa và cây cảnh, Chi Tâm ôm lấy nương tử gấp gáp đến nỗi nhăn cả mặt đẹp, “Chi Hành, Chi Hành, Trân nhi thế nào?”

Lương Chi Hành ở trên bàn ăn sáng một mực sắm vai nhân vật không tiếng động, lúc La Chẩn chạy ra phòng ăn để nôn thì liền đi theo, bắt mạch nói: “Đại tẩu là nôn nghén bình thường, đại ca không cần phải lo lắng.”

“Chi Tâm không muốn nương tử nôn nghén bình thường, Chi Tâm muốn nương tử thật tốt thôi.”

La Khởi cười nói: “Tỷ phu không cần phải lo lắng, chỉ cần thương yêu tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng sẽ không có chuyện gì.”

“Chi Tâm thương, Chi Tâm thương nương tử, nương tử, Chi Tâm thương nàng mà…”

Ngốc tướng công. La Chẩn tựa đến trước ngực tướng công, “Ta không sao rồi, đi dùng bữa thôi.”

Đoàn người trở về sảnh, Lương Đức nói: “Chẩn nhi, nếu không con trở về phòng nghỉ ngơi đi, để cho phòng bếp làm chút gì mà con có thể ăn được?”

“Ngày hôm nay là ngày lễ hội hoa, nên cùng gia đình đoàn viên, con dâu nào có thể nửa đường mà rời chỗ? Hơn nữa mẫu thân đã dùng cả đêm, đem đồ ăn cố sức làm nhạt, con dâu ăn rất ngon. Xin mấy vị trưởng bối tha lỗi, mới vừa rồi thất lễ.”

Lương gia Nhị lão liên tục nói “Không sao”, mấy nha đầu đỡ Thiếu phu nhân quay về phòng. La Chẩn bước nhanh và nhỏ nhẹ, đi tới vị trí tướng công đang ngồi, lại mất lực, người mềm nhũn.

Chi Tâm đầu cúi xuống, “Nương tử, nàng có sao không?”

“Tướng công, Trân nhi không có sao, ăn nhanh đi.”

Chi Tâm ngồi lên chỗ ngồi của nương tử, cầm đũa mà nương tử đã dùng qua, “Trân nhi, Chi Tâm đút nàng ăn.”

Gò má La Chẩn ửng hồng, sóng mắt hờn dỗi, “Tướng công…”

Bất ngờ, si tướng công mắt đen đầy sương mù, môi mỏng khẽ mấp máy, nói một câu nhảm nhí xa vời, “Nương tử, nàng thật đẹp đó.”

“Tướng công!” La Chẩn càng thêm thẹn thùng vô hạn.

Vương Vân yêu thương sờ sờ sợi tóc con trai, “Chi Tâm, con sắp làm phụ thân rồi, về sau, cần phải chăm sóc Chẩn nhi thật tốt.”

“Mẹ, Chi Tâm sẽ, Chi Tâm sẽ chăm sóc Trân nhi, Chi Tâm sẽ chăm sóc Trân nhi thật tốt thật tốt!”

“Thân thể cháu dâu yếu như vậy, một lát nữa, làm sao đi dạo chơi công viên được đây?” Ngụy Thiên đột nhiên nói.

La Chẩn giương mắt, “Dạo chơi công viên?”

Vương Vân giải thích, “Lễ hội hoa là chuyện quốc gia đại sự của Hàng Hạ quốc chúng ta. Vào ngày hôm nay, nhà nhà đều muốn lấy ra mấy bồn hoa cúc quý báu đặt ở đầu đường, rồi sau đó, khắp thành người người đều đem gia đình du ngoạn coi đó là phần thưởng. Nhưng, thân thể Chẩn nhi khó chịu như thế cứ ở nhà nghỉ ngơi, lễ hội hoa cũng không làm người ta sung sướng, hưng thịnh, may mắn, nhân tâm vui vẻ, không cần thiết miễn cưỡng chính mình. Chi Tâm, con ở nhà cùng Chẩn nhi đi.”

“Vâng ạ…..”

Ngụy Thiền sẵng giọng: “Đại tẩu, chuyện này không thể được, cháu dâu đang có mang không thể đi, chuyện này còn có nguyên nhân. Chi Tâm thân là trưởng tử cần đứng đầu một gia định, luôn đi theo nương tử, không hợp lễ nghĩa. Hơn nữa Lương gia chúng ta ở nơi này được coi như thuộc hàng có tiếng tăm, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào đó.”

“Chuyện này….” Lời này của em dâu, ngược lại không thể chỉ trích.

“Mẹ, để cho tướng công đi thôi.” La Chẩn thản nhiên, “Thẩm thẩm nói đúng, tướng công là trưởng tử Lương gia, không thể bởi vì con dâu mà phá lệ. Nếu con dâu không phải trong người đang mang trưởng tôn của Lương gia, trách nhiệm nặng nề, tất nhiên không dám vắng mặt hội họp.”

Chi Tâm cong miệng, “Trân nhi, Chi Tâm muốn ở nhà cùng nàng mà thôi.”

“Tướng công, chàng cùng cha mẹ dạo chơi công viên đi, khi về Trân nhi sẽ đánh đàn cho chàng nghe.”

“Hi hi, Chi Tâm nghe Trân nhi….”

“Cha, mẹ, có thể để cho Khởi nhi đi theo gặp gỡ cho quen không? Tiểu nha đầu này, thích nhất tham dự náo nhiệt.”

Làm hết lễ nghĩa của dâu cả, La Chẩn cũng không quên có người nào làm ra vẻ thùy mị rất tốt đó luôn tâm tâm niệm niệm muốn hướng tới tướng công nhà mình. Nàng dám cầm con kiến trên đất chỉ cần nghe thấy hương thơm liền bò tới mà đánh cuộc, Lương Nhị phu nhân làm gì quan tâm mình có đi dự họp hay không, Diêu đại mỹ nhân tất nhiên cùng đi. Khởi nhi chính vì tình khổ sở thì để cho nàng có chuyện giải sầu cũng tốt.

Chắc hẳn phải như vậy, Lương gia Nhị lão xúc động đáp ứng.

“Tỷ tỷ, thân thể của tỷ rõ ràng rất khỏe mạnh, hoàn toàn có thể dạo chơi hoa viên, vì sao không đi?”

“Tỷ ở nhà có mấy việc phải làm.” Đôi mày La Chẩn nhíu lại, “Hơn nữa, vị đại mỹ nhân kia đối với ta có tâm phòng bị tất nhiên quá mức còn hơn tiểu muội vô tội hồn nhiên của ta. Muội khi đi ngắm hoa thì thuận tiện thưởng thức vị mỹ nhân này rốt cuộc có những thủ đoạn gì, không tốt sao?”

“Tỷ tỷ, Khởi nhi sợ mình quá đần, lá gan lại nhỏ…”

La Chẩn nhìn trời xin lỗi lão thiên gia, nhà mình lại có một tiểu muội như thế. “Vậy hãy phát huy tính ‘quá đần’ của muội đi, thay tỷ tỷ coi chừng tỷ phu nhà muội.”

“Được ạ, Khởi nhi nhất định sẽ coi chừng tỷ phu. Nhưng mà tỷ tỷ ở nhà làm gì? Có liên quan gì đến Lương Nhị phu nhân không?”

Nhìn đi, đây chính là La tam tiểu thư thư luôn nghĩ mình là ‘Ngu ngốc’ đó. “Muội đoán có ít nhất năm phần rồi, ngoài ra, cần sửa sang lại trương mục gần đây.”

“Tỷ tỷ, tỷ đối với Phùng gia liền quăng lưới một lần luôn đi, lần này, nhất định không được chùn tay nha.Tốt nhất để cho bên ấy vĩnh viễn không có cơ hội xoay mình.” Khuôn mặt thanh tú, thanh âm mềm nhũn, mà lời nói ra lại như vậy.

Rất tốt, tiểu muội của nàng là người ‘nhát gan’, nhìn qua có thể thấy rõ, biết rõ chưa?

……

Lễ hội hoa, hình như rất náo nhiệt.

“Nương tử, hoa thật đẹp, có rất nhiều các tỷ tỷ, các tỷ tỷ đem cánh hoa rơi rãi bay đầy trời, bay bay, xem thật đẹp nha.”

Nhìn tướng công nhà mình vung tay múa chân trước mặt, La Chẩn cười dài, thanh âm ôn nhu, “Tướng công, là Y Y xinh đẹp, hay là các tỷ tỷ của chàng xinh đẹp ?”

“Ách…..” Chi Tâm khó xửa cau lại hàng mày rậm, “Đều đẹp cả.”

“Nếu nhất định phải so một người thì sao?”

Nhất định phải so sánh sao? Chi Tâm nhìn Trân nhi tựa trên gối êm ở trên giường, mái tóc nửa buông xõa, má phấn như mây lúc ráng chiều, thích thú hôlớn: “Nương tử đẹp nhất!”

“Thối tướng công, chàng thật có tiềm chất làm ‘Công Tử phong lưu’ đó. Tới đây.” Vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi bên này….”

“Được!” Chi Tâm vui mừng không ngừng lại gần nương tử vừa thơm vừa mềm mại, “Nương tử, Chi Tâm rất nhớ nàng.”

Ngón tay nhỏ nhắn của La Chẩn dán trên gò má hắn thuận tiện trượt xuống, “Nói cho ta biết, chàng làm sao quen biết Diêu Y Y?”

Phinh nhi mặc dù đã nói ngọn nguồn, nhưng nàng muốn nghe tướng công nhà mình giải thích, cũng nên định đoạt bước kế tiếp nên dạy hắn hiểu như thế nào, không thể ở trước mặt nương tử đối với những nữ tử khác quá tốt.

“Y Y…. Ngày đó Chi Tâm thật nhớ, thật nhớ nương tử, liền đi ra tìm nương tử. Lần đó đi tới bên bờ lên thuyền, một chiếc xe ngựa đang chạy thật nhanh thật nhanh xông vào trong nước, Chi Tâm nhờ Phong gia gia đem xe ngựa ngăn lại. Sau đó, Y Y liền từ trong xe lăn ra ngoài….”

Nói như thế, bất kể Diêu Y Y xuất hiện ra sao thì mục đích của nàng là muốn quen biết cùng tướng công, xác thực là tình cờ sao?”

“… Ngựa của nàng bị dọa. Đầu nàng bị rơi xuống đất, trên mặt tất cả đều là máu. Chi Tâm đưa nàng đến chỗ của Chi Hành, Chi Hành nhận ra nàng, sau đó nàng tỉnh, Chi Tâm mới biết thẩm thẩm trông nom nàng, nàng gọi bằng cô cô… Chi Hành biết Chi Tâm muốn đi tìm Trân nhi, theo Chi Tâm đi tìm Trân nhi. Chi Tâm nhìn thấy Trân nhi, thật là cao hứng thật là cao hứng….”

“Chàng thích Y Y sao?”

“Thích.”

Thích? La Chẩn mắt đẹp cười như sóng gợn, “Tại sao vậy chứ?”

“Ừ…. Nàng cùng A Bạch xinh đẹp như nhau!”

A Bạch, kia rõ ràng là con mèo? “Nàng ấy thật lòng đối tốt với chàng sao?”

“Nàng đối với Chi Tâm thật tốt. Nàng nói, lúc nàng ở nhà, tỷ tỷ của nàng đều khi dễ nàng… Nàng nói Chi Tâm đối với nàng tốt nhất, nàng cũng muốn đối với Chi Tâm tốt nhất, nàng rất thích A Hoàng A Hắc A Bạch…

La Chẩn tựa tiếu phi tiếu, liếc xéo tướng công, “Nàng đối với Chi Tâm, so Trân nhi đối với Chi Tâm còn tốt hơn sao? Nàng có thể cùng với Chi Tâm cho A Hoàng A Hắc ăn, có thể cùng Chi Tâm bắt bướm, bắt chim tước, nhưng Trân nhi không được, có đúng không?”

“Trân nhi?”

“Trân nhi thì bắt chàng xem sổ sách, để cho chàng mấy canh giờ chỉ có thể ngồi bất động, phải không?”

“Nương tử, Trân nhi….” Chi Tâm không biết nương tử làm sao vậy, chẳng qua là, nương tử đột nhiên nở nụ cười không đẹp lắm, không có ánh mắt ôn nhu. Hắn hoảng lên, rất sợ rất sợ.

“Tướng công, ta tức giận.”

“Trân nhi không nên tức giận, không nên tức giận nữa.”

“Tối nay, chàng ngủ phòng ngoài.”

“Không muốn, không muốn!”

“Không muốn cũng phải muốn!” La Chẩn để sát vào tướng công, chớp mắt, môi mím thật chặt, “Nếu chàng nói Trân nhi đối với chàng không tốt, Trân nhi sẽ dễ dàng đối với chàng không tốt…”

“Không muốn mà!” Chi Tâm dùng sức, mạnh mẽ ôm lấy nương tử, ngậm lấy đôi môi mềm mại đang gần mình trong gang tấc.

La Chẩn khẽ mở cánh môi, cho hắn càn rỡ, mà cái lưỡi lại ngoắc ngoắc câu dẫn, dụ dỗ đệ tử mình càng lúc càng trầm luân mãnh liệt. Chào đón đôi mắt thuần khiết của hắn chuyển sang mùi tình dục đậm đà thì đẩy ra, “Trân nhi còn đang tức giận, không cho phép hôn!”

“Trân nhi…..”

“Nếu là nữ nhân khác hôn chàng, chàng có phải cũng sẽ hôn lại nàng ta hay không?”

“Sẽ không, sẽ không mà, tướng công chỉ có thể hôn nương tử, nương tử…”

Nụ cười của La Chẩn đầy nguy hiểm, “Chi Tâm thì sao? Chi Tâm chỉ có thể hôn người nào?”

“Chi Tâm chỉ hôn Trân nhi, Chi Tâm chỉ cần hôn Trân nhi, Trân nhi…..”

“Không chỉ không cho hôn, cho dù chàng dắt tay, gắp thức ăn, cười nói với người ngoài đều không cho!”

“Nhưng…..”

“Nhưng sao?”

“Y Y không có bằng hữu, thật đáng thương…..”

“Cho nên, bởi vì nàng đáng thương, nên chàng muốn Y Y, không muốn Trân nhi?”

Chi Tâm gấp đến độ đổ mồ hôi, lớn tiếng nói la hét: “Không phải, Chi Tâm không muốn Y Y, Chi Tâm muốn Trân nhi!”

“Ta sẽ nhường Khởi nhi làm bằng hữu cùng nàng. Khởi nhi là cô nương, Y Y cũng là cô nương, hai cô nương cùng làm bằng hữu, mới dễ dàng thân thiết hơn đúng không?”

“Đúng vậy, nương tử thật thông minh a!”

“Nếu nương tử thông minh, lời nói của nương tử phải nghe nha.”

“Ừ! Ừ! Ừ! Nhưng mà…..”

La Chẩn nở nụ cười đạt được kế hoạch, “Không có nhưng nhị gì hết!”

“Được, được, Chi Tâm nghe lời nương tử nói, Chi Tâm không muốn ngủ phòng ngoài, Chi Tâm muốn ôm nương tử mềm mềm thơm thơm ngủ!”

“….. A, tướng công coi như nghe lời, hôm nay phạt có thể miễn, nếu chàng lại chọc ta tức giận nữa….”

“Chi Tâm không chọc nương tử tức giận, Chi Tâm…. Chi Tâm muốn hôn hôn!” Ôm lấy gò má nương tử, Cẩu Nhi nâng niu cắn mút cảm giác tuyệt vời kia.

La Chẩn ôm lấy gáy hắn, đôi mắt đẹp nửa khép, đôi môi thơm khiêu khích trêu người.

Đây chỉ là bước đầu tiên, tướng công, ta sẽ khiến cho chàng hiểu, chàng là của ta, chàng cũng chỉ có thể đối tốt với một mình Trân nhi mà thôi.

“Y Y, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi!”

Diêu Y Y nghiêng người dựa vào mép bàn, lấy tay quấn quanh lọn tóc, không nói một câu.

Ngụy Thiền không hề hỏi nàng, lạnh lùng nói: “Ta cho là, ngươi là một người thông minh nhất trong tỷ các muội ngươi, cho nên ta mới muốn giúp đỡ ngươi một phen. Nhưng trước khi ả đàn bà đó chưa trở lại, ngươi chỉ lo giả ngoan khoe khéo, ngay cả tay tên ngốc đó còn chưa chạm vào được. Cái bình hoa vô dụng này… là ta chế tạo cơ hội cho ngươi, còn ngươi thì sao? Trừ đánh ngã mấy bồn hoa, vượt ra khỏi vẻ xấu xí trước kia, thì ngươi còn làm được gì. Thật đúng là đồ vô dụng!”

“Cô cô.” Dung nhan ngoan ngoãn thuận theo của Diêu Y Y lúc này đã trở nên lạnh nhạt như băng giá, “Đừng làm ra vẻ như người đang thi ân bố đức đó với ta, cũng mong đừng mang vẻ mặt trách móc đó với ta, chúng ta, bất quá là theo như nhu cầu mà thôi.”

“Ngươi….”

“Vốn là, đề nghị này là ta đặt ra. Khi đó Chi Tâm chưa đón dâu, nếu làm ngay lúc đó thì e rằng lúc này đã sớm như nguyện. Nhưng trong lòng bà lúc ấy còn hy vọng, một mình biểu ca Chi Hành nhận lấy gia nghiệp này, một mình huynh ấy có quyền với gia sản này, ngài không thèm liếc mắt đến ta một chút nào, đem ta ném sang một bên không để ý tới. Nhưng người tính không bằng trời tính, Chi Tâm thật thành hôn, bà cũng thua trận, lúc này mới nghĩ đến ta. Cô cô, là bà cầu mong ta tới đây đó.”

Ngụy Thiền cười lạnh, “Ngươi là tiểu thư ngốc nghếch ở nhà họ Ngụy cả cái họ cũng không có, nếu không có ta cho ngươi chén cơm để ăn, ngươi có thể sống đến bây giờ? Ngươi sợ là sớm đi theo mẫu thân hạ tiện đó của ngươi từ lâu rồi.”

“Ngươi cho ta cơm ăn, cũng không phải là hi vọng một ngày kia gương mặt này của ta có thể có tác dụng để cho ngươi sử dụng sao?”

“Con tiện nha đầu này!” Ngụy Thiền lăng nhục, giơ tay muốn tát mạnh xuống.

Diêu Y Y không trốn không né, “Đừng đánh a, cô cô, cô cô là người thương yêu ta nhất đó. Bà nghĩ xem, nếu trên mặt Y Y ta xuất hiện dấu tát tay, đánh vỡ tình thâm của cô cháu chúng ta sao? Khổ nhục kế đối với Chi Tâm ngây thơ, về Lương gia Nhị lão hiền lành đó đúng là hữu dụng, nhưng ta dù sao cũng là tới chỗ ngài làm nơi nương tựa, nếu ngài cũng không thương ta, Lương gia đâu có lí do gì để giữ ta lại đúng không?”

“Chi Tâm, Chi Tâm….” Ánh mắt Ngụy Thiền chợt lóe, “Đừng nói với ta, ngươi thật sự thích thằng ngốc đó rồi?”

“Tại sao không thể chứ?” Diêu Y Y hỏi vặn, “Khi trước lúc chưa gặp hắn, hắn thật sự là một kẻ ngu. Nhưng sau khi hắn đã cứu ta, hắn chính là Chi Tâm của ta.”

“Chi Tâm của ngươi?” Ngụy Thiền khinh thường hừ lạnh, “Đáng tiếc người ta vợ chồng tình thâm, không thèm nhìn đến ngươi đâu.”

“Ngươi cần ta, không phải là muốn vợ chồng của hắn coi trọng ta sao?”

“Ngươi có biện pháp?”

“Không cần dùng biện pháp phức tạp gì, nữ nhân ghen tỵ chính là vũ khí sắc bén tốt nhất. Huống chi, Đại tiểu thư này, luôn cho rằng mình tài trí hơn người, khinh thường cùng người tranh thủ. Nhưng Y Y lại biết, có một vài thứ, tranh thủ mới có thể thuộc về ngươi. Ta sẽ từ từ, để cho nàng tự mình ôm lấy ngạo khí của mình, rút người rời đi.”

Diêu Y Y, là con gái của một người thiếp trong Ngụy gia. Mẹ nàng ta xuất thân từ thanh lâu, bởi vì mang thai mới được nạp vào cửa, lúc mang thai tháng Ba. Nhưng vào cửa chưa đến tháng Năm, nữ nhi đã này vội vàng xuất thế. Vì vậy, cả gia tộc đều nghi ngờ nữ tử này không phải là người của Ngụy gia, đương gia lão thái quân mạnh mẽ ra lệnh con trai đem hai mẹ con người này đuổi ra khỏi nhà.

Năm năm sau, mẹ nàng ta bị bệnh qua đời, trước khi chết lấy máu mình thề rằng: nữ nhi này xác thực là cốt nhục của Ngụy gia, bởi vì sinh non, tất cả là do từng bị chính thất của Ngụy gia ngược đãi mà ra. Lão thái quân đã qua đời, người phụ thân nhớ đến tình cũ đã qua, nhận nữ nhi trở lại hoa đình, nhưng điều kiện mà đương gia chủ mẫu cho phép lại là: cô gái này vĩnh viễn không được theo họ Ngụy, mà phải giữ nguyên họ mẹ.

Thân thế này, không thể nghi ngờ là làm cho người ta rủ lòng thương xót. Nhưng nếu chỉ vì vậy, nàng ta liền cho là tất cả bóng tối trên thế gian này đều như nhau, cho nên lấy việc tổn thương người khác làm đạo lí ở đời, cũng chỉ có thể nói là quá mức quá quắt rồi.

Thế gian này, vốn đã không công bình, cũng vĩnh viễn sẽ không công bình. Không ai muốn ngươi bị thương hại còn muốn dùng đức báo oán, nhưng nếu ngươi xem tất cả mọi người là địch, cũng chớ trách người khác cũng xem ngươi là địch. Thế giới sẽ không thay đổi bởi vì ngươi, lại sẽ cắn nuốt người không biết tự lượng sức mình muốn thay đổi nó. Bởi vì, nó vĩnh viễn tàn khốc, cũng vĩnh viễn sẽ không ít đi tình cảm ấm áp, để xem ngươi đối nhân xử thế, đối đãi với cuộc sống như thế nào.

La Chẩn đọc tờ giấy viết lai lịch của Diêu tiểu thư mà Hoàn Tố vừa điều tra được, trên gương mặt thanh tú trầm ngâm.

“Tiểu thư, phần thiếp mời này của Ngọc Thiều công chúa, ngài có đi không?”

La Chẩn quét tới một cái, “Dĩ nhiên đi. Nhưng công chúa mấy ngày nay tân hôn, tất nhiên không ít khách tới cửa chúc mừng. Đợi khi bớt nhộn nhịp một chút hẵng đi.”

“Tiểu thư sao ngài lại mặt ủ mày chau như thế, là bởi vì ả Diêu Y Y đó à? Không bằng, để cho nô tỳ đi xử lý ả ta…”

“Suỵt…..”

La Chẩn giận dữ đưa tay lên môi, “Cửa hàng thêu của em buôn bán như thế nào rồi?”

“Hoàn hảo, nếu tăng thêm lụa thêu của tiểu thư, tin tưởng sẽ tốt hơn đấy.”

“Đúng thôi, đây mới là bản tính người làm ăn không lợi không dậy sớm nổi, về phần cuộc sống chém chém giết giết trên giang hồ mà em trải qua trước kia cũng nên dừng lại là được rồi. Nữ nhi a, nhu nhu nhược nhược chẳng phải làm người thương xót hơn sao?”

Không dắt tay nàng, không cười với nàng, không bên cạnh nàng, nơi nàng ở hắn không tới, nơi nàng đến, hắn tất nhiên không đi… Diêu Y Y cảm giác được rằng Chi Tâm đối với nàng ta không giống trước đây. Hơn nữa, nàng ta hiểu rất rõ biến hóa này làm sao phát sinh.

Vì thế, nàng không khỏi bóp cổ tay. Ngụy Thiền đã nhiều lần nói cho nàng biết, nữ nhân kia khó đối phó, muốn nàng hết thảy cẩn thận. Thế nhưng nữ nhân xuất hiện ở Lương gia thì nàng không kiềm chế được tò mò, muốn khiêu khích nàng ta thử xem.

Cũng bởi vì lần khiêu khích này, nàng sau lần ngụy trang đó, cũng không gạt được nàng ấy nữa. Nếu nữ nhân kia bày ra vẻ hung dữ, ghen tuông nàng cũng không sợ, đằng này ngược lại nàng ta càng lợi dụng để người bên cạnh đồng tình.

Nhưng kì lạ, nàng ta đối với bất luận kẻ nào cũng đều ôn nhu, kiếm đủ danh tiếng hiền huệ cho mình. Nhưng ở bên trong âm thầm cách ly người nàng muốn tiếp cận… Đau bụng lúc vào cửa, nôn nghén khi đang ăn, cùng ngồi một bàn mà lại ngồi dịch phía sau, đều là tâm cơ nàng ta tính toán. Mà lại ở bên người kia, lau miệng cười nói vui vẻ, lại còn châm chọc nàng…..

La Chẩn, ngươi rất khá, không, ngươi óc quá tốt. Có gia thế, có tài phú, có địa vị, có dung mạo, ngươi đã có nhà mẹ là giàu có nhất nước, ngươi đã có người nhà thương yêu quý mến ngươi. Vậy ngươi đem Lương gia cùng Chi Tâm cho ta thì như thế nào? Trời xanh nếu đã ưu ái ngươi như thế thì Chi Tâm cũng chỉ có thể thuộc về Diêu Y Y ta.

Trên đời này, làm gì có ai sẽ đối đãi với ta giống như Chi Tâm nữa đây? Bất kể là ngốc thật hay là giả điên khùng, đều là đối đãi với ta chân thành như thế? Sẽ không, sẽ không có người thứ hai, Chi Tâm là người duy nhất, ta sẽ không để cho ngươi cướp đi!

“Chi Tâm ca ca!” Diêu Y Y trốn sau gốc cây, mắt thấy Chi Tâm đang cầm hoa liền hào hứng nhảy ra. Trước kia, Chi Tâm thích nhất cùng nàng chơi trò chơi như vậy. Mà vị La đại tiểu thư thanh quý cao nhã kia tất nhiên tuyệt sẽ không muốn như thế. “Huynh đi đâu vậy? Chơi cùng Y Y có được hay không?”

“Y Y…” Chi Tâm tươi cười thật to vòng đến một nửa khuôn mặt, nhớ tới buổi tối muốn ôm nương tử của mình rồi hôn nhẹ mới có thể ngủ ngon, nên từ chối: “Chi Tâm bề bộn nhiều việc a, ngươi đi tìm A Hoàng A Hắc chơi đi, Chi Tâm đang bận rộn!”

“Chi Tâm ca ca, ngươi ghét Y Y có phải không? Ngươi không thích Y Y có phải không?” Nàng nắm vạt áo hắn, đầu cúi xuống, lệ rơi đầy má phấn, “Y Y biết, không có ai nguyện ý chơi cùng Y Y, không có ai nguyện ý làm bằng hữu với Y Y cả. Y Y rất đần, Y Y rất đần, rất đần, rất….”

“Không phải đâu Y Y à, Chi Tâm không ghét ngươi, Chi Tâm nguyện ý làm bằng hữu của ngươi….” Gương mặt xinh đẹp của Chi Tâm khổ não, gãi đầu, không biết an ủi như thế nào, “Nhưng, nhưng…”

“Nhưng Chi Tâm ca ca vẫn là ghét Y Y đần, không chơi cùng Y Y nữa…”

“Không đúng, không đúng! Y Y, không phải thế mà!”

Đôi mắt Diêu Y Y đột nhiên sáng lên, “Vậy, chúng ta đi chơi có được không? Đi thả diều? Đi bắt Hồ Điệp? Đi trồng cây nhỏ?”

“Y Y……”

“Tốt quá, tốt quá, chúng ta đi chơi thôi!” một thân váy áo màu tím nhạt, một thiếu nữ vỗ tay nhảy ra, “Diêu tiểu thư, chúng ta đi chơi có được không?”

“Khởi nhi, thật tốt quá, thật tốt quá, ngươi chơi cùng Y Y đi, Chi Tâm đi bồi nương tử a, Chi Tâm đi!” Nương tử nói, muốn đánh đàn cho Chi Tâm nghe, lại còn muốn dạy Chi Tâm gảy bàn tính, Chi Tâm rất bận nha.

“Chi Tâm ca ca….”

“Ai, Diêu tiểu thư à.” Kéo bàn tay trắng nõn của mỹ nhân đang muốn kéo vạt áo tỷ phu nhà mình lại, La Khởi cười thật xinh đẹp, “Chúng ta đi chơi chứ sao.”

“Ngươi buông ta ra đi… Chi Tâm ca ca!”

Bốn phía không có người nào, La Khởi cúi đầu ở bên tai mỹ nhân, lạnh lùng nói: “Họ Diêu kia, tốt nhất ngươi đừng giả ngốc với bổn tiểu thư nữa. Ngươi dám có chủ ý với tỷ phu ta, bổn tiểu thư sẽ rất vui lòng để dạy dỗ cho ngươi biết cái gì gọi là liêm sỉ.”

“Ngươi…..” Đôi mắt đẹp của Diêu Y Y trợn to, La Tam tiểu thư này còn trẻ nhưng lại cũng…. “Không bằng, để ta dạy ngươi biết thế nào là khi dễ kẻ yếu nhé…. Ô oa…. Ngươi bấm ta, ngươi bấm Y Y, …oa, thật là đau…..”

Lương gia Đại lão gia cùng phu nhân đang nhàn nhã tản bộ, còn có Chi Tâm ở đằng xa đều bị tiếng khóc này làm chú ý.

“A oa…. Thật là đau, ngươi đánh Khởi nhi, đau quá….. Tỷ tỷ, đau quá à…..” La Khởi chợt lảo đảo, cái mông chạm đất, thanh âm thảm thiết, “Tỷ tỷ, Khởi nhi đau quá à, tỷ tỷ…..”

“Đã…. Đã xảy ra chuyện gì?” Phu thê Lương gia nhìn tình trạng hai thiếu nữ như hoa như thế, thật là bất ngờ, bận rộn dặn dò nha đầu đi theo, “Còn không mau đỡ hai vị tiểu thư đứng lên!”

Bọn nha đầu ba chân bốn cẳng, dìu hai vị tiểu thư lên, hai nàng lại vẫn là khóc không ngừng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vương Vân hỏi nha hoàn hai nhà.

“Tiểu thư nhà ta thật đáng thương, bị các nàng bấm thành bộ dáng này, tiểu thư, người thật đáng thương…..” Nha đầu của Diêu mỹ nhân một bên gạt lệ, một bên kéo ống tay áo chủ tử, lộ ra mấy vết nhéo in sâu làm rách da cổ tay.

Vương Vân hít sâu một cái, “Khởi nhi?”

Nhân nhi ôm chủ tử nức nở, “Tiểu thư, đều là nô tỳ vô dụng, nô tỳ ngọng nghịu, không có nha đầu nào có thể làm. Ngài bị người đẩy ngã trên đất, đau ở trong xương, thương ở trong thịt, nha đầu lại không thể thay ngài biện bạch, nha đầu vô dụng…… Hu hu…. Người xem tay của ngài nếu đem so sánh với người thường nhỏ hơn rất nhiều, không thể để lại vết nhéo như vậy. Nô tỳ dù tay có như nam tử nhưng cũng không thể nào a. Tiểu thư phải chịu ủy khuất, nô tỳ rất vô dụng…..”

La Khởi nức nở nghẹn ngào: “Ta muốn tỷ tỷ, ta muốn tỷ tỷ….”

Lương gia vợ chồng cau mày sầu khổ: Đây, đây, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Khởi nhi, ngươi đừng khóc đó, Chi Tâm dẫn ngươi đi tìm Trân nhi.

“Chi Tâm ca ca, Chi Tâm ca ca, Y Y đau quá, có người khi dễ Y Y!”

“Y Y, Khởi nhi!”

Thân ảnh nhỏ bé của La Tam tiểu thư nhào vào trong ngực Chi Tâm…. “Tỷ phu, tỷ phu, Khởi nhi rất sợ!”

Chi Tâm vỗ đầu vai gầy mỏng kia, “Không phải sợ a, đừng khóc nữa, Chi Tâm dẫn ngươi đi, Khởi nhi….”

La Khởi cùng Diêu Y Y “xung đột”, một bên là Lương gia Thiếu phu nhân, một bên là Lương Nhị phu nhân. Cuối cùng Lương gia Nhị lão điều đình, dĩ nhiên là dĩ hòa vi quý, không giải quyết được gì.

Nhưng kể từ đó, La Khởi không cần phải cùng Diêu Y Y mặt giả hiệu hòa bình như trước nữa, mà Diêu Y Y vừa đúng lúc mượn cớ này tìm Chi Tâm khóc lóc kể lể mình không có bằng hữu. Vì vậy, Chi Tâm thiện lương mặc dù không muốn làm cho nương tử tức giận, nhưng cũng bắt đầu len lén chạy đi an ủi.

Mà bằng hữu này, nếu là thấy La Khởi đi theo, tất nhiên là kêu khóc cộng thêm run lẩy bẩy không ngừng, Chi Tâm không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng khuyên “Khởi nhi, Y Y vẫn không thể cùng ngươi làm bằng hữu, Chi Tâm sẽ khuyên nàng, ngươi đi ra ngoài trước có được không?”

“Y Y, Khởi nhi rất tốt, nàng sẽ không khi dễ ngươi, cùng nàng làm bằng hữu nhé”.

La Khởi mặc dù tức, cũng sẽ không đem tỷ phu nhà mình đưa vào trong miệng Xà mỹ nữ.

“Được rồi.” La Chẩn cầm tay của nàng, “Em không cần đi theo Chi Tâm nữa.”

“Sao ạ?”

“Chi Tâm mặc dù rất ngốc, nhưng vẫn hiểu được chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể. Hơn nữa, nếu cấm hắn đến gần bằng hữu của hắn, thì tác dụng hoàn toàn ngược lại, hắn sẽ len lén đi gặp, đây là chứng minh thực tế.”

“Nhưng mà, nếu Xà mỹ nữ kia dùng một chút thủ đoạn phi thường với tỷ phu, như là bỏ thuốc mê, chuốc rượu say, hoặc là v.v…..?”

La Chẩn vỗ đầu nàng một cái, “Hiển nhiên, em đã đọc sách quá nhiều rồi….”

“Với tính tình của ả ta, ả ta cũng không phải là không làm được mà.”

“Để cho Hoàn Tố len lén theo dõi, nếu nàng dùng những thủ đoạn hạ lưu, liền xuất hiện để ngăn lại. Nhưng nếu là Cô gia trong lúc tỉnh táo lại vui lòng mắc câu….” La Chẩn đẩy quả lắc đồng hồ Tây Dương trên bàn một cái, “Cứ mặc hắn.”

“Tỷ tỷ?” La Khởi trợn tròn mắt, “Vì sao?”

“Tiểu nha đầu, sau này em lớn, em sẽ biết vì sao….” La Chẩn tiếp tục sờ đồng hồ quả lắc kia, đồng hồ quả lắc càng lúc càng mau, phát ra âm thanh chuyển động. Chính là đi lại ở bên trong như vậy, rất nhiều việc xoay người tiếp xúc trăm năm, rất nhiều người bỏ qua tiếp xúc cả đời.

“Cha từng nói, Chi Tâm yêu tỷ chỉ vì tỷ tốt với hắn. Tỷ nghĩ thế này, nếu ở trước mặt tỷ, có người đối với hắn như thế, hắn cũng sẽ đem lòng yêu như thế hay không? Chẳng qua là, khi chuyện chưa xảy ra, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích. Mà bây giờ, tỷ muốn biết, nếu ngoài tỷ ra, lại có người thật tâm đối với hắn, hắn sẽ như thế nào?”

“Không được đâu tỷ tỷ, chuyện tình cảm như vậy, sao lại lấy ra thử chứ? Nếu thua, tỷ liền thua mất hôn nhân hạnh phúc đó, là mất đến nửa cuộc sống của mình đó tỷ tỷ à.”

“Đồng ý thua cuộc?” Trên mặt La Chẩn đã không có chút nào cứu vãn, “Em yên tâm, Chi Tâm nếu đụng đến Diêu Y Y, tỷ sẽ không rời khỏi Lương gia. Tỷ sẽ làm chủ, cưới Diêu Y Y làm thiếp, tỷ sẽ toàn tâm đem Lương gia buôn bán đẩy lên cao. Khi nào cha đồng ý cho tỷ về nhà, tỷ sẽ rời khỏi Hàng Hạ quốc.”

“Vậy tỷ cùng tỷ phu, còn có đứa bé này….”

“Tỷ sẽ cùng hắn trở thành bằng hữu, tỷ sẽ để hắn không đụng tới tỷ, để cho hắn xem tỷ rời khỏi cuộc sống của hắn. Về phần đứa bé này, tỷ dĩ nhiên sẽ dẫn nó rời đi, tất cả việc buôn bán của Lương gia đều ở trong tay tỷ, dùng để trao đổi cốt nhục của tỷ, cũng không coi là quá đắt!”

La Khởi chợt hiểu ra:

Tỷ tỷ tức giận, bởi vì tỷ phu dương thịnh âm suy. Cũng ít khi thấy tỷ tỷ tức giận, Giang Bắc Hồng là lần thứ nhất, lần này, đến phiên tỷ phu. Hiển nhiên, cơn giận lần sau lại hơn lần trước. Tỷ không thể chịu được người thân yêu nhất của mình lừa gạt, mặc dù, tỷ phu chưa nói tới lừa gạt, mà lại theo nàng thấy, cũng vĩnh viễn sẽ không học được lừa gạt.

“Trang điểm ăn mặc đẹp đi, chúng ta còn có hẹn cùng Ngọc Thiều công chúa. Hoàn Tố, em không cần đi theo ta, đợi khi Cô gia tỉnh lại, âm thầm bảo vệ Cô gia nhà em nhé. Đi thôi.”

Ngọc Thiều công chúa lấy chồng ở Hàng Hạ quốc, vị hôn phu dĩ nhiên là người trong Vương tộc, Cửu đệ của đương kim hoàng đế Cửu Vương gia.

Trong phủ Cửu Vương gia. Chi Hành, La Chẩn thấy Ngọc Thiều công chúa tân hôn kiều diễm sang trọng. Hai người chính là bạn thân, hiện tại đều là lấy chồng ở xa nên càng cảm thấy gần gũi thân thiết, cầm tay nói chuyện hai canh giờ, dùng xong bữa tối mới từ biệt.

Nhưng khi các nàng trở về thì lại có một “cái đuôi”, dù làm như thế nào cũng không bỏ rơi được.

“Ngươi đừng đi theo nữa, đây là nhà hôn phu của tỷ tỷ ta, ngươi không thể quấy nhiễu!” Cách Lương phủ còn có một dãy phố, đoàn người đã xuống xe ngựa. La Khởi vừa giận vừa xấu hổ, vừa dậm chân vừa ngửa mặt hét to, “Coi như tiểu nữ tử van cầu Hoàng tử điện hạ, xin ngài dừng bước có được không?”

Hoàng tử điện hạ? Không sai. “Cái đuôi” cố chấp này chính là con trai thứ hai của Quốc quân Ngọc Ha quốc, từng vì tam tiểu thư La gia cam chịu cách chức làm nô tài — Ngọc Vô Thụ.

Lần này Ngọc Thiều công chúa lấy chồng ở xa, hắn là đặc sứ đưa dâu. Nhưng hắn tới đây, cũng không vội vã hồi hương, mà là lưu lại hưởng thụ kiếp sống xa xứ. Ở Vương phủ gặp lại giai nhân, tất nhiên lại dây dưa.

“Ngươi đi, đi mau, ngươi không thể theo chúng ta vào Lương phủ.”

“Ta đi? Đi đâu? Trước khi xuất môn Thiều nhi đã nói không cần ta trở vể phủ….”

“Tùy ngươi.”

“Không sợ ta chết ở xứ người?”

“Tùy ngươi.”

“Ở lại khách điếm sao?”

“Tùy ngươi.”

“Nàng theo ở cùng ta đi?”

“Tùy….. Ghét thật!”

Người đứng xem sáng suốt. La Chẩn thở dài: Ngọc Vô Thụ này, đoán chừng có ý cùng tiểu muội. Tiểu muội thông minh tuyệt đỉnh, thậm chí là xảo trá đến mức tận cùng, nhưng mỗi người đều có khắc tinh thuộc về hắn, Ngọc Vô Thụ, khắc tinh của tiểu muội chính là người đó.

Ho khan một tiếng, lên tiếng nhắc nhở hai người đang gây gổ ở dưới đèn lồng, rằng trên đời này còn có mình ở đây, “Khởi nhi, để cho Ngọc công tử theo chúng ta cùng đi thôi. Cho dù không tiện lắm, nhưng ít nhất cũng chứa chấp Ngọc công tử được chiều nay phải không?”

“Tỷ tỷ anh minh, danh bất hư truyền a.” Ngọc Vô Thụ nghe vậy, lúc này vui vẻ ra mặt, phô trương khí thế thư sinh nho nhã ra.

“Tỷ tỷ, hắn….”

“Đất khách quê người, bất kể hắn là bình dân hay là Hoàng tử, giúp đỡ lẫn nhau luôn là việc tốt. Ngọc công tử, mời lên xe thôi. Khởi nhi, muội tới ngồi xe cùng ta.”

“Tỷ tỷ!” La Khởi chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng xa hành đi, suy nghĩ một chút vẫn còn không cam tâm, xoay người tặng cho Ngọc Vô Thụ một cước, vội vàng rút vào bên trong xe.

La Chẩn khoát tay. Khởi nhi này, Ngọc công tử một thân võ công, nếu là có ý muốn tránh, không những muội đá không tới, còn ngã xuống vũng bùn a. Người ta đang chìu chuộng muội thôi.

Trở lại Lương gia, cũng như lúc mới đi, tới trước phòng khách thưa với Nhị lão. La Chẩn cũng không cố ý giấu giếm thân phận người tới, nơi này không phải Ngọc Hạ quốc, không cần đại lễ xin đợi. Chẳng qua do thời gian đã trễ, muốn ngủ lại phòng khách phải trang hoàng sạch sẽ, tỉ mỉ thanh khiết một phen.

Bởi vì có thai, thân thể La Chẩn dần dần mệt mỏi, không thể ở lại quá lâu liền đem nhiều loại chuyện vụn vặt giao cho tiểu muội xử lý, sớm một chút trở về Song Uyên cư nghỉ ngơi. Nhưng trên đường, cũng không phải nàng không nghĩ ngợi thêm, bình thường một mình ra cửa, tướng công tất đã ở cửa chăm chú lắng nghe chờ nàng. Hôm nay về đã hơn nửa ngày, khi trở vể lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ thời gian chỉ mới vẻn vẹn nửa ngày, nàng đã thua?

“Thiếu phu nhân, ngài đã về?” Cửa Song Uyên cư, điểm mũi chân kỳ vọng, là Phinh nhi.

“Thiếu gia đâu?” Nàng phất tay, để cho những nha hoàn khác cũng lui xuống.

“Ở trong phòng, đã buồn ngủ.”

“Buồn ngủ?” La Chẩn nhăn mày. “Hoàn Tố đâu?”

“Canh giữ ở cửa phòng, nói là canh phòng Xà mỹ nữ nghiêm ngặt, nô tỳ vẫn còn buồn bực đây.”

La Chẩn nhướng mày, nha đầu này, hóa ra là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã phải hay không? Đi tới hành lang chánh thất, nâng cánh tay nha hoàn lên vỗ vỗ “Em cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng!”

“Tiểu thư!” Phinh nhi mới lui, Hoàn Tố liền tiến lên đón, “Ngài đi thật lâu nha.”

La Chẩn đi vào, đóng cửa xong, đẩy cửa phòng ra, quả thấy tướng công nhà mình đang ngủ say, “Em điểm huyệt ngủ của chàng?”

“Vâng!” Hoàn Tố giúp chủ tử bỏ trang sức trên đầu xuống. “Biện pháp đó của ngài, nô tỳ không đồng ý đâu. Xà mỹ nữ kia ngay cả nửa móng chân của Cô gia cũng không xứng. Tuy nói Cô gia len lén đi gặp Diêu Y Y chọc tức ngài, muốn phạt cũng có thể đổi lại biện pháp khác mà, tiểu thư biết rõ trong tâm Cô gia chỉ có người. Thấy Diêu Y Y, cũng chỉ là Cô gia quá thiện tâm, cảm thấy nàng đáng thương, là đồng bệnh tương liên mà thôi.”

“Đổi lại biện pháp?” La Chẩn xóa phấn trang điểm trên mặt, “Em cũng nói thử xem, dùng cách nào mới được đây?”

“Tiểu thư….”

“Không lẽ em định điểm huyệt ngủ chàng cả đời, hay vĩnh viễn giữ cửa cho chàng?”

“Cô gia tỉnh lại không thấy ngài, vừa vội lại nhảy, rồi sau đó một mình buồn bực ngồi ở thư phòng sửa sang lại sổ sách. Nếu không phải Xà mỹ nữ kia tự mình chạy tới, Cô gia chắc chắn sẽ không đi tìm nàng ta.”

“Phải không?” Trên mặt La Chẩn hơi dãn ra, “Ta hiểu, ta sẽ suy tính, em đi xuống đi.”

Hoàn Tố thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nàng tự tin so với lão gia, phu nhân thậm chí Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư, là nàng hiểu rõ tiểu thư nhà mình hơn. Đối với người yêu, toàn tâm trút xuống, như trân như bảo; nếu người không yêu mình…. Giang Bắc Hồng là ví dụ tốt nhất.

Nàng chỉ sợ Cô gia đã chọc giận tiểu thư thật.